Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 343:




Nói ra thì anh vốn không tưởng tượng được tâm trạng có ngày Quý Kỳ Tây có thể biết thích một người. Nhưng đồng thời anh ấy cũng hi vọng có người có thể dạy Quý Kỳ Tây biết thích là gì.
“Chú ấy vừa chào đời vẫn luôn bị bệnh, trước năm tám tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện, xem bệnh viện là nhà, có lẽ lúc nhỏ nghẹn lâu quá, cũng có thể là mấy lần cấp cứu làm chú ấy ngộ ra, dẫu sao thì sau tám tuổi, chú ấy không chịu nghe dạy bảo mà còn thích vận động kích thích cực hạn, còn về chuyện lớn trong đời hay là yêu đương gì đó đều bị chú ấy xem như chuyện nhàm chán, không nằm trong kế hoạch của chú ấy.”
Đến giờ Quý Lâm Xuyên vẫn còn nhớ đến sự cố Quý Kỳ Tây chơi ván trượt tuyết, nằm trên giường bệnh, cà lơ phất phơ cười với ông cụ, “Đời người ngắn thế này, không nắm bắt thời gian làm việc, nói không chừng sau này không có cơ hội làm nữa.”
Không thể không nói, tiền án không ngừng tìm c.h.ế.t của Quý Kỳ Tây trong hai mươi mấy năm trước đó quá nhiều, vậy nên lúc Quý Lâm Xuyên nghe nói lúc Quý Kỳ Tây làm người đại diện của Tang Tiếu chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, sợ rằng Quý Kỳ Tây sẽ độc miệng làm Tang Tiếu bật khóc.
Tịch Ngôn Vãn lạnh lùng nhìn Quý Lâm Xuyên cười nhạt: “Anh đang giúp anh ấy bán thảm? Đàn ông các anh, ai nấy đều tâm cơ sâu xa.”
Quý Lâm Xuyên:...
Anh thật sự cảm thấy nếu như Tang Tiếu có thể đến nhà mình cũng không tồi, như vậy anh ấy có thể mỗi ngày gặp được Tang Tiếu, khụ khụ.
Tịch Ngôn Vãn lười chờ Quý Lâm Xuyên giải thích, “Khi đó anh ấy còn sống c.h.ế.t không chịu buông viên kim cương hồng trong buổi đấu giá đấy?”
“Kim cương hồng là để hiếu kính bà cụ nhà tôi.” Quý Kỳ Tây không biết bước ra từ khi nào, anh khoanh tay dựa tường, nhướng mày nhìn Tịch Ngôn Vãn, “Chẳng trách cô vừa gặp tôi cứ nhướng mày hếch mũi, một viên kim cương hồng, đáng sao?”
Tịch Vãn Ngôn trợn trắng mắt nhìn Quý Kỳ Tây, một viên kim cương hồng đương nhiên không đáng nhưng viên kim cương hồng đó cho ai là rất đáng để ý đấy.
Quý Kỳ Tây không nhận được câu trả lời, tùy tiện hỏi Quý Lâm Xuyên: “Hai người nói về chú làm gì? Đang suy nghĩ đến chuyện hai tay dâng vị trí lão đại nhường cho chú à?”
“Nằm mơ.” Quý Lâm Xuyên cứng ngắc từ chối.
Vừa rồi anh ấy vừa giúp Quý Kỳ Tây giải thích thật sự là sai lầm siêu lớn, bây giờ anh ấy vừa nhìn thấy nụ cười của Quý Kỳ Tây lập tức thấy ngứa tay, đồng thời trong lòng Quý Lâm Xuyên lặng lẽ cầu nguyện hi vọng cả đời này Tang Tiếu đều không thông hiểu, đỡ bị tên đàn ông chó c.h.ế.t có lòng riêng này dụ đi mất.
Tang Tiếu cầm mấy bức câu đối chạy đến, mắt sáng lấp lánh, giọng cũng mang theo vui vẻ, “Hoa dán cửa sổ và đèn màu đã làm xong rồi, chúng ta dán cả câu đối đi.”
“Được.” Quý Kỳ Tây đứng thẳng người “Chúng ta tốc chiến tốc quyết, tối nay còn gói bánh chẻo, phải rồi, Tang Tiếu, em thích bánh chẻo của ai gói?”
Một câu nói của Quý Kỳ Tây trực tiếp ghim bốn người kia ở trên mặt đất, đặc biệt là Nhậm Tương và Tịch Ngôn Vãn tinh thông nấu ăn trong trò chơi.
Giây tiếp theo, Tang Tiếu mong đợi nhìn Nhậm Tương, thánh thót đáp: “Bánh chẻo của tứ sư tỷ! Ngon! Siêu ngon!”
Nhậm Tương:… Cô ấy còn chưa kịp học bánh chẻo.
Nhậm Tương nhìn ánh mắt mong đợi của Tang Tiếu, thật sự không nói được lời từ chối, khó khăn nuốt nước bọt, “Tang Tiếu, hay là mọi người đi dán câu đối trước, chị về phòng bếp chuẩn bị.” Bánh chẻo thì lúc đó ôm chân phật, chắc không khó đâu nhỉ?
Tang Tiếu không hề nghi ngờ, vui vẻ đồng ý.
Đợi Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây cầm câu đối rời đi rồi, Tịch Ngôn Vãn, Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt theo sau không hẹn mà cùng nhìn Nhậm Tương với ánh mắt “Em cố lên”.
Họ vốn chuẩn bị để Quý Lâm Xuyên đến gói bánh chẻo, tốt xấu gì thì dẫu sao Quý Lâm Xuyên đã sớm đăng ký lớp, đến cả trình độ của Tịch Ngôn Vãn cũng có thể hợp lệ, nào ngờ Tang Tiếu nhìn trúng Nhậm Tương đăng ký muộn nhất hơn nữa còn vùi đầu nghiên cứu thảo dược chứ?
Nhậm Tương tiễn những người khác đi rồi, một mình đau đầu chạy về phía phòng bếp.
Biệt thự của họ ở rất rộng, nếu như đều dán câu đối, hoàn toàn là một công trình lớn. Vậy nên mấy người họ bàn bạc xong, chia nhau dán câu đối ở tám vị trí của cổng chính chính viện, gara, cổng lớn của sảnh chính, cổng lớn của sảnh bên, nhà hoa,...
Từ đầu chí cuối Tang Tiếu đều rất vui vẻ, bất kể dán ở đâu đều hưng phấn như lần đầu dán, không hề cảm thấy phiền phức.
Cho đến khi dán xong nhà hoa, Tang Tiếu vẫn cảm thấy chưa đã.
Trong thế giới trước đây, mỗi lần đến giao thừa, cô đều có một nguyện vọng, hi vọng bản thân có thể được các sư huynh, sư tỷ để ý, vây quanh, mọi người sẽ cùng nhau dán câu đối, việc bất đắc dĩ là câu đối của tông môn đều có người phụ trách riêng, ước nguyện mấy năm nay của Tang Tiếu đến bây giờ mới thực hiện được.
Quý Kỳ Tây lật xem tầm mười tờ câu đối và hoành phi còn dư lại, “Tang Tiếu, trong nhà còn có mấy phòng có thể dán câu đối, chúng ta cũng dán những chỗ đó nhé?”
“Được không?” Quả nhiên Tang Tiếu lại phấn chấn, bừng bừng khí thế nhìn ba người Quý Lâm Xuyên, “Đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh, anh chị cũng dán chứ?”
Chưa đợi ba người họ đồng ý, Quý Kỳ Tây đã ngăn cản trước, “Bọn họ không dán, bọn họ cần giúp Nhậm Tương chuẩn bị nhân gói bánh chẻo.”
Ba người kia:???
Thẩm Thư Triệt mỉm cười ôn hòa, “Tài nấu ăn của anh bình thường, không nên gây rối cho mọi người, Tang Tiếu, anh cùng em đi dán câu đối.”
Anh dứt lời, rất không có tình đồng đội nhìn Tịch Ngôn Vãn và Quý Lâm Xuyên, “Tài nấu ăn của hai người trước giờ không tệ, mau đi giúp đỡ đi, nếu chậm nữa chúng ta sẽ bị đói đấy.”
Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn:...
Phản đồ cậu đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.