Phật Môn Ác Thê

Chương 305:




Bắc Minh chính tai nghe Hạ Hầu Lân thừa nhận là hắn bảo Phụng Âm giết chết Tịch Thiên, viền mắt tức khắc đỏ rực, tựa như ác quỷ đòi mạng mà nâng thanh liêm đao lên, bổ một nhát thật mạnh vào mây tím bảo hộ của hắn.
Bùm một tiếng, khe hở lại rộng thêm mấy tấc.
Hạ Hầu Lân phát hiện thanh liêm đao màu đen kia không thể chạm tới mình, đáy lòng thầm cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn từng nghe Quốc sư nói qua, bản mạng Đế vương sẽ có mây tím bảo hộ, yêu ma quỷ quái không thể đến gần. Chẳng lẽ Bắc Minh không giết được hắn, hoàn toàn là nhờ vào nó sao?
Hạ Hầu Lân thở ra một hơi: “Minh hiền đệ, chúng ta quen biết nhau cũng đã nhiều năm, chẳng lẽ ngươi không nhận ra được tâm ý của ta hay sao? Vì ngươi, ta nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế, rời Phàm giới để đến Tu Chân giới tu luyện. Sao cả một cơ hội ngươi cũng không cho ta? Có khi ta còn thích hợp ở bên cạnh ngươi hơn Tịch Thiên nữa kìa.”
Một lần nữa, thanh liêm đao chẳng chút nương tình mà bổ lên người hắn.
Cả người Hạ Hầu Lân phát lạnh, nhìn nam tử như mới bước ra từ địa ngục kia, đáy lòng bỗng chốc sợ hãi khôn nguôi.
Khuôn mặt lạnh băng băng, hai mắt tối đen tản ra sát khí, đôi môi nhếch lên lãnh khốc vô tình, không còn tìm thấy dáng vẻ tựa trích tiên như lúc ban đầu gặp mặt.
Nhưng hiện tại, Hạ Hầu Lân vừa cảm thấy sợ hãi, mà cũng vừa cảm thấy thích nam nhân này hơn nữa. Khí tức lãnh tà phát ra từ y, khiến cho hắn không khỏi mê muội.
Hạ Hầu Lân đột nhiên mỉm cười: “Bắc Minh, nếu hôm nay ngươi không giết được ta, vậy ngươi phải để ta ở bên cạnh ngươi đó!”
Ánh mắt Bắc Minh vẫn một mảnh lạnh lùng, tiếp tục nâng thanh liêm đao lên bổ mạnh xuống người hắn.
Ầm vang một tiếng, dường như có vật gì đó bị nổ tung, gió lốc từ trong lá chắn màu tím bạo phát ra ngoài.
Lập tức, hoa cỏ cây cối trong khắp cánh rừng đều bị gió lốc thổi đến đong đưa trái phải, không ngừng phát ra âm thanh xào xạc, tựa như tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
Bắc Minh nhanh chóng lấy tay che mắt, tránh đi bụi cát.
Cơn gió lốc kia vô cùng đặc biệt, nó không chỉ mang theo linh khí vô cùng thuần khiết mà còn có công năng *** lọc.
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngoài dã thú, còn có cả tà tu.
Bắc Minh thầm cảm thấy may mắn khi mình đang sử dụng thân thể của Bắc Minh mà không phải là của Thôn Phách. Nếu bị *** lọc, chắn chắn y sẽ hóa thành tro tàn.
Ước chừng nửa nén nhang qua đi, gió lốc mới có dấu hiệu ngừng lại.
Bắc Minh vừa bỏ tay xuống, tức khắc bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh hãi.
Cánh rừng xanh ngát nay đã bị trụi không còn một mảnh, tà khí trong phạm vi một trăm dặm đều bị *** lọc, làm cho không trung sạch sẽ thoáng đãng. Một nơi âm u tà ác chỉ nháy mắt đã trở nên thần thánh thiêng liêng.
Sắc mặt Hạ Hầu Lân hết sức khó coi.
Hắn biết, mây tím bảo hộ của mình đã bị phá hủy.
Hạ Hầu Lân căn bản không muốn chết, bởi vậy hắn thừa dịp Bắc Minh ngẩng người, nhanh chóng dùng hết sức mà chạy.
Bắc Minh nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nâng mắt lên, vọt đến trước mặt Hạ Hầu Lân, một tay đặt thanh liêm đao ngay cổ họng hắn, một bên lạnh giọng nói: “Ngươi còn muốn trăn trối điều gì không?”
Hạ Hầu Lân rũ mi mắt xuống, da thịt cảm nhận được hơi lạnh từ thanh liêm đao phát ra, hắn gian nan nước miếng. Sau đó, hắn nâng mắt, mê muội nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, hỏi: “Ngươi muốn giết ta ư?”
Bắc Minh giật nhẹ thanh liêm đao trong tay.
Lập tức, cổ họng hắn xuất hiện một vệt máu.
Hạ Hầu Lân đau đớn ụp tới, khiến hắn không khỏi chua sót mỉm cười, âm thanh mang đầy vẻ cầu xin: “Đúng là ta bảo Phụng Âm giết chết Tịch Thiên, thế nhưng chẳng phải hắn không xảy ra chuyện gì sao? Ngươi niệm tình chúng ta quen biết đã lâu mà tha cho ta lần này đi.”
Thân là hoàng đế, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép, khẩn cầu qua bất kỳ ai. Bởi vậy lúc này, trong lòng hắn vừa bực vừa tức giận.
Hạ Hầu Lân thấy Bắc Minh vẫn không nhúc nhích, cho rằng mình đã khuyên nhủ được y, bèn vội vàng nói thêm: “Bắc Minh, ta chỉ là quá thích ngươi …ách..”
Lời nói chưa dứt, thanh liêm đao lạnh băng băng kia đã xẹt qua cổ họng hắn, máu tươi lập tức phún ra.
Bắc Minh mặt không đổi sắc lùi về sau ba bước.
Hạ Hầu Lân khó có thể tin, mắt đầy vẻ không cam lòng, trừng trừng nhìn nam tử trước mắt. Thân mình hắn bỗng nghiên lảo đảo, rồi rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Bắc Minh nhíu mày.
Lúc y nghe Tịch Thiên nói thích mình, trong lòng của y mừng rỡ như điên, còn rất là kích động hưng phấn. Nhưng ngược lại là Hạ Hầu Lân, y đã cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Đúng lúc này, một chùm sáng màu tím bay từ trong thi thể của Hạ Hầu Lân ra.
Bắc Minh biết đó là hồn phách của hắn, không nói hai lời, nâng thanh liêm đao lên chém tới
Không ngờ rằng, y lại bị bắn ra ngoài ba trượng.
Bắc Minh ngớ người, thấy hồn phách kia đã bay đi xa, cũng chẳng có hứng thú mà truy đuổi nữa.
Đột nhiên, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện.
Thần Sử!
Bắc Minh nhướng mày, chẳng hiểu vì sao Thần Sử lại xuất hiện ở chỗ này.
Thần Sử nhìn thấy Bắc Minh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lo lắng chỉ vào thi thể của Hạ Hầu Lân hỏi: “Hồn phách của hắn ta đâu rồi?”
Bắc Minh chỉ cái bóng màu tím phía xa xa: “Ở đó đó!”
Thần Sử vừa vội vừa giận: “Ngu ngốc! Nguyên thần của hắn muốn trở về Thần giới, sao ngươi không cản nó lại chứ?”.
Đáy mắt Bắc Minh hiện lên sự kinh ngạc.
Lẽ nào lời đồn hoàn toàn là sự thật, Đế vương Phàm giới chính là Thần Tiên chuyển thế đầu thai.
Thần Sử xoay người, nhanh chóng đuổi theo hồn phách của Hạ Hầu Lân.
Bắc Minh nhìn một bóng tím và một thân ảnh màu đỏ cùng biến mất trên không trung, mày không khỏi nhíu chặt.
Bỗng nhiên, y lớn tiếng quát:“Đi ra!”
Bắc Minh xoay người, nhìn chằm chằm tảng đá lớn phía trước.
Một thân ảnh quen thuộc chậm rãi từ phía sau đó bước ra.
Bắc Minh thấy người đến là Hiên Viên Duật, hơi chút kinh ngạc, nhưng vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đối phương: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Hiên Viên Duật cười cười: “Ta chỉ tò mò sư đệ tốt của mình sẽ dùng biện pháp gì để phá mây tím bảo hộ trên người của Hạ Hầu Lân. Nhưng ta không ngờ tới….”
Y liếc nhìn thanh liêm đao trên tay Bắc Minh, ý cười chợt lạt lẽo: “Nhưng ta không ngờ tới chuyến đi này lại cho ta biết được một bí mật kinh thiên động địa, sư đệ của ta cư nhiên là một Tà Tu!”
Hiên Viên Duật châm biếm Bắc Minh: “Ngươi nói xem, bây giờ ta nên gọi ngươi là Minh sư đệ hay là Thôn Phách đây?”
Ban nãy, y núp trên nóc nhà nhìn lén, là để biết Bắc Minh bố trí trận pháp thông tới đâu. Sau đó tự mình chạy tới nơi quan sát xem Bắc Minh giải quyết Hạ Hầu Lân như thế nào. Nhưng thật không ngờ, lại phát hiện được bí mật sâu kín của sư đệ.
Hiên Viên Duật thấy Bắc Minh không trả lời, bèn tiếp tục nói: “Nếu Tịch Thiên biết ngươi là Tà Tu, hắn sẽ nhìn ngươi như thế nào đây?”
Bắc Minh căn bản chẳng thèm để ý đến lời y nói, nhưng khi nghe đến tên Tịch Thiên, trong lòng bỗng có chút xốn xang.
Qua hôm nay, y và Tịch Thiên sẽ không còn được gặp mặt nhau nữa. Thiếu vắng y, chẳng biết Tịch Thiên có nhớ đến mình hay không.
Thời điểm Tịch Thiên nghe tin y đã chết, hắn sẽ thương tâm khổ sở đến suốt đời, hay chỉ vài ba năm đã quên lãng đi mất.
Nháy mắt, Bắc Minh bị cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm, y không muốn kết quả như thế!
Hiên Viên Duật có vẻ nghĩ thông suốt chuyện gì, nhếch môi: “Kỳ thật ngươi là Tà Tu cũng tốt, ta lại có thêm cơ hội để tiếp cận Tịch Thiên.”
Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, cả người phát ra khí lạnh, thân hình chợt lóe, xáp đến gần Hiên Viên Duật, nâng thanh liêm đao bổ mạnh vào y.
Hiên Viên Duật cả kinh, vội vàng lấy Quang Thần Kiếm ra đỡ.
Lúc này, hai thanh thần khí giao nhau, phát ra âm thanh vù vù chói tai, toàn bộ mặt đất đều kịch liệt chấn động.
Dù sao hiện tại, Bắc Minh cũng không phải là Thôn Phách, tu vi chẳng thể nào bằng Thôn Phách để có thể đánh ngang tay với Hiên Viên Duật. Huống chi, thân thể y đã rất là suy yếu rồi, cho nên khi hai thanh thần khí giao nhau, cả người y liền bị bắn ngược ra xa hơn mười trượng.
Bắc Minh phun một búng máu tươi.
Hiên Viên Duật sửng sốt, không ngờ Bắc Minh lại yết ớt đến thế.
Tuy nhiên, Bắc Minh đã tìm thấy một hồn kia rồi, lẽ ra thân thể phải khôi phục rất tốt chứ, sao lại dễ dàng bị đánh bay như vậy.
Bắc Minh chật vật đứng lên, cảnh sắc trước mắt trở nên rời rạc, mọi thứ bắt đầu mơ hồ.
Trong lòng y hoảng hốt, biết thời gian của chính mình không còn nhiều.
Y không muốn dây dưa tốn thời gian với Hiên Viên Duật nữa, vội vàng dùng trận pháp rời khỏi.
Hiên Viên Duật đuổi theo hai bước liền buông tha, quay trở lại, đào hố chôn thi thể của Hạ Hầu Lân.
Bắc Minh lau máu tươi trên khóe miệng, mặc thêm áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc lên, bay đến Quỷ Tông phái.
Bắc Minh điều khiển ngự khí, bay thẳng đến ngọn núi cao nhất của Quỷ Tông phái. Sau đó kéo bừa một người hỏi: “Yêu Quái sư phụ và Quỷ Quái sư phụ đang ở đâu?”
Tên đệ tử kia lập tức trả lời: “Ở Đại điện!”
Bắc Minh mơ mơ hồ hồ mà tiến vào Đại điện.
Đệ tử canh giữ ngoài cửa trông thấy Thôn Phách, cũng không bẩm báo lấy một tiếng, trực tiếp để người tiến vào.
Bắc Minh chỉ còn có thể nghe âm thanh để phán đoán vị trí của hai vị sư phụ nhà mình.
Hai vị lão tổ đang bàn công việc với trưởng lão, thấy có người tiến vào liền dừng lại. Nhìn ra cửa, phát hiện là Thôn Phách, với bộ dáng đầy vẻ suy yếu.
Hai vị lão tổ cả kinh: “Phách Nhi, ngươi bị làm sao vậy?”
Bọn họ vội vàng chạy tới. Nhưng khi đến gần, hai người liền phát hiện khí tức trên người đồ đệ không giống, sắc mặt đại biến: “Ngươi là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.