Pháo Hữu

Chương 10: Điên cuồng




Kim Tại Trung gõ cửa, đứng trước kí túc xá của Trịnh Duẫn Hạo mà hít vài hơi thật sâu, làm cho trí óc đang hỗn độn phát sốt trở nên rõ ràng hơn một chút, cũng bức cho hơi nước quay ngược trở về hốc mắt. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để làm một kẻ thấp hèn và chấp nhận nhục nhã.
Lúc đầu cứ cảm thấy là vì sốt cao nên mới khiến mình trở nên yếu đuối mà không ngừng nhớ tới nam nhân kia, thế nhưng dần dần phát hiện ra rằng, không có Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh mới khiến thân thể không có cách nào gượng dậy nổi.
Không có sức lực để đi đến bệnh viện nên liền nuốt chửng một lượng lớn thuốc hạ sốt, điều này đã khiến Kim Tại Trung thiếu chút nữa là bị ngộ độc thuốc. Một tuần sốt cao, nửa hôn mê nửa mơ màng. Nằm ở trên giường, dùng tư duy đã không còn tỉnh táo mà gọi Trịnh Duẫn Hạo. Quấn chặt cái chăn còn một chút mùi hương của nam nhân, Kim Tại Trung dùng thanh âm khàn khàn mà nỉ non: Duẫn Hạo, ôm tôi. Sau đó chôn mặt vào trong gối, mặt trên kia cũng có mùi hương của nam nhân, Kim Tại Trung tỉ mỉ hít ngửi, cho rằng mình đang trong lồng ngực của hắn, chôn đầu rồi khóc nấc lên. Bởi vì Trịnh Duẫn Hạo không có khả năng lại tới ôm cậu.
Kim Tại Trung biết, Trịnh Duẫn Hạo đã trở thành mạng sống của cậu, thật sự không phải là cậu không hy vọng xa vời rằng mình có thể chấp nhận sự thật bọn họ đã không còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho dù là quan hệ xác thịt, chỉ là pháo hữu, cậu cũng muốn. Cậu không buông xuống được, bỏ không xong, ném cũng không nổi. Trừ khi cậu cứ như vậy mà chết đi.
“Xin hỏi Trịnh Duẫn Hạo…” Kim Tại Trung nhìn Phác Hữu Thiên mở cửa mà có chút đờ đẫn, còn suy nghĩ vớ vẩn, đi lệch hướng mà đoán rằng nam nhân trước mắt này có phải là bạn giường mới của Trịnh Duẫn Hạo hay không.
“Cậu ta sáng sớm đã đi ra ngoài rồi. Vào trong chờ đi, có lẽ sắp về rồi đấy.” Phác Hữu Thiên tránh qua một bên mời Kim Tại Trung đi vào, không gây sự chú ý mà tỉ mỉ quan sát cậu, hắn ta đối với đồ vật xinh đẹp đều rất thưởng thức.
“Ừm, cảm ơn. Đã quấy rầy rồi.” Kim Tại Trung lôi ra một nụ cười yếu ớt, bước chân hư ảo đi vào trong nhà. Cho dù nam nhân trước mắt này là bạn giường của hắn, cho dù hôm nay hắn đi ra ngoài để tìm thú vui, Kim Tại Trung cũng hạ quyết tâm, bản thân phải cầu hắn, đừng ghét bỏ mình, hắn có thể tiếp tục cùng cậu làm pháo hữu, bản thân không tranh giành cũng không cướp đoạt, hắn có thể đi kết hôn. Có lẽ bỉ ổi như vậy lại khiến hắn thêm chán ghét, thế nhưng cậu chỉ muốn khiến mình đừng tái đau đầu, có thể an an ổn ổn mà ngủ một giấc, mà không phải hôn mê như trước đây. Cậu chỉ muốn trái tim không phải chịu đau thêm một lần nào nữa. Mỗi ngày, bất luận là sáng sớm tinh mơ hay đêm tối mịt mù, cậu đều nghĩ đến nam nhân kia. Cậu chỉ muốn khiến nhiệt độ cơ thể được giảm xuống 36 độ, không phải mỗi ngày đều sốt đến tứ chi vô lực, váng đầu hoa mắt. Một người muốn tự giải thoát, đã bất chấp cả tôn nghiêm rồi.
Sau khi tiễn bà cùng Triệu Tiểu Manh, sắp đến ký túc xá thì thấy từng quán cơm nhỏ ở ven đường đều rất náo nhiệt. Trịnh Duẫn Hạo nhớ cơm tối của mình còn chưa có, liền đỗ xe vào một tiệm. Ban đầu muốn gói lại mang về, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi, về nhà ăn một mình, thà rằng ăn ở đây còn hơn, tốt xấu cũng có người ăn cùng mình, mặc dù đều là người xa lạ.
Chọn hai món ăn và một chén cơm, lần lượt được đặt lên đầy đủ. Trong đó có một chén đậu xào khô, mùi vị không tệ, thế nhưng không ngon bằng Kim Tại Trung làm. Món ăn này không khó để làm, nhưng rất phiền toái. Bao nhiêu dầu mỡ, độ lửa thế nào cũng phải đặc biệt chú ý, không nắm chắc một chút thì món ăn liền lạc mất mùi vị.
Trịnh Duẫn Hạo nghĩ hắn muốn ăn mùi vị kia của Tại Trung: Bảo bối, tôi muốn ăn đậu xào khô.
Trịnh Duẫn Hạo nghĩ Kim Tại Trung chắc chắn sẽ đáp lại với hắn như vậy: Phiền phức lắm, không làm.
Trịnh Duẫn Hạo lại nghĩ mình muốn ăn thì phải làm sao bây giờ, liền nhõng nhẽo: Bảo bối, làm đi, làm đi, tôi muốn ăn.
Trịnh Duẫn Hạo lại nghĩ, lúc này Kim Tại Trung quả quyết đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đậu ra, thế nhưng ngoài miệng lại nói: Không làm, vừa phí lửa, vừa phí dầu mỡ.
Trịnh Duẫn Hạo nhân tiện lẻo mép: Mau làm đi, không thể không làm. Không làm đồ ăn, tôi và cậu làm tình.
Cảnh tượng không ngừng chiếu trong đầu Trịnh Duẫn Hạo, đạo diễn ra một trận cơm thật thỏa đáng. Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo không khỏi cười khổ mà cảm thụ.
Quay về ký túc xá, trong khoảnh khắc bước vào cửa, ngũ lôi oanh đính1, Phác Hữu Thiên kéo tay Kim Tại Trung, Kim Tại Trung mặt đỏ bừng giống như xấu hổ, chờ được thả ra.
“Buông cậu ta ra! Làm cái gì vậy hả!” Trịnh Duẫn Hạo giống như dã thú mà gầm lên đầy giận dữ.
Phác Hữu Thiên cùng Kim Tại Trung đều sợ đến giật nảy mình, theo phản xạ mà thả tay ra. Hữu Thiên là người đầu tiên phản ứng trở lại, “Cậu đã trở về rồi à, bạn của cậu tới tìm cậu này.”
“Fuck, anh con mẹ nó chạm vào tay cậu ta để làm cái gì!” Trịnh Duẫn Hạo như bị nhốt trong phòng tối được bảy tám ngày, rốt cuộc cũng tìm một lỗ hổng mà liều mạng chui qua.
“Duẫn Hạo…” Kim Tại Trung bị chấn động bởi tiếng gầm của Trịnh Duẫn Hạo, trong đầu nhói lên đầy đau nhức, trong lòng cảm thấy con đường phía trước mà mình chưa liệu trước được đã quay cuồng đến bất ổn. Dè dặt mà mở miệng, cậu muốn giải thích chuyện hiểu lầm vừa mới xảy ra kia một chút.
Trịnh Duẫn Hạo một phát kéo tay Kim Tại Trung qua rồi lập tức đi ra ngoài.
“Duẫn Hạo…” Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo kéo trên đường, chạy được một lúc mới có thể đuổi kịp nhịp chân của hắn. Lúc đầu đã phát sốt, lại bị hành vi lỗ mãng của Trịnh Duẫn Hạo khiến cho choáng đầu hoa mắt, thể lực ngày càng không thể tiếp tục chống đỡ, hơi thở cũng gấp gáp, không còn đều đặn, lời nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp, “Anh, chậm lại một chút. Đau tay. Chờ, chờ một chút.”
Trịnh Duẫn Hạo nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy ban nãy, trong mắt liền bốc hỏa, máu toàn thân đều sôi sùng sục rồi chảy thẳng lên não, trước ngực phập phồng, tiếng thở gấp hừ hừ đục ngầu, phổi cũng muốn tức đến nổ tung. Mẹ nó, đúng là một yêu tinh, thấy nam nhân liền câu dẫn! Mới nhảy xuống giường mình, liền bò lên giường của Phác Hữu Thiên! Không biết xấu hổ. Lên giường cũng không chọn người, một kẻ playboy như Phác Hữu Thiên có thể đối tốt với cậu được sao! Mẹ nó! Phác Hữu Thiên anh ngay cả người của tôi cũng dám động vào!
“A…” Trịnh Duẫn Hạo dừng trước chiếc xe của mình, Kim Tại Trung chưa kịp dừng cước bộ, thoáng cái đâm vào lưng Trịnh Duẫn Hạo.
“Lên xe!” Trịnh Duẫn Hạo mở khóa tự động rồi mở cửa xe ra, gần như là đem Kim Tại Trung ném vào, “Hắn đã chạm vào chỗ nào của cậu?” Trịnh Duẫn Hạo cũng ngồi vào trong xe rồi hướng Kim Tại Trung mà gầm lên.
“Không có…”
“Không có?” Trịnh Duẫn Hạo tức giận, không chờ Kim Tại Trung nói hết liền cắt ngang, tự cho là mình đúng mà cho rằng Kim Tại Trung là giấu diếm vì Phác Hữu Thiên, “Lại mẹ nó nói câu không có? Tưởng tôi mù hay chết rồi sao?”
Trịnh Duẫn Hạo không ngừng nói lời thô tục, Kim Tại Trung ý thức vốn đã trở nên mơ hồ, cố gắng từ giữa câu nói của hắn mà lựa lời, “Không phải… Vừa nãy là hiểu lầm… Cà phê rơi vãi…”
“Cà phê rơi vãi? Cậu cố ý hay hắn cố ý? Mẹ nó, rơi vãi thì phải chạm tay? Kim Tại Trung cậu đổi kịch mau đi.” Trịnh Duẫn Hạo hiện tại cái gì cũng nghe không vào, trong suy nghĩ của hắn đã cho rằng Kim Tại Trung và Phác Hữu Thiên là gian phu dâm phu.
“Thực sự, vừa nãy…”
“Fuck, rơi vãi trên tay thì chạm tay, rời vãi trên dương v*t thì có đúng hay không phải chạm vào dương v*t của cậu!” Trịnh Duẫn Hạo không có lý trí mà nói xằng nói bậy, hắn liền cảm thấy có một loại cảm giác bị cắm sừng. Quan trọng hơn là hắn cảm thấy vợ mình bị kẻ khác chiếm tiện nghi, chịu ức hiếp! Hắn có một loại dục vọng muốn giết người.
“Trịnh Duẫn Hạo, anh con mẹ nó đồ khốn!” Kim Tại Trung tức giận đến phát khóc. Vung tay đập loạn xạ lên Trịnh Duẫn Hạo. Cậu là kẻ ti tiện, đã không cần tôn nghiệm mà tới tìm hắn. Thế nhưng hắn làm sao có thể nghi ngờ cậu như vậy! Rốt cuộc coi cậu là cái gì? Con vịt đê tiện bán thân sao? Chỉ là Kim Tại Trung không nghĩ sâu, nếu như bọn họ thực sự không có quan hệ, không quan tâm đến nhau, vậy cớ gì mà Trịnh Duẫn Hạo lại phải phát cáu đến mức như thế.
“Cậu con mẹ nó còn đánh tôi, fuck, Kim Tại Trung, tôi cho cậu nhớ rõ ai mẹ nó mới là nam nhân của cậu!”
Trịnh Duẫn Hạo xé rách quần áo của Kim Tại Trung, động tác thô bạo điên cuồng trên người Kim Tại Trung, không có bất luận sự chuẩn bị trước gì. Một phát tiến nhập này, Trịnh Duẫn Hạo đã khóc. Hắn không biết tại sao, thế nhưng thân thể cùng lồng ngực đều run rẩy, hạ thân cực nóng bao bọc khiến hắn có một loại kích thích muốn rơi lệ. Hắn cảm thấy thật chân thực, hắn còn sống, sinh mệnh vẫn còn tồn tại, vẫn còn kéo dài!
Trịnh Duẫn Hạo vừa hôn vừa động thân, mong muốn được đem Kim Tại Trung từ trong ra ngoài đều khắc sâu dấu ấn chỉ thuộc về riêng mình. Vừa nãy Phác Hữu Thiên mới chạm qua, bạn trai trước đây của cậu đã từng xâm chiếm qua. Sau này những điều đó có thể khiến Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện tư tưởng muốn chiếm giữ. Hắn cũng muốn độc chiếm những gì mình có, tìm lại thứ mà mình đã mất đi, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nữa! Làm cho mỗi một tấc linh hồn cùng thân thể của Kim Tại Trung đều thuộc về hắn! Trịnh Duẫn Hạo ở sâu trong thâm tâm điên cuồng, si mê điên loạn mà gào thét: Kim Tại Trung là của mình!
Cho dù ở bên trong chiếc xe có không gian nhỏ hẹp không được lợi như vậy, cho dù cả người còn đang phát sốt đến vô lực, Kim Tại Trung cũng dùng kỹ năng của toàn thân mà lấy lòng Trịnh Duẫn Hạo. Cậu ra sức co rút hậu đình, phối hợp với động tác của Trịnh Duẫn Hạo. Đưa vào thì mở căng, rút ra thì đóng chặt. Giống như cái miệng nhỏ nhắn đang mút lấy phân thân của Trịnh Duẫn Hạo, một mở một đóng, một chặt một buông, một nhả một mút. Bên trong tràng đạo nóng hổi tiết ra dịch ruột non, còn có thêm máu để bôi trơn, không trơn không ráp, lại ở giữa sự trơn nhẵn mà mang theo cảm giác thô ráp. Tiêu hồn đến mức khiến Trịnh Duẫn Hạo dục tiên dục tử.
Cánh tay Kim Tại Trung gắt gao bám víu sau lưng Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt rơm rớm nước mắt, phóng đãng mà thét lên, “Trịnh Duẫn Hạo, anh con mẹ nó đồ khốn, đồ khốn nạn! Làm chết tôi luôn đi!”
Trịnh duẫn hạo đang liều mạng công kích, cũng gầm lên, “Tôi con mẹ nó làm chết cậu, tôi con mẹ nó làm chết cậu!”
Bọn họ đều điên rồi, ở trong tình yêu, không tuân theo, không tha thứ. Ngay cả chính mình cũng không thể cứu giúp và chuộc tội, sao còn có thế cam lòng chịu đi lưu đày.
Phác Hữu Thiên đứng ở trước cửa sổ, bưng cà phê vừa bị Kim Tại Trung làm rơi vãi một ít mà nhìn chăm chú xuống dưới lầu, cười nhún nhún vai, “Xe dừng ở một nơi thật tốt, vừa vặn ở dưới đèn đường.”
________________________
(1) Ngũ lôi oanh đính: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.