Mã Văn Tài đi nhanh trong núi rừng, đầu hồ ly trong tay cứ rũ xuống, vẫn không nhúc nhích giống như là nhận mệnh để người ta mang đi.
Rốt cục đi tới trước một cái vách núi, Mã Văn Tài vén lên khô đằng (dây leo héo) bên trên, lộ ra sơn động bị vùi lấp bên trong, sau đó đi vào.
Sau khi đi vào mới phát hiện bên trong có động thiên khác, không gian không lớn lại tự hợp thành một thể, hình thành một cái thạch thất khoáng đãng.
Thắp sáng vật dễ cháy trong lòng, toàn bộ không gian nhất thời sáng ngời, vừa lòng nhìn khung cảnh quang minh, Mã Văn Tài dời ánh mắt hướng về phía động vật từ sau khi được buông xuống đều không có cử động.
Vươn tay nhéo nhéo lỗ tai nó, vừa lòng nhìn nó run run, thân thể còn khẽ động một chút theo biên độ nhỏ.
“Ngươi nói, nếu mọi người biết trong thư viện ẩn dấu một người có thể biến thành hồ ly, mấy người đó sẽ nghĩ cái gì?” Mã Văn Tài ra vẻ lơ đãng nói, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng hận không thể cuộn chính mình thành một đoàn của bạn động vật kia.
Nhìn động vật tựa hồ bị dọa, Mã Văn Tài nhẹ nhàng lấy tay vuốt vuốt lông cho nó, “Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác.”
Lương Sơn Bá từ một khắc khi Mã Văn Tài xuất hiện kia liền ngây dại, hoàn toàn buông tha cho phản kháng hoặc là chạy trốn. Mấy ngày hôm trước cậu không biết vì cái gì đột nhiên biến thành hồ ly, vốn tưởng rằng đây bất quá là một giấc mộng hoang đường, qua không được bao lâu sẽ tỉnh lại. Đến sau này mới phát hiện nguyên lai hết thảy đều là thật sự, căn bản là không có cho cậu đường sống. Hoàn hảo ban ngày sẽ biến trở về, chỉ có ở ban đêm trăng tròn mới biến thành hồ ly, điều này làm cho cậu tìm được quy luật. Vì thế xem đúng thời cơ, cậu liền vụng trộm chạy đi, chuẩn bị tìm một chỗ núp một đêm, ai biết cư nhiên bị phát hiện.
Đã bị phát hiện, Lương Sơn Bá hoàn toàn buông tha cho giãy dụa, làm người nhiều năm như vậy, đọc sách nhiều năm như vậy, Lương Sơn Bá hoàn toàn không tiếp thụ được chính mình một lát liền biến thành một con động vật. Hiện tại bị người phát hiện, dị vật như mình này phỏng chừng không thể sống tốt tại cái thế giới này.
Quơ quơ động vật tuyệt vọng trên tay, nhìn nó ngẩng đầu nhìn chính mình, Mã Văn Tài sung sướng nở nụ cười, “Ta nói rồi, ta sẽ không làm gì ngươi.”
“Hệ thống, ta tìm được hắn.”
【 tích —— mục tiêu chính xác. Hiện tại giải khóa trí nhớ. 】
Đầu cảm nhận được một trận trướng đau, Lương Sơn Bá phát hiện chính mình có thêm rất nhiều trí nhớ. Cậu là một người kêu Trạch Hâm, đến từ thế kỷ 21, chỉ là một trạch nam bình thường, trôi qua ngày bình thường … Trong lúc chút trí nhớ này dần dần rõ ràng, trí nhớ nguyên bản thuộc về Lương Sơn Bá lại chậm rãi phai nhạt.
Ngẩng đầu nhìn người nhìn quen mắt trước mắt này, tiểu hồ ly sửng sốt hai giây, tiếp theo huy móng vuốt ý đồ bắt được người vẫn luôn giả thần giả quỷ này, hại mình lo lắng như vậy, vừa rồi còn ở trong lòng suy nghĩ một chút còn có chuyện gì tiếc nuối không. (chắc ẻm tính để lại di thư ý mà =)))))
Mắt thấy hồ ly kích động muốn bắt chính mình lại bắt không được, bộ dáng lại dị thường liều mạng, Mã Văn Tài vui vẻ nở nụ cười, “Xem ra ngươi nhớ ra rồi.” Nói xong lại quơ quơ tiểu hồ ly, “Đừng đùa, ngươi xem hiện tại ngươi có thể biến trở về hay không.”
ta đang rất chăm chú muốn bắt lấy ngươi đó!
Tiểu hồ ly nhắm hai mắt lại, mấy giây qua đi, một người quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
“Ngươi…” Trạch Hâm tức giận nhìn người trước mắt, hiển nhiên phát ra tức giận vừa rồi bị cản trở do móng vuốt quá ngắn, xông tới Mã Văn Tài.
Nhìn Trạch Hâm phía trên mình, Mã Văn Tài thập phần bất đắc dĩ thở dài, “Ta làm sao? Nếu không phải ta, ngươi hiện tại còn đang sinh hoạt trong lo lắng đề phòng.”
Tức giận nhìn thoáng qua Mã Văn Tài, tuy rằng hắn nói thập phần đứng đắn, nhưng là vì cái gì cậu luôn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn?
Nhận ra nhau, hóa giải hiểu lầm, hai người ngồi trong sơn động thương lượng một chút nhiệm vụ của hệ thống.
“Ngươi nói ý tứ của hệ thống là để Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài tự tìm người yêu, mà không phải làm cho bọn họ ở bên nhau, hoặc là làm cho Chúc Anh Đài cùng Mã Văn Tài ở cùng nhau?” Sau nghe được nhiệm vụ hệ thống, Trạch Hâm nhìn Mã Văn Tài nói ra nghi hoặc của mình.
Nhìn thấy ý tưởng của Trạch Hâm cùng chính mình giống nhau như đúc, Mã Văn Tài nói ra suy đoán của mình. Cuối cùng hai người quyết định, tuyển một người môn đăng hộ đối cho Chúc Anh Đài, về phần Lương Sơn Bá lại nói sau đi.
Giải quyết xong, mà vấn đề không thể tự chủ biến thân của Trạch Hâm cũng nhờ vào tìm về trí nhớ mà giải quyết, hai người liền trở về.
“Lương huynh, tạm biệt.”
“Ân.”
Nhìn Lương Sơn Bá vào nhà, Mã Văn Tài mới xoay người trở về phòng mình, liếc mắt nhìn người đang ngủ say trong phòng một cái, nghĩ có phải có thể đổi bạn cùng phòng hay không.
Sau khi Mã Văn Tài nằm xuống, Tạ Trí mới mở mắt, thật sâu nhìn thoáng qua phương hướng đối diện, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.
*
“Sơn Bá, học phí của ngươi đã đủ không cần lại đến hỗ trợ.” Nhìn Lương Sơn Bá đang ở hỗ trợ nhặt rau, phu nhân phu tử đầy mặt hòa ái nói. Vốn không có trông cậy vào Lương Sơn Bá có thể giao được đủ phần tiền kia, làm việc vặt vãnh cũng không phải cái gì khó, cũng cứ để cho cậu làm. Nhưng là vài ngày trước Lương Sơn Bá đột nhiên cầm một ít tiền đến giao học phí, mặc dù có chút kinh ngạc, vẫn thu lấy.
Chuẩn bị cho tốt một chút cuối cùng, Lương Sơn Bá chà xát mồ hôi trên đầu, “Không sao, ta dù sao cũng nhàn rỗi, trợ giúp sư mẫu cũng tốt.”
“Ngươi đứa nhỏ này.” Nhìn Lương Sơn Bá làm không sai biệt lắm, vội vàng nói, “Tốt lắm, nên làm ngươi đều làm xong, nên trở về học bài đi.”
“Không quan trọng.”
“Đọc sách là việc nhỏ sao?” Nói xong, đuổi Lương Sơn Bá ra ngoài.”Từ nay về sau, hứa với ta không bao giờ đến hỗ trợ nữa, hảo hảo đọc sách.”
Một đường bị đẩy đi ra, Lương Sơn Bá bất đắc dĩ cười cười, đành xoay người về phòng mình đọc sách vậy. Vốn thời gian này lúc trước chính mình đang đến giúp làm việc, nhưng là từ sau khi giao học phí đủ, sư mẫu luôn lấy các loại lý do đuổi cậu ra, hiện tại lại không cho mình đặt chân. Nghĩ đến sư mẫu ôn hòa, còn có phu tử nghiêm khắc, Lương Sơn Bá biết bọn họ đều là ngưởi thiện tâm.
“Như thế nào, bị đuổi trở về?” Trở lại phòng, liền nhìn đến Mã Văn Tài ngồi ở vị trí mình tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
“Dù sao cũng không có việc gì làm, ta đi hỗ trợ chút.” Lương Sơn Bá thì thào nói, ánh mắt mơ hồ không chừng nhìn khắp nơi. Được rồi, kỳ thật cậu chính là xem không được đống văn chương này, thời điểm làm Lương Sơn Bá hoàn hảo, nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, hiểu được ưu việt của chữ giản thể, chữ phồn thể cái gì, hoàn toàn không muốn xem.
Mã Văn Tài cũng không chọc thủng lời cậu nói, chỉ là nhìn cậu cười cười, “Hôm nay vừa lúc nghỉ ngơi, ta mang ngươi xuống núi nhìn xem, tùy tiện mua chút đồ vật, hai người chúng ta đi thôi.”
“Ân.” Nghĩ nghĩ sáng sớm nay Chúc Anh Đài mang theo Ngân Tâm không biết đi đâu, Trạch Hâm rất thản nhiên tiếp nhận, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, ngay cả học phí cũng là Mã Văn Tài đưa cho cậu. Về phần vì cái gì thản nhiên tiếp thụ quà tặng của Mã Văn Tài như vậy, Trạch Hâm hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề này.
“Tứ Cửu, công tử nhà ngươi đâu?” Nhìn Tứ Cửu mang theo đồ vật đi qua trước cửa, Tạ Trí hỏi ra tiếng.
Nhìn vị công tử ôn ôn hòa hòa trước mắt này, không có nghĩ nhiều, cung kính hồi đáp, “Công tử nhà ta đi xuống núi cùng Mã công tử.”
Nghe trả lời, ánh mắt Tạ Trí nheo lại, ý cười sâu sắc nói, “Cảm tình của công tử nhà ngươi cùng Mã công tử thật tốt.”
“Đúng vậy, Mã công tử tốt lắm.” Tứ Cửu ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Cũng rất chiếu cố công tử nhà ta, cũng tốt với hạ nhân chúng ta lắm.”
Đợi cho sau khi Tứ Cửu đi, Tạ Trí mới phát ngốc một hồi nhìn chỗ của Mã Văn Tài, thì thào, “Rõ ràng thời điểm vừa mới bắt đầu là đến trêu chọc ta, hiện tại lại thay đổi mục tiêu?”
Tình hình trên núi, Trạch Hâm hoàn toàn không biết, hiện tại đang theo Mã Văn Tài đi ăn. Thời điểm làm Lương Sơn Bá là điều kiện trong nhà không cho phép, đồ ăn thư viện tuy rằng ăn ngon, nhưng vẫn không bằng chuyên nghiệp.
“Còn muốn món khác sao?” Mã Văn Tài một bên mang theo đồ ăn cho Trạch Hâm, một bên hỏi.
Trạch Hâm ăn đến thập phần thích ý lắc lắc đầu, nhiều hơn nữa mình liền ăn không vô.
“Tiểu thư, ngươi xem kia có phải Lương công tử hay không? Còn có bên cạnh là Mã công tử.” Ngân Tâm chỉ chỉ hai người đang ngồi nơi lầu hai của đại tửu lâu nói.
“Đã nói kêu ta công tử.” Lấy cây quạt trong tay gõ đầu nàng một chút, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại phía trước, “Thật là Lương huynh.”
“Tiểu…” Tiếp xúc đến ánh mắt hung ác của tiểu thư nhà mình, vội vàng sửa miệng, “Công tử, chúng ta có cần đi lên chào hỏi bọn họ hay không?”
“Không cần.” Nhìn Lương Sơn Bá ăn đến thập phần tiêu sái, còn có Mã Văn Tài một bên thường thường quan tâm hỏi một chút, Chúc Anh Đài lắc lắc đầu. Lương huynh đều không có thoải mái như vậy với mình, vẫn là đừng đi quấy rầy.
Đi theo sau tiểu thư nhà mình, Ngân Tâm ở phía sau nói nhỏ, “Hiện tại cảm tình của Mã công tử cùng Lương công tử thật tốt, tựa như công tử cùng Lương công tử.”
Nghe Ngân Tâm nói, Chúc Anh Đài dừng hai giây, sau dó tiếp tục đi tới mục đích của mình. Lương huynh cũng không phải chỉ có thể có một cái bằng hữu là mình, chính mình như thế nào có thể keo kiệt như vậy.
Cuối cùng, Trạch Hâm ăn đến chống đỡ không được mới dừng lại, mua vài thứ dễ tiêu hóa mới chậm rãi tìm xe ngựa trở về.
Nhìn hai người vừa nói vừa cười đi trở về, Tạ Trí không khống chế đố kỵ trong lòng, khi hai người đến gần liền thối lui sang bên cạnh, không có để người ta phát hiện chính mình. Đợi cho hai người đi xa, mới đi ra, kinh ngạc xuất thần nhìn phương hướng hai người đi.