Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 39: Vườn trường thanh xuân (2)




Đợi cho tan học, Địch Lập Hằng thật cẩn thận kiểm tra đồ của mình, sau đó chậm rãi đi khỏi phòng học không người.
Ai biết vừa mới đi tới cửa, chợt nghe một thanh âm, “Ngươi muốn đi đâu?”
Ở nghe thời điểm thấy thanh âm đó, thân thể cậu trong nháy mắt liền cứng ngắc, nhỏ giọng nói: “Về nhà.”
Cuối cùng, Địch Lập Hằng đứng ở trong phòng Tiêu Vân Tường, không biết vì cái gì sẽ phát triển như vậy.
“Phòng tắm ở nơi đó, bên trong có quần áo để tắm rửa. Đi tắm rửa trước, chờ ngươi đi ra là chúng ta có thể ăn cơm.” Tiêu Vân Tường chỉ vào một cái phòng nhỏ bên trong, thập phần kiêu ngạo nói.
“Nhưng, ta muốn về nhà.” Địch Lập Hằng nhỏ giọng kháng nghị.
Nhìn thấy Tiêu Vân Tường ném ánh mắt dao nhỏ về phía chính mình, giọng điệu Địch Lập Hằng rất nhanh liền chuyển biến, “Không có việc gì, ta đi tắm rửa.”
Đợi cho tắm rửa xong, mặc áo ngủ không hợp thân, ăn cơm chiều, Địch Lập Hằng vẫn cảm thấy hết thảy đều không chân thật, hiện tại chính mình cư nhiên vào trong nhà vương tử.
Cơm nước xong, Địch Lập Hằng lại đề ra yêu cầu của bản thân, “Đã khuya, ta cần phải trở về.”
“Về sau ngươi liền ở nơi này.” Tiêu Vân Tường không để ý đến ý nguyện của cậu, tuân theo mục đích của bản thân mà tuyên bố.
“Vì cái gì?”
“Không vì cái gì, nếu ngươi không nghe lời ta nói, chính ngươi sẽ biết kết cục.”
Địch Lập Hằng trừng hắn, ánh mắt không có mang kính mắt trở nên tròn tròn giống như là tiểu động vật bị bắt nạt. Nhìn thấy một màn này Tiêu Vân Tường tỏ vẻ, tâm tình của mình thập phần khoái trá.
“Vì cái gì chúng ta phải ngủ cùng một chỗ?” Nhìn cái giường lớn trong phòng, Địch Lập Hằng thập phần khó hiểu hỏi.
“Bởi vì nơi này chỉ có một cái giường.” Thần sắc Tiêu Vân Tường bình thường hồi đáp.
Địch Lập Hằng nghi hoặc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, chỉ là thời điểm ngủ thì thật cẩn thận lui ở một góc.
Thẳng đến Địch Lập Hằng nặng nề ngủ đi, Tiêu Vân Tường mới nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng.
“Hệ thống, hắn chính là Trạch Hâm?”
【 Phải. 】
【 nhắc nhở: hiện tại không thể khôi phục trí nhớ của người chơi. 】
“Tốt, ta đã biết.” Quả nhiên là như chính mình đoán.
Sáng sớm hôm sau, Địch Lập Hằng phát hiện mình bị Tiêu Vân Tường chặt chẽ ôm vào trong ngực, sắc mặt không tự chủ đỏ lên. Mà Tiêu Vân Tường thập phần tự nhiên rời giường, giống như là không có phát sinh cái gì.
“Hôm nay là cuối tuần, ta mang ngươi đi mua chút đồ dùng sinh hoạt.” Thời điểm ngồi xuống ăn bữa sáng, Tiêu Vân Tường thập phần lãnh khốc mở miệng nói.
Nhìn ác bá trước mắt, Địch Lập Hằng nhỏ giọng kháng nghị: “Ta muốn đi làm thêm.” Hơn nữa cậu cũng không có tiền.
“Việc làm thêm này ngươi không cần làm tiếp.”
Nguyên bản cậu chính là một cô nhi, không có ai cho phí sinh hoạt, thu vào duy nhất chính là đi làm thêm, chỉ là như thế này nên thường thường sẽ bẩn loạn một ít, mà hiện tại phần lớn người đều yêu sạch sẽ, ai cũng sẽ không thích chơi cùng người như thế, dần dần cũng không có bao nhiêu người thích cậu.
Địch Lập Hằng mím mím môi, nhưng là cậu sẽ không nói không có phí sinh hoạt.
Nhìn dáng điệu bất an lo sợ của cậu, Tiêu Vân Tường suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Về sau ngươi ở nơi này, việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm ngươi bao, ta sẽ phát tiền lương theo tháng cho ngươi, coi như là ngươi tới chiếu cố ta.”
“Được.” Nhìn hai mắt hắn, Địch Lập Hằng chung quy không dám nói ra lời cự tuyệt.
Vì thế, cơm nước xong, hai người liền xuất phát.
Đầu tiên là đi vào cửa hiệu cắt tóc, mang theo cậu cắt một kiểu tóc mới, nhìn người bên trong gương rực rỡ hẳn lên, Tiêu Vân Tường tỏ vẻ thập phần vừa lòng.
Tiếp theo đi cửa hàng mắt kính, tìm cho cậu một bộ kính sát tròng thích hợp, quả nhiên nhìn thuận mắt hơn.
Đi theo phía sau Tiêu Vân Tường, Địch Lập Hằng nhịn không được xoa hai mắt của mình, lần đầu tiên mang loại đồ vật này chung quy sẽ có chút không thích ứng.
“Không cần đụng, bằng không không tốt đối với ánh mắt ngươi.” Nhìn thấy người nửa ngày chưa đi lên tới, quay đầu nhìn lại quả nhiên đang ở phía sau vụng trộm xoa mắt.
Nghe hắn nói, Địch Lập Hằng hoảng sợ, rất nhanh buông tay xuống.
Nhìn bộ dáng bị dọa của cậu, Tiêu Vân Tường thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lại đi mua chút quần áo, ngươi đều không có quần áo tắm rửa.”
“Ta không cần.” Cậu nhỏ giọng phản bác.
Nhìn quần áo đã tẩy đến trắng bệch trên người cậu, Tiêu Vân Tường thập phần khẳng định nói: “Ta cảm thấy ngươi thập phần cần.” Nói xong, không có quan tâm phản ứng của cậu, cường ngạnh mang cậu đi mua quần áo.
Đợi cho đi dạo một ngày mới rốt cục mua tốt tất cả mọi thứ, mới bất tri bất giác phát hiện đã mua rất nhiều.
“Ta muốn về nhà của ta lấy đồ.” Nhìn tư thế Tiêu Vân Tường, khẳng định là không chịu buông tha mình, Địch Lập Hằng rất thích ứng đưa ra yêu cầu.
“Ta trở về cùng ngươi.” Tiêu Vân Tường nhìn cậu, thập phần kiên quyết nói.
“Ân.”
Đợi cho đi theo Địch Lập Hằng đi vào một cái địa phương vừa bẩn vừa loạn, mới phát hiện nguyên lai cậu ở địa phương cũ nát như vậy.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Địch Lập Hằng có chút lạnh nhạt, “Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi lấy vài thứ liền ra.”
“Không cần, ta theo ngươi đi vào.” Tiêu Vân Tường nhíu nhíu mày, trong chốc lát vẫn thập phần kiên quyết nói.
Địch Lập Hằng có chút khó xử, nhưng vẫn là mang theo người cùng đi vào.
Thẳng đến đi vào phòng ở vừa nhỏ vừa hỏng, Tiêu Vân Tường mới chính thức cảm nhận được cái gì tên là hoàn cảnh bẩn loạn sinh bất lương, loại địa phương này người có thể ở sao?
Chú ý tới Tiêu Vân Tường ghét bỏ, Địch Lập Hằng sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận nói: “Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta lập tức xong.”
“Ân.” Nhíu nhíu mày, vẫn là đứng ở nơi đó nhìn cậu tự tìm ra đồ ở trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Nhìn thấy một vài thứ cậu ôm ra, tựa hồ là dùng thật lâu, lại nhíu nhíu mày, “Chỉ có vậy sao?”
“Ân.” Thật cẩn thận đáp, sợ mấy thứ này sẽ bị vứt bỏ.
Tiêu Vân Tường chỉ là nhìn xem, không nói cái gì, càng không có kêu cậu vứt bỏ, “Đi thôi.”
“Ân.” Ôm đồ của mình, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tiêu Vân Tường.
“Đi cất tốt đồ vật mình, về sau ngươi chỉ cần phụ trách chiếu cố sinh hoạt của ta là được.” Đặt đồ mua được ở phòng khách, Tiêu Vân Tường thập phần không khách khí nói với Địch Lập Hằng.
“Ân. Ta đã biết.”
Cẩn thận bỏ đồ của mình vào trong từng góc nhà, Địch Lập Hằng đột nhiên có loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
Đợi cho thời điểm đi học lại, đồng học trong lớp đột nhiên phát hiện chính mình lớp học đến một cái đồng học mới, nhưng bộ dạng lại không sai.
“Đồng học, ngươi đi nhầm lớp?” Nhìn cậu đặt mông ngồi ở chỗ ngồi của người không được hoan nghênh nhất lớp học, người nguyên bản ngồi cùng cậu nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
“Đây là vị trí của ta a.” Địch Lập Hằng nhìn người ngồi cùng mình, có chút không lý giải, nhưng vẫn thập phần uyển chuyển nói.
Một phút đồng hồ nghe được cậu nói chuyện kia, người ngồi cùng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin chỉ vào cậu nói: “Ngươi là Địch Lập Hằng?”
Nhìn thấy bộ dáng hắn, hiển nhiên bị kích thích rất lớn.
Mà đồng học chung quanh nghe một tin tức như thế không có một ai không giật mình, không nghĩ tới tiểu vịt xấu xí lớp học mình cư nhiên là một con Bạch Thiên Nga. OMG! Này cũng quá đả kích người đi?
Vì thế, cả khối bắt đầu truyền lưu một cái truyền thuyết về tiểu vịt xấu xí biến thành Bạch Thiên Nga.
Nhìn mọi người kinh dị, Tiêu Vân Tường không khỏi cười nhạo một tiếng, “Tuy rằng rất khó chịu người khác nhìn trộm, nhưng là chỉ cần chính mình nhìn thuận mắt là được.”
Thời điểm nghỉ trưa, Tiêu Vân Tường đi tìm người cùng ban mình một chuyến, đợi cho thời điểm trở về liền phát hiện người chính mình phân phó hảo hảo chờ tại phòng học lại không thấy. Nhìn quanh một vòng, đi đến người còn lại trong phòng học.
“Địch Lập Hằng đâu?”
Nhìn thấy người chưa bao giờ xuất hiện cùng bọn họ đi đến phía trước chính mình, đột nhiên không kịp phản ứng lại, “Cái gì?”
“Địch Lập Hằng đâu?”
“Hắn bị bọn Lý Hạ mang đi.”
Không đợi hắn nói xong, Tiêu Vân Tường liền vội vội vàng vàng xoay người rời đi.
“Tiêu vương tử đây là làm sao vậy?” Người trả lời nhìn bóng dáng Tiêu Vân Tường vội vội vàng vàng, thập phần khó hiểu hỏi.
“Ai biết được?” Mọi người nhún vai, tỏ vẻ chính mình không biết.
Vội vội vàng vàng đi vào WC Tiêu Vân Tường nhìn WC bị khóa, ánh mắt lộ ra một cái ánh mắt quả thế, một cước liền đá mở cửa, sau đó liền thấy mọi người thập phần kinh ngạc.
Nhìn người ngồi dưới đất, nhưng là rõ ràng không có bị thương, ánh mắt Tiêu Vân Tường mới thả lỏng một ít, nói với cậu: “Lại đây.”
Địch Lập Hằng nguyên bản nghe Tiêu Vân Tường nói ngoan ngoãn ngồi chờ hắn bên trong phòng học, ai biết bọn Lý Hạ lại đây không cần phân trần mang chính mình đi. Nhìn mấy người hùng hổ, cậu cảm thấy chính mình không thể không chịu chút nỗi khổ da thịt, ai biết Tiêu Vân Tường liền xông vào ở phía sau.
“Bọn họ không có làm gì ngươi đi?” Cao thấp nhìn lướt qua, không có bộ dáng bị tổn thương.
Địch Lập Hằng lắc lắc đầu.
Nhìn thấy Tiêu Vân Tường đến, Lý Hạ đã sớm bị dọa. Hôm nay nhìn thấy bộ dáng người nghèo nhất lớp học chính mình có biến, vì thế liền nghĩ có phải gần đây cậu phát tài hay không, vốn định kiếm chút lợi trên người cậu, nhưng là hiện tại xem ra chính mình chọc tới người không thể chọc.
“Hắn là của ta.” Tiêu Vân Tường nhìn Lý Hạ, lạnh lùng nói ra tiếng, may mắn cậu không có chuyện, bằng không hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
“Tiêu ca, là ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, không nặng không nhẹ chọc người của ngươi. Còn mời ngươi thứ lỗi, lần sau sẽ không.” Lý Hạ vội vàng khiêm tốn, sợ giận chó đánh mèo đến trên người bọn họ.
Nhìn thấy cậu không có chuyện, Tiêu Vân Tường cũng không muốn làm sự tình nháo lớn, vì thế liếc mắt cảnh cáo nhìn bọn họ một cái liền mang theo người rời đi.
“Ta phi! Xem cái dạng này không phải là một con thỏ sao.” Tiểu đệ đi theo bên người Lý Hạ nhìn bóng dáng hai người rời đi, thập phần bất mãn nói.
Không đợi hắn tiếp tục oán giận, trên đầu liền trúng một đập.
“Lão đại, ngươi làm cái gì vậy?” Ôm đầu mình, tiểu đệ thập phần bất mãn.
“Ngươi phải nhớ kỹ, Tiêu Vân Tường không phải người chúng ta có thể chọc, không cần tìm phiền toái cho ta.” Lý Hạ đầy mặt nghiêm túc nhìn tiểu đệ mình, hắn không hy vọng mình vô tội bị liên lụy.
Tuy rằng bất mãn, vẫn lên tiếng, “Lão đại, ta đã biết.”
Trở lại phòng học, Tiêu Vân Tường nhìn trong trong ngoài ngoài xác nhận một chút, xác định cậu thật sự không có bị thương mới chính thức yên lòng.
“Lần sau nếu có người bắt nạt ngươi, ngươi liền báo tên của ta ra, biết không?”
Nhìn bộ dáng chăm chú của Tiêu Vân Tường, trong lòng Địch Lập Hằng ngọt như mật, “Ân.”
“Lần sau đừng choáng váng như vậy, người khác gọi ngươi, ngươi liền đi theo sao?” Nếu không có mình thì nên làm cái gì bây giờ?
Địch Lập Hằng nở nụ cười, “Ân, lần sau sẽ không.”
Nhìn tươi cười ngây ngốc của người trước mắt này, Tiêu Vân Tường đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.