Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 315:




Quý Kỳ Tây nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sầm Luật, mắt dài hơi híp lại: “Tối nay cậu cứ ra nước ngoài du lịch đi.”
“Hả?” Sầm Luật mờ mịt trong phút chốc, đôi mắt soạt một cái sáng lên, trông mong mà nhìn chằm chằm vào Quý Kỳ Tây: “Tiểu Quý Gia, cậu trông thấy máy bay tư nhân mà tôi đăng trong vòng bạn bè rồi?”
Đương nhiên Sầm Luật cũng có thể mua được máy bay, nhưng anh ta tiếc các loại chi phí sau đó, nhưng dù có tiếc đến đâu, nếu có người cho không thì anh ta cũng không thể từ chối.
Quý Kỳ Tây giống như cười mà không cười, ánh mắt hơi lạnh b.ắ.n càn quét Sầm Luật: “Tôi sợ cậu mà không ra nước ngoài nữa, cuộc đời xán lạn sẽ biến thành ảnh chụp đen trắng hài hòa ở tuổi hai mươi bảy.”
Sầm Luật nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi dịch chuyển về phía bên kia.
Đợi đã —
Anh ta bỗng nhiên dừng động tác lại, ngạc nhiên trừng mắt nhìn về phía Quý Kỳ Tây, đồng thời, mọt số chuyện xảy ra trước đó cũng trào dâng trong phút chốc.
Giống như Quý Kỳ Tây dùng chiếc xe bản giới hạn bảo anh ta ở trên Weibo lên tiếng giúp Tang Tiếu, giống như Quý Kỳ Tây có thể đè nén tính tình dạy Tang Tiếu bay cánh tam giác, không có chút mất kiên nhẫn nào, còn có, Quý Kỳ Tây bình thường ở trong trò chơi không quan tâm đến ai cả không chỉ lập đội với Tang Tiếu, còn có thể nhớ rõ nhân vật của Tang Tiếu mặc quần áo nào, thậm chí khi bọn họ tụ họp, Quý Kỳ Tây thường xuyên nói đến Tiếu, các loại hành vi không bình thường giờ phút này đều nói cho Sầm Luật biết, suy đoán mơ hồ lúc đó của anh ta hình như, có lẽ, có khả năng đúng rồi.
Sầm Luật kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu đối với Tang Tiếu…”
“Thích.” Quý Kỳ Tây trả lời rất quả quyết, anh lười phải nhìn khuôn mặt với ngũ quan đều sắp vặn vẹo của Sầm Luật, một lần nữa nhìn về phía sân khấu, nhìn về phía Tang Tiếu ở phía sau đàn không hầu, đúng lúc có chùm ánh sáng dừng lại ngắn ngủi trên chỗ ngồi của bọn họ, làm nổi bật bên mặt anh trở nên nhu hòa thêm một chút.
Thích Tang Tiếu từ lúc nào, Quý Kỳ Tây cũng không nhớ được, thứ duy nhất anh nhớ rõ chỉ có cảm xúc không tên khiến anh rung động mà ngày hôm nay anh mới nhận rõ được.
Khi ở trên xe, trên mặt anh trông nhẹ như mây gió, nhưng lắng tai nghe kế hoạch của Tang Tiếu đối với tương lai, có chờ mong đối với một nửa còn lại hay không, kết quả —
Anh bị loại trừ một cách rất thảm.
Bên kia, Sầm Luật vừa nhớ lại việc vừa rồi anh ta nói để Quý Kỳ Tây tác hợp cho Quý Lâm Xuyên và Tang Tiếu thì hận không thể tự vả vào mồm một phát: “Tang Tiếu thích cậu không?” Giọng nói Quý Kỳ Tây trầm thấp buồn bực: “Không biết.”
Có lẽ bầu không khí ở hiện trường bị ca khúc nhuộm đẫm đến mức quá kìm nén, Sầm Luật vậy mà hoảng hốt cảm thấy Quý Kỳ Tây luôn vô cùng tự tin lại xuất hiện sự không tự tin trong phút chốc.
Khi Sầm Luật lại nhìn Tang Tiếu, sự khâm phục trong mắt đều sắp tràn ra rồi, người có thể khiến Quý Kỳ Tây từ nhỏ đã có sự tự tin vô cùng lớn sinh ra sự không tự tin, anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một khúc nhạc kết thúc, người xem ở hiện trường có người đỏ mắt, có người có chút rưng rưng, có thể thấy, màn biểu diễn trên sân khấu rất thành công.
Giữa khoảng thời gian chuyển sang bài hát tiếp theo, khóe mắt Quý Kỳ Tây liếc nhìn Sầm Luật: “Vừa rồi cậu nói Lương Dư Nguyên nghe ngóng về Tang Tiếu?”
Lương Dư Nguyên, em trai của Lương Dư Hàng, khi Quý Kỳ Tây vừa về nước, cậu ta động tay động chân vào cánh tam giác, khiến Quý Kỳ Tây trời xui đất khiến treo trên cây gặp được Tang Tiếu.
“Đúng!” Sầm Luật hoàn hồn, vỗ tay một cái tố cáo: “Lương Dư Nguyên cũng không chú ý đến việc anh tình tôi nguyện, các cô gái trong giới bị cậu ta uy h.i.ế.p đi theo cậu ta cũng không ít, tôi nghe nói khoảng thời gian trước cậu ta nghe ngóng về Tang Tiếu đấy, nhưng Tang Tiếu có sự che chở của các cậu, chắc chắn cậu ta không dám làm loạn đâu.”
Ánh mắt Quý Kỳ Tây tối đi: “Ngoài sáng không dám làm loạn, trong tối thì sao?”
“Trong tối?”
Quý Kỳ Tây cười ha một tiếng, đáy mắt vắng lặng: “Lương Dư Nguyên có thể không biết ông chủ của công ty Thước Kiều là tôi à? Có thể không biết tôi đang làm người đại diện cho Tang Tiếu, nhưng cậu ta lại để lời truyền đến tai cậu, lại để cậu nói cho tôi nghe.”
Nghe vậy, Sầm Luật cũng hiểu ra: “Không phải là cậu ta mượn Tang Tiếu để cảnh cáo cậu chứ? Mẹ nó, nhìn không ra, ánh mắt cậu ta rất độc đấy… Vậy chúng ta làm gì đây? Cảnh cáo lại à?”
Quý Kỳ Tây một lần nữa đặt ánh mắt lên sân khấu, nhẹ nhàng trả lời: “Con làm sai, đương nhiên phải để ông già nó dạy dỗ chứ, người ngoài chúng ta cũng không thể nhúng tay vào được.”
Sầm Luật: …
Vậy bàn về bối phận, cậu và ông già cậu ta thật đúng là cùng một vai vế đấy.
Khi Sầm Luật ở trong lòng chửi bậy, xung quanh phút chốc tuôn ra tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, anh ta vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phong cách sân khấu vốn được ánh đèn sao lấp đầy bỗng nhiên thay đổi, đen tối, nóng nảy, lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.