Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 224:




Đúng là Tịch Ngôn Vãn học được vài chiêu cận chiến, có thể đạp người ta, thậm chí đấu kiếm cũng rất ra gì và này nọ, hoàn toàn có thể dạy cho Tang Tiếu, nhưng chị sợ côn trùng, đặc biệt là những loài động vật thân mềm, cực kỳ sợ. Lúc trước chị chơi game mobile, có Yamata no Orochi (Bát Kỳ Đại Xà) [1] trong đó, cách một cái màn hình điện thoại mà chị có thể cảm nhận được lòng bàn chân lạnh toát.
[1] Một sinh vật dạng rắn trong Thần đạo Nhật Bản.
Chơi game thôi mà đã sợ như thế, nói gì đến việc nhìn thấy nó ngoài đời thực!
"Tang Tiếu, bây giờ đã khác trước rồi." Tịch Ngôn Vãn sắp xếp lại lời nói. "Thế giới bây giờ quá ô nhiễm, dược liệu nhiều cách mấy đào được cũng chẳng thể dùng, bọn mình đi đào, ngoài trừ lãng phí thời gian ra thì chẳng được gì cả.”
Mấu chốt là, trong đời thực, chị không có trong tay kỹ năng “Thu nhặt bậc thầy”. Chưa nói dược liệu, nấm có độc hay không chị cũng không phân biệt được.
Vừa nói, Tịch Ngôn Vãn vừa ghi nhớ trong lòng rằng khi nào quay phim xong trở về nhà, chị phải mua một cuốn “Bách khoa toàn thư về Đông y” để học mới được, nhân tiện học bù những bài đã bỏ lỡ trong mấy lớp bổ túc.
Bất kể sau này Tang Tiếu có biết được sự thật về thế giới trước đó hay không, chị cũng không thể phụ sự kỳ vọng, tin tưởng và ngưỡng mộ của Tang Tiếu.
"A, vậy sao?" Tang Tiếu nói, giọng điệu có chút tiếc nuối. "Ban đầu em nghĩ đi cùng với sư tỷ thì em có thể học hỏi thêm một chút.”
Kể từ khi Tang Tiếu phát hiện ra rằng mình không phải là “đồ ăn ở tầng dưới chót”, rằng cô có thể thu được thành quả sau khi miệt mài học hỏi thì bình thường ngoài ngủ và làm việc ra, những thời điểm khác cô đều điên cuồng học hỏi, học tất cả những kỹ năng mà cô có hứng thú, cố gắng không để lãng phí tố chất “đồ ăn tầng trung” của mình.
Thấy vẻ mặt chán nản của Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn suýt chút nữa đã thốt ra câu "Đi thôi, sư tỷ dẫn em đi chinh phục rừng mưa nhiệt đới.”
Chị bước chậm lại, như thể đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại trong lòng, chị nắm lấy tay Tang Tiếu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, sư tỷ phải thừa nhận với em một việc, chị không muốn đi đào thảo dược ngoại trừ vì lý do ô nhiễm ra thì còn một vấn đề chính là —"
"Chị sợ những loài động vật thân mềm trong rừng nhiệt đới, chẳng hạn như rắn, rết, tất cả đều rất sợ."
Tang Tiếu trợn tròn mắt, nhìn Tịch Ngôn Vãn với vẻ khó tin. Cô hoàn toàn không thể tin được một Nhị sư tỷ trên có thể đánh người, dưới có thể đánh yêu quái vậy mà cũng sợ gì đó. "Sư tỷ, chị, chị sợ động vật thân mềm sao? Nhưng mà động vật thân mềm ở thế giới này nhỏ nhắn dễ thương hơn những con quái vật trong thế giới của chúng ta nhiều đó!" Tịch Ngôn Vãn:...
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mấy con vật kia sẽ được người ta ấn lên mấy chữ nhỏ nhắn dễ thương mà hình dung.
Trong một chốc, Tịch Ngôn Vãn vậy mà không thể nói nên lời, rằng động vật thân mềm bị xúc phạm, hay là mấy từ “nhỏ nhắn dễ thương” bị xúc phạm.
Tịch Ngôn Vãn buộc bản thân không nhớ đến hình dạng của những loài động vật thân mềm đó. Chị vô cùng nghiêm túc thừa nhận với Tang Tiếu: "Đúng vậy, chị sợ chúng.”
"Thật ra thì…" Chị dừng một chút, kéo Tang Tiếu đến một chỗ khô ráo không có người, nhẹ nhàng nói tiếp: "Thật ra trên đời này không có ai là hoàn hảo, em cứ xem sư huynh, sư tỷ như những người vô cùng bình thường là được, ở một vài chỗ bọn chị cũng không bằng em đâu.”
Tang Tiếu sững sờ nhìn Tịch Ngôn Vãn, mấp máy môi nhưng rồi cũng không thốt ra được lời nào.
Nếu trước đây có người nói với Tang Tiếu rằng sư huynh, sư tỷ của cô cũng có những chỗ không bằng cô đó. Tang Tiếu nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang lừa mình. Dẫu đến tận lúc này, Tang Tiếu cũng không thể tin được rằng nhị sư tỷ chưa bao giờ biết sợ là gì, đỡ đòn, g.i.ế.c người, có thể cầm kiếm cười lạnh nói với người khác: "Cút đi cho bà" sẽ sợ những loài động vật thân mềm nhỏ nhắn dễ thương đó.
Trái tim đã từng d.a.o động một lần trước đây, dưới sự thừa nhận của Tịch Ngôn Vãn lại d.a.o động thêm một lần nữa.
Tang Tiếu cảm thấy trong người mình dường như tách ra thành hai Tang Tiếu nhỏ. Một Tang Tiếu nhỏ nói không thể nào có chuyện đó, sư huynh sư tỷ siêu mạnh mẽ, sư tỷ nhất định là đang vỗ về an ủi cô thôi! Một Tang Tiếu nhỏ khác thì đang do dự, hóa ra sư tỷ cũng sợ cái gì đó sao? Thì ra mình lợi hại hơn sư tỷ trong chuyện sợ động vật nhuyễn thể này?
Tịch Ngôn Vãn liếc mắt là có thể nhìn ra được vướng mắc nho nhỏ trong lòng Tang Tiếu, chị uể oải cười, thản nhiên nói: "Chị sợ thật, không phải gạt em đâu.”
Lúc mới vừa quen biết Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn không nói gì về chuyện game di động, có lẽ là vì sự tự ái trong lòng, cũng có thể là do chị coi trọng thể diện, hoặc là vì chị không muốn bị Tang Tiếu nhìn chằm chằm với ánh mắt thất vọng. Tất cả những điều trên đã khiến chị quyết tâm giữ vững hình tượng trước mặt Tang Tiếu.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và Quý Ngôn Xuyên cũng muốn thẳng thắn với Tang Tiếu về trò chơi di động [Tiên Duyên]. Kết quả, bọn họ phát hiện ra rằng một khi bọn họ nói đến những nội dung liên quan tới [Tiên Duyên], bọn họ sẽ phải chịu những hạn chế nào đó. Bọn họ hoàn toàn không thể nói bất cứ lời nào khiến Tang Tiếu liên tưởng đến trò chơi.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và bạn hỏi thăm được rằng, nhóm hai người giành được hạng nhất trong gameshow [ Sinh Tồn Trong Phòng Kín ] vốn nên đóng video quảng cáo cho [Tiên Duyên] cùng nhau. Kết quả sau khi Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt giành được hạng nhất, video quảng cáo được sắp xếp thành hai người đóng riêng, chưa kể trò chơi phụ trách không phải là [Tiên Duyên] nữa.
Như thể tận phương xa có ý trời ngăn trở hai thế giới, không cho Tang Tiếu phát hiện ra sự thật, mà Tịch Ngôn Vãn không biết liệu sự ngăn cách này có tồn tại mãi mãi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.