Từ sau khi Thái tử đại hôn, phố phường liền truyền lưu ra rất nhiều về tin tốt về Thái tử, tỷ như nói hôm nay Thái tử đề nghị sửa cái gì vì dân tạo phúc, ngày mai lại đưa ra cái đề nghị vĩ đại gì. Toàn bộ liền đem Thái tử làm thành như thần tiên trên trời dưới đất, không gì không làm được.
Ngồi trên bàn ở Phượng Lai Lâu, Trạch Hâm nhìn tiểu vương gia làm dáng thập phần mộc mạc, nhìn khách nhân bên cạnh thập phần hưng phấn nói, đầy mặt tò mò hỏi: “Thái tử thật như vậy lợi hại sao? Nghe qua hắn quả thực chính là một cái thần nhân không gì không làm được a!”
Thác Bạt Trì nhìn thoáng qua ánh mắt trong trẻo của Trạch Hâm, nhàn nhạt thổi thổi trà nóng trong chén , nhàn nhạt nói: “Ai biết được? Có lẽ hắn không phải thần nhân, chỉ là gần đây có thần nhân tương trợ.” Không biết nghĩ tới cái gì, bên miệng lộ ra một cái mỉm cười kỳ quái.
Nhìn thấy Thác Bạt Trì tươi cười, Trạch Hâm không có nghĩ nhiều, chỉ là nhàm chán đem lực chú ý đặt ở chung quanh, sau đó nhìn lướt qua khu phố phía dưới.
“Ngươi xem, là cái nữ nhân kia.” Chỉ vào nữ tử ăn mặc hoa lệ phía dưới, Trạch Hâm thập phần kinh ngạc nói, “Thoạt nhìn nàng giống như cử chịu sủng thôi.”
Theo phương hướng ngón tay của Trạch Hâm, Thác Bạt Trì thấy được Lan Khinh Tuyết đến nay thoạt nhìn càng thập phần thư thái. Đầy mặt kiêu ngạo mang theo người hầu ra vào các loại cửa hàng, tựa như nữ nhân bình thường ở hiện đại điên cuồng mua sắm, chỉ là nàng phô trương khá lớn.
“Ngươi xem, thật đúng là là đại thủ bút a, mua nhiều đồ vật như vậy.” Nhìn bộ dáng Lan Khinh Tuyết đi ở phía trước chỉ cao khí ngang, còn có người hầu đi theo phía sau cầm theo bao lớn bao nhỏ, Trạch Hâm nhịn không được nói.
“Ân.” Tiểu vương gia hiển nhiên đối việc này một điểm hứng thú cũng không có, chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu.
“Nhưng là nàng mua nhiều đồ vật như vậy làm gì?” Trạch Hâm nhìn thổ hào mua sắm bốn phía phía dưới, rốt cục nhớ tới có địa phương không hài hòa lắm. Dựa theo loại người gia nhập hoàng gia như các nàng mà nói, bình thường chi phí ăn mặc trong phủ đều đã được bố trí tốt, mà không phải để cho người ta mua bốn phía trên đường giống như vậy. Như vậy, một là mất thể diện, hai là đồ trong phủ bình thường đều tốt hơn bên ngoài. Giống như là tiểu vương gia, đồ của hắn bình thường đều có người chuyên môn quản lý, căn bản không cần chính mình đi mua, trừ phi ngẫu nhiên hưng trí đến đây mua một chút.
Nghe Trạch Hâm nói, tiểu vương gia hiển nhiên cũng nghĩ tới, tay uống trà dừng một chút, giương mắt nhìn thoáng qua thứ người phía dưới mua, bên miệng lộ ra một chút mỉm cười châm chọc, “Có lẽ vị tân thiếp này của Thái tử muốn làm cái gì đó.”
Nhìn nàng mua một ít đồ thượng vàng hạ cám, Trạch Hâm không rõ cái đó có thể làm gì, nhưng là nhìn biểu tình của tiểu vương gia, cậu cảm thấy cũng không hỏi ra cái đáp án gì.
Nhìn người đi xa, Trạch Hâm cúi đầu thở dài một hơi, lại nghĩ đến gần đây cậu luôn luôn kêu gọi hệ thống, nhưng là hệ thống luôn là bộ dáng không ở khu phục vụ, làm cậu thập phần khó xử.
“Làm sao vậy?” Nhìn thở dài Trạch Hâm, tiểu vương gia quan tâm hỏi một tiếng, nhưng còn không có đợi cho Trạch Hâm đáp lời liền thẳng tắp ngã xuống.
Trơ mắt nhìn tiểu vương gia ngã xuống, Trạch Hâm liền hoảng, lập tức kinh hoảng vọt lên ôm lấy hắn, sau khi rối loạn hô to gọi nhỏ một trận, mới về tới vương phủ.
Nhìn tiểu vương gia còn đang ngủ say, Trạch Hâm đầy mặt không nghĩ ra, người vừa rồi rõ ràng còn hảo hảo nói chuyện nói như thế nào nói té xỉu liền té xỉu. Liên tục mấy Thái y đến đây đều kiểm tra không ra cái vấn đề gì, thậm chí kinh động đến Hoàng Thượng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tiểu vương gia hết thảy mạnh khỏe, không có tật xấu gì.
Nhìn tiểu vương gia đang ngủ, Trạch Hâm nhịn không được thân thủ chọt chọt mặt hắn , “Ngươi nói ngươi là làm sao vậy, nói hôn mê liền hôn mê, làm hại đại gia đều lo lắng.”
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm chọt tiểu vương gia chọt đến bất diệc nhạc hồ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái thanh âm đã lâu không gặp.
【 bởi vì xuất hiện ngoại lực không biết tác dụng, làm cho hệ thống thác loạn, hiện tại hệ thống muốn làm mới tất cả thiết lập. 】
Thanh âm này vừa nói xong, trước mắt Trạch Hâm liền tối đen, cả người ba một tiếng ngã xuống trên người tiểu vương gia.
Nhìn không gian quen thuộc trước mắt này, Trạch Hâm vui sướng phát hiện hệ thống đã trở lại.
【 tích —— hệ thống đang làm mới. 】
Toàn bộ không gian vang vọng một câu như vậy, sau đó toàn bộ không gian đều vặn vẹo, đợi chờ vặn vẹo qua đi toàn bộ không gian đều thay đổi bộ dáng.
Nhìn bộ dáng không gian hoàn toàn biến thành một cái thư phòng , Trạch Hâm nghi hoặc hỏi: “Hệ thống, đây là có chuyện gì?”
【 bởi vì không thể biết nguyên nhân trùng kích, làm cho số liệu hỏng mất, trải qua làm mới, biến thành bộ dáng này. 】
“Đây là nguyên nhân không thấy ngươi lâu như vậy ?”
【 đúng vậy. 】
“Kia hiện tại là cái tình huống gì?” Nhìn không gian mới hoàn toàn chung quanh một lần , Trạch Hâm khó hiểu hỏi.
【 bởi vì hệ thống xuất hiện lỗ hổng, tuy rằng đã đúng lúc tu bổ lỗ hổng, nhưng là vẫn là làm cho không rõ người chơi thân phận can thiệp vào. Trải qua hệ thống xử lý, nhiệm vụ về sau sẽ để ngươi cùng người chơi kia hợp tác hoàn thành. 】
“Ý của ngươi là ta về sau liền có thêm một cái tiểu đồng bọn?”
【 trên lý luận là như vậy. 】
Trạch Hâm không có nghe được những lời này có cái gì không đúng, ngược lại hưng trí bừng bừng nghĩ hai người chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn so với một người, kia cậu không phải có thể nhanh hơn về nhà? Hoàn toàn không nghĩ tới sau khi có hai người chơi, nếu ý kiến không hợp sẽ phát sinh nhiều phiền toái lớn.
【 bởi vì nhiều hơn một vị người chơi, hệ thống cần đổi mới số liệu, lần này mời ngươi tiến vào chỉ là vì báo cho biết ngươi một tiếng. Hiện tại hệ thống cần sửa sang lại một lần nữa, để phân phối nhiệm vụ cùng phần thưởng một lần nữa. 】
Hệ thống vừa nói xong, trước mắt Trạch Hâm lại tối đen.
Sau khi tiểu vương gia hôn mê không lâu, Trạch công tử cũng đi theo hôn mê bất tỉnh, lại khiến cho mọi người khủng hoảng, bên ngoài vội vàng đến người ngã ngựa đổ.
Trạch Hâm vừa mở mắt liền nhìn thấy một vòng nhân đông nghìn nghịt chung quanh , sau khi thấy chính mình tỉnh còn lộ ra bộ dáng cực vui mà khóc.
“Công tử, ngươi rốt cục tỉnh.” Một cái vật thể không rõ nhào đến, nước mắt lưng tròng nhìn cậu.
“Tiểu Đậu tử, ngươi làm sao?” Gặp người trên người chính mình khóc đến một phen nước mũi nước mắt, Trạch Hâm còn không thanh tỉnh lắm hỏi.
“Công tử, sau khi tiểu vương gia ngất xỉu , ngươi bị phát hiện cũng hôn mê bất tỉnh. Nhóm Thái y mời đến cũng không có cách nào làm cho các ngươi tỉnh lại, thẳng đến vừa rồi mới thôi các ngươi đã hôn mê hai ngày, phu nhân hiện tại cũng thập phần lo lắng, may mắn ngươi hiện tại tỉnh.” Tiểu Đậu tử vừa nói, một bên lòng còn sợ hãi vỗ ngực, “Ta còn lo lắng các ngươi cái quái bệnh gì, rốt cuộc không tỉnh lại nữa.”
“Ta không sao.” Rốt cục biết rõ sao lại thế này Trạch Hâm hiện tại mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, cậu hẳn là bởi vì hệ thống, cho nên mới mê man lâu như vậy. Nhưng là nhìn Tiểu Đậu tử khóc đầy mặt thê thảm , cậu cũng không thể nói ra nguyên nhân.
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm thập phần rối rắm, chợt nghe đến bên kia truyền đến tiếng gọi lớn ầm ĩ, “Tiểu vương gia tỉnh, người mau tới a!”
Nhìn tập thể Thái y hướng tới bên kia phóng đi , Trạch Hâm cũng thập phần lo lắng tiểu vương gia, cậu là có nguyên nhân mới hôn mê, nhưng tiểu vương gia thì không biết có phải sinh bệnh thật sự hay không.
“Chúng ta đi xem đi.” Trạch Hâm lưu loát xuống giường, đi hướng tới tiểu vương gia bên kia.
“Công, công tử…” Nhìn công tử nhà mình xuống giường dũng mãnh như vậy, Tiểu Đậu tử vội vàng đi theo, hiện tại công tử nhà mình là chịu không nổi một chút sơ xuất a!
Cuối cùng, Trạch Hâm vẫn là không có đột phá được vòng vây ba tầng ngoài ba tầng trong để nhìn thấy tiểu vương gia, nhưng là sau khi minh xác biết được tiểu vương gia không có chuyện sau mới chậm rãi yên tâm.
Mấy ngày kế tiếp, Trạch Hâm tuy rằng không bệnh, nhưng là vẫn là cảm thấy thập phần không vui, bởi vì cậu cảm thấy chính mình bị chính mình tiểu đồng bọn từ bỏ.
Từ sau khi cậu cùng tiểu vương gia khoái trá chơi đùa, tiểu vương gia cho dù không phải mỗi ngày tìm đến cậu, cũng sẽ luôn luôn đến, nhưng là hiện tại đều chưa có tới, hơn nữa chính mình nhìn hắn cũng có cảm giác bị nhốt ở ngoài cửa. Σ(`д′*ノ)ノ quả thực không thể tha thứ!
“Nhi tử a, ngươi có phải cãi nhau cùng tiểu vương gia hay không?”Mẫu thân ngồi ở trước mặt cậu đầy mặt quan tâm hỏi.
“Không có.” Trạch Hâm rầu rĩ đáp.
“Nếu không có gì ngươi phải đi tìm tiểu vương gia a, cho dù có muôn vàn khó khăn, ta cảm thấy ngươi cũng không nên buông tha! Tin tưởng nương, ngươi nhất định có thể làm cho tiểu vương gia hồi tâm chuyển ý.”
Bởi vì bằng hữu của cậu không nhiều lắm, cho nên trên cơ bản chỉ cần là bằng hữu của cậu thì cậu đều sẽ thập phần để bụng, hiện tại tiểu vương gia không để ý tới cậu cậu cũng có chút khổ sở. Nghe mẫu thân nói, Trạch Hâm một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, cảm kích nhìn nàng nói: “Mẫu thân, ngươi nói đúng, ta nhất định phải cố gắng.”
Nhìn thiếu gia một đường chạy ra ngoài, còn có phu nhân ngồi ở chỗ kia nhàn nhã ăn hạt dưa, Tiểu Đậu tử đầy mặt mê mang cảm thấy giống như có nơi nào không đúng.
“Vương gia, Trạch công tử đến.” Nhìn tiểu vương gia trước mắt, quản gia thật cẩn thận nói. Từ sau khi tiểu vương gia tỉnh lại, tuy rằng vẫn là như vậy, nhưng là luôn cảm thấy có chút khủng bố.
“Trạch công tử?” Tiểu vương gia nhìn quản gia, trầm thấp hỏi, không biết suy nghĩ cái gì.
“Là. Trạch gia đại công tử Trạch Hâm.” Quản gia lại xác nhận thân phận người tới một lần, sợ về sau tiểu vương gia trách tội.
Nghe tên này, tiểu vương gia sửng sốt một chút, sau đó dừng tay đáp: “Đi thỉnh người vào đi.”
“Dạ.”
Ngồi ở lương đình, Thác Bạt Trì chậm rãi uống trà. Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngẩng đầu vừa thấy khuôn mặt quen thuộc của người tới, nháy mắt ngây ngẩn cả người, cúi đầu nỉ non: “Trạch Hâm…”
Nhìn bộ dáng Vương gia nhà mình, quản gia thức thời lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại có Trạch Hâm một mình đi vào.
“Tiểu vương gia, ngươi làm sao vậy, không có việc gì đi?” Nhìn tiểu vương gia nhìn chằm chằm chính mình ngẩn người, Trạch Hâm thân thủ ở quơ quơ tay trước mắt hắn.
Nhìn động tác giống như đã từng quen biết này, Thác Bạt Trì thân thủ trực tiếp bắt được tay của người trước mắt .
“Tiểu vương gia?” Trạch Hâm nghi hoặc hỏi, trên mặt tràn ngập khó hiểu.
Ánh mắt Thác Bạt Trì nháy mắt liền trở nên thập phần sâu thẳm, trên tay dùng một chút lực liền đem người kéo đến trong lòng chính mình. Nhìn người mê mang ngã vào trong lòng chính mình , Thác Bạt Trì cúi đầu hung hăng hôn ở đôi môi thoạt nhìn thập phần ngon miệng.
Trạch Hâm: mụ mụ, ta nhất định là đang nằm mơ! TIểu đồng bọn của ta hôn ta.