Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 250:




“Kim Bảo nói ai là đồ ngốc hả?” Mỹ Mỹ bịch bịch bịch chạy lên, kéo tay Tang Tiếu xuống, lại lắc tay Tang Tiếu làm nũng: “Mỹ Mỹ cũng không khóc! Mỹ Mỹ không ngốc đâu!”
Lá gan Tiểu Nguyệt Lượng tuy đã lớn hơn một ít nhưng làm việc vẫn chậm nửa nhịp. Cô bé thấy động tác của Mỹ Mỹ, mới học theo chạy lên, giọng vừa sợ vừa nhỏ: “Em… em cũng không khóc.”
Nói xong, Tiểu Nguyệt Lượng cọ tới cọ lui túm một cái tay khác của Tang Tiếu. Cô bé cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em sẽ nghiêm túc học, tặng chị Tang Tiếu con thỏ đầu tiên em làm được.”
Tiểu Nguyệt Lượng nghĩ đến buổi chiều cùng Tang Tiếu phối hợp thổi kèn lá, cả người đều như được kẹo bông gòn bao lấy, ngọt ngào, hạnh phúc. Ký ức vui vẻ đã từng cùng các bạn nhỏ chơi đùa của cô bé cũng chậm rãi quay lại một ít.
Thấy thế, trong lòng Tang Tiếu khẽ thở phào. Ngay sau đó, cô ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo: “Các em phải nói được thì làm được. Ai lại khóc thì chị sẽ không thích người đó!”
“Vâng! Vâng!” ×
“Hừ!” ×1
Tang Tiếu cúi xuống nhìn Kim Bảo vừa hừ. Cô nghiêng đầu, rất nghiêm túc hỏi: “Kim Bảo, em đang bất mãn không có tay để cầm à? Nhưng chị chỉ có hai tay, không thì em đi nắm tay anh Dập Dập đi?”
“Ai thèm nắm tay chị!” Kim Bảo như bị chọc trúng tâm sự, lập tức hóa thành con nhím nhỏ: “Mấy người là một đám mít ướt, hừ!”
Kim Bảo nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy về phòng ngủ của cậu bé và Lâm Quân Thừa ở cách vách. Cậu bé không màng đôi tất bẩn trên chân, xốc chăn lên lập tức chui vào trong.
Chúc Thanh Vi bất đắc dĩ nhìn vào phòng rồi quay đầu nói với Lâm Quân Thừa: “Thầy Lâm, buổi tối nhớ tắm rửa cho Kim Bảo.”
“OK.” Lâm Quân Thừa làm dấu tay rồi về phòng kéo Kim Bảo đi tắm rửa.
Thời gian đã không còn sớm, trừ Tang Tiếu ra, các nghệ sĩ khác đều mang theo từng bạn nhỏ về phòng, chuẩn bị giúp bạn nhỏ rửa mặt xong rồi ngủ. Mà buổi quay đầu tiên của số thứ hai cũng đến lúc kết thúc, ở trong sự không nỡ của cư dân mạng, phòng livestream chính và phòng livestream cá nhân dần tối xuống.
Tang Tiếu nhìn camera không còn hoạt động nữa, thở phào một hơi. Khi cô nhận thấy bây giờ mình khóc thì không thể bị người khác xem được, nước mắt Tang Tiếu mới đè xuống lại có dấu hiệu ngoi lên.
“Quả nhiên không nên quá tự phụ.” Tang Tiếu vừa tự trách vừa cốc đầu mình: “Mày chỉ là một đứa cùi bắp tầng trung, có tư cách gì dạy người khác, nhận người ta làm đệ tử!”
Tang Tiếu nghĩ đến thành quả mọi người nặn đất nặn ở dưới lầu trước đó không lâu, cả người vô cùng áy náy. Chút tự tin được thắp lên trong "Sinh tồn trong phòng kín" cũng từ đạt tiêu chuẩn bắt đầu rơi xuống.
Chờ trở lại phòng, lúc Tang Tiếu thấy tin nhắn WeChat quan tâm, an ủi đến từ sư huynh và sư tỷ nói cô đã rất giỏi rồi, hốc mắt lại đỏ lên: “Nếu để sư huynh sư tỷ dạy, bọn họ nhất định sẽ không nặn đất nặn kém cỏi như vậy. Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng cũng sẽ không khóc.”
[Tinh]
Tang Tiếu hít hít mũi, đè nước mắt xuống, tắt nhóm Wechat sư môn, trở lại danh sách tin nhắn mở tin nhắn Quý Kỳ Tây mới gửi ra.
[JQX: [Hình ảnh]]
[JQX: Bé Tang Tiếu, anh làm hợp lệ chưa? Bởi vì em chỉ dạy hai lần cho nên anh cũng chỉ có thể theo học hai lần, trình độ chỉ có thể làm được như bây giờ.] Chờ sau khi thấy rõ hình ảnh trên WeChat, Tang Tiếu bỗng trợn tròn mắt hạnh. Cô đang định một lần nữa bò lên giường thì lập tức dừng lại, mở hình ảnh, phóng to hơn một chút. Nội dung trên ảnh cũng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Tang Tiếu.
Trên bàn gỗ trắng có lẫn lộn bột mỳ khô và cục bột đã nhào, bốn năm bình nước khoáng hỗn độn, bên dưới góc phải hình ảnh có thể thấy một đoạn vạt áo màu xám. Lại nhìn lên trên, Tang Tiếu thấy một con thỏ trắng dùng bột trắng nặn ra đang ngoan ngoãn nằm trong trong lòng bàn tay trắng bóc. Ngón trỏ thon dài dính bột mì nhẹ nhàng đặt ở trên cái đuôi thỏ trắng, làm nổi lên thỏ trắng nhỏ xinh lại đáng yêu.
Tang Tiếu cực kỳ kinh ngạc. Cô hiển nhiên không ngờ có thể có người nặn được con thỏ dưới sự dạy dỗ của đồ cùi bắp như cô:
[Anh... anh nặn theo cách em dạy à?]
[JQX: Đúng vậy! Anh đặc biệt không có năng khiếu về thủ công. Lúc đi học thành tích ở lớp thủ công thường xuyên là hạng nhất từ dưới lên. May có em dạy tốt, nếu không anh căn bản không nặn nổi.]
Tang Tiếu:!!!
Tuy Quý Kỳ Tây nói rất nhiều nhưng trong mắt Tang Tiếu chỉ thấy mấy chữ: Không có năng khiếu, hạng nhất từ dưới lên!
Cô ở tông môn cũng hạng nhất từ dưới lên, cho nên xếp hạng đồ cùi bắp tầng dưới chót. Anh Kỳ Tây trong thế giới tương lai đếm ngược từ dưới lên, chẳng phải là trong tương lai thế giới anh cũng coi như là đồ cùi bắp tầng dưới chót à?
Một đồ cùi bắp tầng dưới chót học với cô hai lần là có thể nặn ra một con thỏ con hoàn chỉnh, đáng yêu á???
Độ tự tin đang tụt xuống trong lòng Tang Tiếu đột nhiên dừng lại, cô thật cẩn thận sắp xếp từ ngữ:
[Anh chỉ học hai lần là có thể nặn ra. Vì sao Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt không nặn ra được?]
Quý Kỳ Tây trả lời lại rất nhanh.
[JQX: Bọn họ cực kỳ cực kỳ cùi bắp. Một người hạng nhất từ dưới lên như anh đều có thể nặn ra, bọn họ không nặn được. Điều này nói ra bọn họ còn cùi bắp hơn cả hạng nhất từ dưới lên.]
Còn cùi bắp hơn nữa á?
Thế giới quan của Tang Tiếu như được đập đi xây lại. Vẻ mặt cô ngây ra nhìn màn hình di động, nhìn chín chữ cùi bắp hơn cả hạng nhất từ dưới lên. Sau một lúc lâu, cô như bừng tỉnh lẩm bẩm: “Hóa ra trong thế giới tương lai, đồ cùi bắp tầng dưới chót cũng chia đẳng cấp.”
Thấy Tang Tiếu một lúc lâu không trả lời, Quý Kỳ Tây không đoán ra biện pháp của anh có tác dụng không. Anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[JQX: Người thứ nhất từ dưới lên như anh học ít nhất hai lần. Bọn họ ấy à, có lẽ phải học một trăm tám mươi lần. Nếu lần một trăm tám mươi mà em chưa dạy được bọn họ thì…]
Quý Kỳ Tây vừa gõ được một nửa lại không cẩn thận gửi đi.
Tang Tiếu nhìn phạm vi một trăm tám mươi lần, khẽ mím môi. Nếu lần một trăm tám mươi mà bọn họ còn không học được, có phải đã nói lên cô thật sự không xứng dạy người khác không?
Cô đang nghĩ ngợi thì một nửa tin nhắn còn lại cũng được gửi đến.
[JQX: Nếu lần 180 mà em chưa dạy được bọn họ thì đã nói lên bọn họ không nghiêm túc, hơn nữa là cực kỳ đặc biệt không nghiêm túc. Nếu không bọn họ nên học được rồi, khi đó em cũng có thể bỏ bọn họ.]
Quý Kỳ Tây sống hai mươi bảy, hai mươi tám năm chưa bao giờ an ủi người khác như vậy. Ngày thường có bạn bè gặp khốn cảnh tìm đến anh cầu an ủi, phần lớn anh đều dùng một chữ ‘Cút’ để giải quyết tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.