Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 355:




Trước kia ở trong tông môn Tang Tiếu đều tự học, nhưng nội dung học phần lớn lấy cầm kỳ thi họa làm chủ, môn phụ có các kỹ năng như bói toán, nấu nướng. Nội dung có liên quan đến số học, Tang Tiếu cũng chỉ nắm giữ một ít tính toán cơ sở dùng trong sinh hoạt thường ngày.
Mãi đến khi chuẩn bị thi vào lớp dự bị đại học của Học viện Hàng không, giáo viên phụ đạo chương trình nói cho Tang Tiếu môn thi vào lớp có toán học. Ông ta còn nói cho Tang Tiếu làm một phi công đủ tư cách, tương lai Tang Tiếu có khả năng vừa bay vừa tính toán. Rồi sau đó, Tang Tiếu bắt đầu bước lên con đường toán học dài dòng. Nhưng ôm chân Phật lâm thời chung quy là không đủ vững chắc, cho nên Tang Tiếu nhìn đề toán trước mắt, cả người đều ngây ra, hoàn toàn không nghĩ được gì!
“Mạt Mạt, không phải Thiều Quang bảo hồi đi học cậu là học sinh giỏi mà?” Ánh mắt Tang Tiếu nhìn Thương Mạt đầy chờ mong. Cô không ngại học hỏi: “Cậu có thể giảng cho tớ cách giải được không?”
Bởi vì trước kia Tang Tiếu luận bàn thường xuyên bị những người khác trong tông môn đè ở trên mặt đất đánh, cho nên ở trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy mình rất yếu. Nên cho dù trong thế giới tương lai, cô nhận thức mình đã là đồ cùi bắp hạng trung thì cô cũng không bủn xỉn ở trước mặt người khác hỏi vấn đề mình hoàn toàn không hiểu.
Ở trong mắt Tang Tiếu, Thương Mạt sợ hãi cầu gỗ xích đu trên không. Ở lĩnh lực cầu gỗ xích đu trên không là đồ cùi bắp tầng dưới chót, nhưng Thương Mạt là học sinh giỏi, ở lĩnh vực học tập tất nhiên rất đỉnh.
Thương Mạt nhìn thấy sự tín nhiệm và chờ mong trong đáy mắt Tang Tiếu, lập tức lặng yên.
Lại nói, bằng cấp của Thương Mạt ở trong đám nghệ sĩ thực sự có thể cầm ra khoe. Cô tốt nghiệp ở một trường đại học thuộc dự án 985 trong nước, học cũng là chuyên ngành đứng đầu, xứng đáng là nghệ sĩ học giỏi. Nhưng dù có thể cầm ra khoe, cũng không đại biểu cho việc sau hai năm tốt nghiệp cô vẫn có thể rất nhanh làm được đề toán Olympic, dù là đề toán Olympic cấp hai cũng không được.
Thương Mạt có thể nhận ra đề trên, hoàn toàn vì kỳ nghỉ tết Nguyên đán cô thấy được một đề giống y xì đề trên thư này trong vở của cháu gái nhỏ.
“À...” Thương Mạt nhìn ba đề toán Olympic trên thư, trán toát mồ hôi: “Tang Tiếu, cậu… cậu để mình chụp lại đề. Buổi tối có rảnh hai ta lại thảo luận ở trong phòng nhé?”
Mắt hạnh của Tang Tiếu sáng ngời: “Cảm ơn cậu!”
Thương Mạt cười xấu hổ, đồng thời nắm chặt cái cốc trong tay hơn một chút. Cô âm thầm thề ở trong lòng tuyệt đối không thể làm Tang Tiếu thất vọng!
[Rinh]
“Tang Tiếu, di động của cậu kêu kìa!” Thương Mạt sợ Tang Tiếu hỏi lại chuyện liên quan đến đề toán Olympic, vội lên tiếng để dời sự chú ý của Tang Tiếu
Tang Tiếu mở khóa điện thoại, cúi đầu lập tức thấy tin nhắn WeChat mà Quý Kỳ Tây vừa gửi đến.
[JQX: Trong tiệm mới ra năm món mới, em thích cái nào? Buổi chiều lúc thăm ban anh sẽ mang đi cho em.]
[JQX: [Hình ảnh.jpg]]
“Năm món!” Tang Tiếu kinh ngạc hô lên. Cô vội phóng lớn hình ảnh, lập tức, năm cái bánh kem nhỏ tinh xảo hiện ra trong tầm mắt. Chỉ cần xem ảnh, Tang Tiếu đã cảm thấy hương trái cây thơm mà không ngấy theo màn hình trào ra, bắt đầu không kiềm được ứa nước bọt.
Thương Mạt xem đến ngạc nhiên: “Tang Tiếu, cái gì năm món? “Bánh kem nhỏ của Thất Mang Tinh!” Tang Tiếu vui vẻ đưa hình ảnh cho Thương Mạt xem. Cô nhỏ giọng phổ cập khoa học: “Nghe nói nhà này chỉ làm ăn tại cửa hàng. Nửa năm trước bán ra bánh kem nhỏ, hàm lượng đường chỉ bằng một phần ba bánh kem bình thường. Dưới tình huống người dễ tăng cân thì cũng có thể ăn ba cái bánh kem nhỏ nhà họ đó!”
Thương Mạt:... Người như cậu cũng thật là đỉnh của chóp.
Tang Tiếu nói xong, hít một cái: “Đương nhiên, chủ yếu là vì hương vị của nhà đó ngon. Lần trước ăn xong, đêm đó mình còn nằm mơ đám mây xôn xao rơi xuống bánh kem nhỏ đấy.”
Mùng Một Tết, đám người Tang Tiếu và Quý Lâm Xuyên lập thành một nhóm đến ăn cơm ở Thất Mang Tinh. Về phần ai hẹn trước, Tang Tiếu cũng không biết nữa, dù sao bọn họ không phải xếp hàng.
Tuy rằng đồ ăn trong tiệm cũng rất ngon, nhưng chỉ có bánh kem nhỏ có thể làm Tang Tiếu nhớ mãi không quên. Thậm chí cô cảm thấy Thất Mang Tinh làm bánh kem nhỏ còn ngon hơn bánh kem tứ sư tỷ làm trước kia, làm Tang Tiếu có xúc động bái sư học nghệ.
Thương Mạt nghe Tang Tiếu hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học, lại xem dáng vẻ sắp chảy nước miếng của Tang Tiếu. Cô bỗng nhớ khoảng thời gian trước Tang Tiếu đăng một tấm ảnh ở trên Weibo, ảnh trọn một bàn đồ ăn có hai mươi loại kem.
Vừa hoàn hồn, cô đã thấy Tang Tiếu cúi đầu trả lời:
[Em thích bánh kem nhỏ bưởi nho [1] ở giữa. À, bánh kem nhỏ dâu tây phía dưới nhìn cũng không tồi.
[1] Bưởi nho: Hay còn gọi là bưởi đắng, bưởi bồ đào, bưởi chùm là một loài cây cận nhiệt đới thuộc chi Cam chanh được trồng để lấy quả.
[JQX: Anh cũng đoán có thể em chọn hai cái đó. Được rồi, anh sẽ mang hai cái đó cho em. Nhưng mà chúng nó ở trên đường một thời gian, hương vị có lẽ kém hơn ăn ngay ở trong tiệm. Chờ em quay xong, anh lại đưa em đến tiệm ăn.]
Thương Mạt đọc xong nội dung, ánh mắt dừng một lúc ở hai chữ trên đường: “Mình nhớ rõ Thất Mang Tinh không cung cấp dịch vụ đóng gói mang về mà?”
Không nói đóng gói mang về mà ngày thường đặt trước chỗ ở Thất Mang Tinh tốn mấy tháng thậm chí hơn nửa năm cũng rất bình thường. Lần trước nhờ vào nhà tài trợ, Thương Mạt và bảy, tám người đoàn phim được ăn một lần ở Thất Mang Tinh. Không thể không nói, hoàn cảnh, đồ ăn, mùi vị đều có thể xưng một câu đỉnh cao. Vào buổi tối, Thương Mạt đặt chỗ ở Thất Mang Tinh, nhìn ra mình được xếp chỗ là vào ba tháng sau.
“Không cung cấp à?” Tang Tiếu chớp chớp mắt, cô cũng lần đầu tiên nghe nói: “Để mình hỏi lại.”
[Tang Tiếu: Bạn em nói là Thất Mang Tinh không cung cấp đóng gói mang về. Nếu không lần sau chúng ta đi ăn?]
Nhìn tin được gửi đi, Tang Tiếu yên lặng phùng má. Cô vốn tưởng có thể đóng gói mang về thì để anh Kỳ Tây giúp gói thêm mấy phần chia cho những người khác. Hiện tại xem ra, kỳ vọng có lẽ đã thất bại, không chỉ những người khác không được ăn, cô cũng có khả năng không được ăn.
Trong ngõ nhỏ xưa cũ nào đó ở phía Tây Bắc Kinh, một cửa hàng ưu nhã mang phong cách cổ xưa lẳng lặng đứng đó, hai cánh cửa gỗ khép lại, lại nhìn lên trên có thể thấy biển hiệu điêu khắc chữ Thất Mang Tinh.
Quý Kỳ Tây lười biếng dựa vào trước quầy làm bằng gỗ nam, một tay lật thực đơn bánh ngọt, một tay gõ chữ:
[Được đó. Lần sau, nhớ kỹ nhé, chỉ có hai người chúng ta.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.