Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 27: Ngốc tử (4)




Trạch Hâm ở trong này mấy tháng, thu hoạch lớn nhất chính là làm cho thân thể Thẩm Hạo khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hơn nữa cảm tình hai người cũng càng ngày càng tốt.
“Ngươi ngoan ngoãn, ra rồi ta sẽ mang ngươi đi ăn được không.”
Nhìn Thẩm Hạo cười cười với mình đã bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, chỉ có chính mình đứng ở hành lang, Trạch Hâm không hiểu cảm thấy có chút hoảng hốt.
Thẳng đến cửa phòng giải phẫu lại mở ra, một bác sĩ thập phần tiều tụy đi ra, “Trạch tiên sinh, tình huống Thẩm tiên sinh đã tốt, lại quan sát hai ngày là có thể về nhà.”
“Tốt, cám ơn ngươi.”
Nhìn nam nhân ánh mắt không hề chớp nhìn vào phòng phẫu thuật, bác sĩ cảm thán một chút hiện tại tình lữ đồng tính rất ít có ai ân ái như vậy, sau đó trở về văn phòng mình nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Thẩm Hạo an an ổn ổn được đẩy ra, Trạch Hâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai ngày sau, tuy rằng Thẩm Hạo vẫn là trạng thái thời gian dài bị vây trong hôn mê, nhưng là tình huống đã ổn định. Vì thế cậu quyết định dẫn hắn về nhà, ở nhà luôn có thể thoải mái hơn một chút.
Làm sau khi Thẩm Hạo tỉnh lại, phát hiện chính mình không phải ở phòng bệnh viện luôn trắng phau, mà ngược lại là địa phương hắn quen thuộc lại xa lạ. Lần phẫu thuật này rất thành công, giúp hắn khôi phục trí nhớ trước kia, đồng thời hắn cũng nhớ ra chuyện phát sinh mấy tháng này, bao gồm người đột nhiên xuất hiện nhưng lại thập phần chiếu cố chính mình này.
“Ngươi tỉnh?” Trạch Hâm đang bưng một chén canh gà vào, đẩy cửa liền nhìn thấy Thẩm Hạo trợn tròn mắt nằm ở nơi đó nhìn trần nhà không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe được thanh âm Trạch Hâm, Thẩm Hạo xoay đầu nhìn lại đây, hảo hảo mà quan sát người đến này đã ở cùng chính mình mấy tháng. Một đầu tóc ngắn mềm mại, ngũ quan tinh xảo, có thể xem như một mỹ nam tử.
“Trước ăn một chút gì, ngươi ngủ thật lâu, hẳn là đói bụng.” Nói xong, tự động đi vào bên giường đỡ Thẩm Hạo đứng lên, đút canh cho hắn.
Nhìn động tác của Trạch Hâm, Thẩm Hạo cái gì cũng không có nói, chỉ là không nói được một lời phối hợp, lẳng lặng quan sát người đến.
Đợi cho sau khi uống canh xong, Trạch Hâm chú ý tới Thẩm Hạo nhìn chằm chằm vào chính mình không biết suy nghĩ cái gì, “Làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?” Thẩm Hạo thập phần lạnh nhạt hỏi. Thời điểm cha mẹ mình đều không thẳng mình, ngay cả tình nhân trên danh nghĩa đều chạy không thấy bóng dáng chỉ có người này cùng chính mình, vì chính mình nơi nơi bôn tẩu, hắn thật sự không nghĩ ra Trạch Hâm đây là vì cái gì.
Ở nháy mắt nghe câu hỏi của Thẩm Hạo, tay Trạch Hâm dừng một chút, đặt bát cầm trong tay lên trên bàn, nhìn ánh mắt dị thường chăm chú của Thẩm Hạo nói: “Ta gọi là Trạch Hâm, là tới giúp ngươi.”
Nói xong hai câu này, Trạch Hâm liền không tiếp tục mở miệng, ngược lại bình tĩnh nhìn Thẩm Hạo, cùng đợi hắn phản ứng.
“Vì cái gì?” Thẩm Hạo biểu tình dị thường lãnh khốc hỏi.
“Vì cái gì?” Trạch Hâm nghĩ nghĩ, chính mình giúp hắn khẳng định là vì hệ thống yêu cầu, nhưng là cậu lại không thể nói cho hắn như thế, “Ta cũng không biết vì cái gì, nhưng là có chút chuyện là không thể nói ra vì cái gì.”
Nghe Trạch Hâm nói, Thẩm Hạo thật sâu nhìn hai mắt cậu, ngược lại cái gì cũng không có hỏi. Quay đầu nhìn chằm chằm Trạch Hâm buông bát, nhàn nhạt nói một câu, “Ta đói bụng.”
“Nga?” Phản ứng vài giây mới phản ứng lại đây nam nhân nói, Trạch Hâm vội vàng chạy tới múc thêm một chén đi lên nhìn nam nhân ăn xong cực nhanh.
Từ sau khi nam nhân khỏi bệnh, Trạch Hâm liền cảm thấy thiếu vài phần lạc thú, ít nhất đại nam hài trước kia thích kề cận chính mình không thấy, còn lại có thêm một cái nam nhân đầy mặt lãnh khốc băng sơn.
“Hệ thống, ngươi có thể giúp ta tìm được người hợp tác của ta sao?” Thật vất vả trôi qua, Trạch Hâm mới nhớ tới từng cái thế giới chính mình đều có nhiệm vụ chi nhánh.
【 tích —— nhiệm vụ này cần người chơi tự mình hoàn thành, hệ thống sẽ không giúp cho. 】
Nghe được thanh âm máy móc lãnh khốc vô tình của hệ thống, Trạch Hâm có chút nhụt chí, chính mình muốn tìm như thế nào? Nếu chính mình, có thể căn cứ vào điểm chính mình sẽ biến thành hồ ly mà phân biệt ra, nhưng là Tiêu Vân Đằng không có bất cứ cái đặc thù gì a! (╯‵□′)╯︵┻━┻ vì cái gì không cho hắn cũng biến thành một động vật để cho chính mình dễ đi tìm a!
“Lão bản, ngươi đã khỏe?” Bên kia điện thoại truyền đến một cái thanh âm mừng rỡ như điên.
“Ân.” Thẩm Hạo nhàn nhạt đáp một câu, “Gần đây công ty thế nào?”
“Tình huống không quá lạc quan, từ sau khi lão bản ngươi gặp chuyện không may, khuynh hướng nhất trí của các thành viên ban giám đốc là hủy bỏ chức vị tổng giám đốc của ngươi, ngay cả cổ phiếu công ty cũng giảm giá trên diện rộng …”
Một bên nghe thư ký liên miên cằn nhằn báo cáo, Thẩm Hạo vừa nghĩ chính mình mất trí nhớ sinh hoạt tại đây mấy tháng, tất cả đều là cái nam nhân kêu Trạch Hâm kia chiếu cố chính mình.
“Được, ta đã biết.” Thẩm Hạo nghe thư ký báo cáo xong làm một câu tổng kết, “Về chuyện của ta tạm thời cái gì cũng đừng nói, ta tự mình có dự tính, gần đây vất vả ngươi.”
“Không vất vả.”
Cắt đứt điện thoại, Thẩm Hạo đi đến dưới lầu, vừa lúc nhìn Trạch Hâm buông xuống đầu ở nơi đó không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là bộ dáng không hiểu có chút tịch mịch.
“Muốn uống sao?”
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm cúi đầu nghĩ có nên muốn thừa dịp hiện tại nam phụ khôi phục có thể chiếu cố chính mình, chính mình đi tìm Tiêu Vân Đằng một chút hay không, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chai coca.
Ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân không chút thay đổi, Trạch Hâm ngốc sửng sốt vài giây thân thủ tiếp nhận lấy, “Nga, cám ơn.”
“Không có việc gì.” Nói xong, Thẩm Hạo tựa vào vách tường bên người Trạch Hâm đồng dạng mở ra một chai bia yên lặng uống.
Uống hai ngụm, Trạch Hâm cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhưng là rốt cuộc có chỗ nào không đúng đâu? Ngay tại thời điểm cậu quét đến thứ trên tay Thẩm Hạo rốt cục hiểu được, nhíu nhíu mày, “Vì cái gì thứ chúng ta uống không giống nhau?”
“Nga.” Tựa hồ không có cảm nhận được phẫn nộ nho nhỏ trong khẩu khí của Trạch Hâm, Thẩm Hạo nhàn nhã nói, “Ta cảm thấy ngươi tương đối thích hợp uống cái kia.”
Nghe Thẩm Hạo nói như vậy, Trạch Hâm vừa mới chuẩn bị phản bác liền nghe được tiếng chuông cửa.
“Ngươi khỏe, nơi này có người muốn tìm Thẩm tiên sinh, nhưng là chúng ta không biết nàng. Cho nên muốn hỏi các ngươi trước một tiếng.” Vừa thấy cư nhiên là đội bảo an tiểu khu.
Nghe bảo an nói như vậy, Thẩm Hạo trầm mặc hai giây, rất nhanh liền nói với Trạch Hâm: “Ta đi ra xem, đợi xong sẽ trở lại, ngươi ở chỗ này chờ ta.”
“Nga.” Nhìn theo Thẩm Hạo ra ngoài, Trạch Hâm ghét bỏ buông coca trong tay mình xuống, cười cười đi đến tủ lạnh một lần nữa cầm lấy một lon bia.
“Ngươi khỏe, xin hỏi Thẩm tiên sinh ở trong này sao?” Người tới hiển nhiên là một người chuyển phát nhanh, nhưng Trạch Hâm cảm thấy kỳ quái là cho tới bây giờ chính mình giống như đều không có đặt qua đồ vật gì
“Có người mời chúng ta đưa tới, nói là nhất định phải giao trên tay ngươi.” Người kia nói xong sau khi cầm thứ gì đó trong tay đưa cho Thẩm Hạo liền rời đi.
Thẩm Hạo xem phong thư trong tay, nhíu nhíu mày, một phần chuyển phát nhanh vì cái gì muốn biến thành khẩn trương như vậy. Nghĩ như vậy, lấy chuyển phát nhanh trong tay hướng chào một tiếng với bảo an liền đi trở về.
Vừa về nhà, yên lặng nhìn Trạch Hâm tự cho là nhanh cất giấu đi một cái chai bia, quỷ dị trầm mặc hai giây, sau đó làm bộ lơ đãng dời đi tầm mắt.”Ta đi lĩnh một cái chuyển phát nhanh.”
“A?” Trạch Hâm luống cuống tay chân đem giấu chai bia, mang theo chột dạ cậu cũng không biết, đây là vì cái gì?
“Ta về phòng trước.” Trực giác nói cho hắn có một số việc vẫn là đừng cho Trạch Hâm tham dự mới tốt.
“Ân, Được.” Nhìn Thẩm Hạo không có nói đến chuyện chuyển phát nhanh, Trạch Hâm cũng không đuổi theo hỏi, có một số việc không phải cậu nên biết được.
Nhìn Trạch Hâm không tiếp tục truy vấn, Thẩm Hạo không biết vì cái gì có chút cao hứng, lại ẩn ẩn có chút mất mát.
Thẳng đến sau khi Thẩm Hạo vào thư phòng lên lầu, Trạch Hâm mới ngồi xuống một lần nữa tự hỏi muốn làm sao đi mò kim đáy biển tìm người.
Thẩm Hạo lên lầu trực tiếp vào thư phòng, đóng cửa lại, liền mở phong thư được đóng gói thập phần kín ra, chỉ thấy đều là ảnh chụp, hai cái nhân vật bên trên Thẩm Hạo vẫn nhận thức. Cầm lấy ảnh chụp, sắc mặt Thẩm Hạo nhìn không ra vui giận, chỉ là nhàn nhạt nhìn. Thẩm Hạo đột nhiên nghĩ, có lẽ đau khổ thật sự có thể giúp người trưởng thành cũng có thể không nhất định, ít nhất sau khi chính hắn kinh lịch qua chuyện trước đây, học xong rất nhiều, hiện tại nhìn đến loại ảnh chụp này cũng sẽ không sinh khí.
Chỉ thấy chói mắt nhất trong này chính là Trạch Hâm cùng một nam nhân khác lên giường, nhìn đến cái này Thẩm Hạo không cẩn thận bật cười, thật không biết người đưa thứ này cho mình là nghĩ như thế nào, cho rằng dùng hình ảnh pts này là có thể lừa gạt mình sao? Sau khi xử lý tất cả đống ảnh chụp bình thường đáng chê cười này, thần sắc Thẩm Hạo không thay đổi đi xuống ăn cơm.
“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng tựa hồ tâm tình có chút không tốt của nam nhân, Trạch Hâm quán tính hỏi một câu.
Đụng tới ánh mắt quan tâm của Trạch Hâm, nam nhân trấn an nở nụ cười một chút, “Không có việc gì, chính là vừa rồi đụng tới một con gián mà thôi.”
“Nga, con gián. Cái gì, con gián, vì cái gì trong nhà sẽ có con gián? Không được, đợi chút phải tìm người chuyên nghiệp đến bắt đi, cư nhiên lại xuất hiện con gián.” Nếu nói Trạch Hâm đời này chán ghét nhất cái gì, kia nhất định là con gián, cái loại chỗ nào cũng có này ngẫm lại đều cảm thấy có chút ghê tởm.
“Ân.” Thẩm Hạo một bên ăn đồ ăn, một bên nói cho Trạch Hâm kế hoạch mới nhất của chính mình.
“Ngươi không cần nói cho ta cái này.” Trạch Hâm vừa ăn đồ ăn, một bên mơ hồ không rõ nói xong.
Nghe Trạch Hâm nói, tay Thẩm Hạo gắp đồ ăn dừng một chút, thẳng đến nghe được câu tiếp theo của Trạch Hâm mới khôi phục lại, “Dù sao ta không hiểu, ngươi cảm thấy tốt là được.”
“Ân, ta đã biết.”
Đêm đó Thẩm Hạo làm một cái mộng vô cùng hương diễm, thẳng đến buổi sáng tỉnh lại trong gian phòng trống trơn, cảm nhận được ướt át bên trong đũng quần mới ý thức mình được chính mình rốt cuộc làm cái gì. Cúi đầu mắng một tiếng, mới nhận mệnh đi toilet.
Từ toilet đi ra, Thẩm Hạo trầm mặc nghĩ. Từ khi hắn biết việc này tới nay, bên người chính mình vốn không có thiếu người, thẳng đến gặp được Bạch Liên mới nghĩ chính mình gặp chân mệnh thiên nữ nên thu tâm, nhưng không đợi quan hệ của mình cùng Bạch Liên tốt hơn liền xảy ra tai nạn xe cộ, từ nay về sau cái nữ nhân kêu Bạch Liên kia liền không còn xuất hiện ở trong sinh mệnh của chính mình. Ngược lại là người kêu Trạch Hâm này, ở thời điểm chính mình bị tất cả mọi người vứt bỏ không rời không bỏ cùng chính mình, cho dù chính mình hai bàn tay trắng cũng kiên trì đối tốt với chính mình.
Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng đêm qua, hiện tại Thẩm Hạo hận không thể nhất nhất thực hiện với cậu. Trạch Hâm đó là tất cả sinh mệnh của chính mình là Tinh Quang trên bầu trời đi ra khi hắc ám, chính là thuộc về chính mình. Nghĩ như vậy, tầm nhìn Thẩm Hạo rộng mở trong sáng. Đúng vậy, cậu là của mình, mặc kệ thế nào, vì cái gì không thể lưu cậu lại. Nghĩ như vậy, trong mắt Thẩm Hạo xuất hiện một cỗ ánh sáng bức nhân.
Trạch Hâm cảm thấy gần đây Thẩm Hạo có chút kỳ quái, nhưng là cụ thể là điểm nào thì lại nói không nên lời, câu nói đầu tiên là đã không thích hợp, phi thường không thích hợp!
“Tinh tinh, ta mang ngươi đi công viên hải dương chơi đi?” Thẩm Hạo đầy mặt sáng lạn đưa ra mời với Trạch Hâm, hắn biết Trạch Hâm tuy rằng không thích ra khỏi cửa, nhưng lại phi thường ham thích với loại chuyện thân cận động vật tự nhiên này,
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hạo, Trạch Hâm chần chờ hai giây rốt cục gật gật đầu, quả nhiên nhìn thấy tươi cười trên mặt hắn mở rộng, quả thực chói mắt giống Thái Dương. Trạch Hâm tỏ vẻ, chính mình đều nhanh bị chói mù. Đúng, đây là điểm không thích hợp gần đây của Thẩm Hạo, khi nào cũng đều là bộ dáng khai hỏa toàn bộ sức quyến rũ, chẳng lẽ đây không phải trạng thái chỉ có khi đối với  nữ chủ sao? Ngươi hiện tại là xảy ra chuyện gì?
Quả nhiên Thẩm Hạo là một cái hoa hoa công tử thập phần được người thích tiêu chuẩn, rất nhiều nói đến chơi đều đáng khen ngợi, tựa như công viên hải dương hai người đi lần này, Thẩm Hạo không có để cho Trạch Hâm tiêu phí một điểm tâm tư liền thu thập thỏa thỏa đáng đáng tất cả mọi thứ, Trạch Hâm chỉ cần phụ trách chơi là tốt rồi.
“oa!” Nhìn các loại cá to lớn du ngoạn trên mặt thủy tinh, Trạch Hâm ngạc nhiên kêu lên. Quả nhiên, khi nào nhìn thấy loại thiên nhiên ban ân này cậu đều cảm thấy thập phần kinh hỉ.
Thẩm Hạo vẫn đứng ở bên người cậu nhìn cậu vui sướng các loại, trong lòng đồng thời cũng tràn ngập ấm áp, lúc trước bồi người đến nhiều lắm là đi ngang qua, chưa từng thư thái giống như vậy, ngay cả loại cá xấu xí này đều trở nên xinh đẹp.
Ngay tại thời điểm hai người một đường đi một đường xem, đột nhiên nghe được một cái thanh âm quen thuộc, “Trạch tiên sinh, ngươi mang theo Thẩm Hạo đến chơi sao?”
Nhìn Bạch Liên không biết vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong này, sau khi Trạch Hâm phục hồi tinh thần lại liền cười cười với nàng, “Ân, ta cùng Thẩm Hạo tới nơi này chơi.”
“Thẩm Hạo, đã lâu không thấy.” Sau khi chào hỏi một tiếng cùng Trạch Hâm, Bạch Liên hướng ánh mắt về phía nam nhân trước kia vẫn bảo hộ chính mình này.
Nhìn Bạch Liên, Thẩm Hạo lộ ra một cái tươi cười khéo léo, “Đã lâu không thấy.”
Nhìn thấy động tác của Thẩm Hạo, Bạch Liên liền sợ ngây người, “Ngươi, khôi phục?”
“Đúng vậy, ít nhiều nhờ tinh tinh.” Thẩm Hạo cười cười, như là đang nói một chuyện vân đạm phong khinh chuyện.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hạo, Bạch Liên không hiểu cảm thấy có chút không thoải mái, vẻ mặt này của Thẩm Hạo là dùng để đối với người không quen biết, trước kia chưa bao giờ đối với chính mình như vậy.”Chúc mừng ngươi!”
“Cám ơn.” Đối với nữ nhân trước kia chính mình điên cuồng mê luyến này, hiện tại Thẩm Hạo cũng không có cái cảm giác gì, cũng không rõ trước kia chính mình vì cái gì thích nàng như vậy, “Chúng ta còn có việc, Bạch tiểu thư, về sau lại tán gẫu đi.” Nói xong, không có lại đi để ý tới nữ nhân bởi vì xưng hô của chính mình mà lâm vào ngốc lăng, mang theo Trạch Hâm rời đi theo hướng trái ngược với hướng Bạch Liên đi tới.
Nhìn bóng dáng hai người cùng đi, Bạch Liên cắn cắn môi, nghĩ không rõ vì cái gì sau khi Thẩm Hạo tỉnh lại lại  đối với chính mình như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.