Phật Môn Ác Thê

Chương 350.3: Đại kết cục (hạ) (3)




Sau khi trận chiến hai Vương chấm dứt, tu sĩ Tu Chân Giới bị đuổi về Tu Chân Giới. Bắc Vũ Hoành giải thích, mọi người liền hiểu rõ thân phận thật sự của Đế Minh, Âm Tế Thiên và Đế Duật.
Tu sĩ chính phái cũng không làm khó Bắc gia, mà thật ra là không dám kiếm chuyện. Địa vị vẫn giống nhau như trước, không có thay đổi gì.
Vạn Phật Tự cũng vậy. Tuy rằng họ mất đi Hư Không trưởng lão, thế nhưng Vạn Phật Tự đều là người nhân từ, thái độ đám tu sĩ vẫn thân thiện cung kính, không ai dám tiến lên khiêu khích.
Muốn nói gia tộc có biến hóa lớn nhất, đó chính là Hoa gia. Lúc trước xếp hạng thứ tư trong bốn đại gia tộc, vậy mà sau trận chiến hai Vương, địa vị có thể nói bay lên như diều gặp gió. Rất nhiều người hâm mộ lội đường xa trăm dặm tìm đến Hoa gia để bói tướng số, cũng có người đến ký kết khế ước Yêu thú. Cứ như vậy, địa vị dần dần bước lên, từ vị trí thứ tư đã trở thành vị trí thứ hai.
Dĩ nhiên, gia tộc đứng vị trí thứ nhất của Nam Bộ vẫn là Bắc gia. Tuy rằng Bắc gia không có tu sĩ cảnh giới Đại Thừa tọa trấn, thế nhưng sau trận đại chiến, Bắc Vũ Hoành bắt đầu bế quan tu luyện. Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, đã đột phá lên cảnh giới Đại Thừa. Trong tương lai mấy trăm năm sau, địa vị Bắc gia sẽ không thể bị lay động.
Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần phái, sau trận chiến liền từ giã mọi người trở về Bắc gia, an ổn làm phu nhân trưởng lão, đối với chuyện bên ngoài rất ít quan tâm tới, cũng rất ít khi ra khỏi viện.
Chẳng qua, hằng năm luôn có mấy ngày, đệ tử Bắc gia thường nghe thấy tiếng của Minh Thiếu gia cùng Minh Thiếu phu nhân truyền ra ngoài. Không những thế, có đôi khi còn nghe được giọng của Hiên Viên công tử nữa.
Bất quá, ruốt cuộc chuyện này có hay không, thì người ngoài không thể nào biết được.
Về phần đám tà tu của Đông Bộ vẫn như cũ. Nên vui đùa thì vui đùa, nên làm ác thì cứ làm ác. Duy nhất cảm thấy buồn bực chỉ có Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ.
Sau đại chiến, luôn có người hỏi bọn họ đồ đệ thiên tài đi đâu mất rồi.
Bọn họ thực không biết phải trả lời như thế nào cho tốt đây. Nếu nói y bế quan, vậy một ngày nào đó cũng phải xuất quan. Còn nếu nói đồ đệ nhà mình đã chết, nhưng người thật vẫn còn sống khỏe mạnh mà.
Buồn bực nhất là Ám Thần Vương từng là đồ đệ bọn họ, rõ ràng phải đắc ý mới đúng, thế nhưng lại không thể nói được. Thật sự là nhịn chết bọn họ luôn!
Bất quá lúc hai vị lão tổ đồng thời phi thăng, rốt cục mọi người cũng có thể gặp lại đồ đệ Thôn Phách của bọn họ.
Khi thấy đồ đệ của hai vị lão tổ tháo mặt nạ xuống, tức khắc mọi người đều rớt cả cằm.
Ám Thần Vương cư nhiên là đồ đệ của hai vị lão tổ.
Hai vị lão tổ thấy dáng vể ngây ngẩn của mọi người, hài lòng mà phi thăng.
Bất quá, chuyện này đều là nói sau.
Quay trở lại thời điểm sau trận chiến giữa hai Vương, Đế Minh thống lĩnh Tam giới đến Tà Ma Địa bắt đầu xây dựng Ám Thần Đại Điện. Từ nay về sau, Tà Ma Địa đổi tên thành Thần Ma Giới. Cuối cùng thì Thần Ma Giới cũng được trở về địa bàn chính thức của mình.
Lúc Đế Minh và Âm Tế Thiên chuyển vào Ám Thần Đại Điện ở, trong thời điểm Tam giới hân hoan chúc mừng chiến thắng. Âm Tế Thiên liền giao nguyên thần của Tịch Thiện cho Hàng Vô, để y giúp Tịch Thiện tu luyện. Mong rằng có một ngày, Tịch Thiên chính thức trở thành người của Thần Ma Giới.
Sau lễ ăn mừng, toàn bộ Tam giới: Yêu, Quỷ, Ma đều trở về yên bình.
Âm Tế Thiên có thể như trước, sống một cuộc sống gia đình an ổn.
Những chuyện cần phải giải quyết, đều giao cho Thập Đại Ma Tướng đi xử lý, hắn chỉ phụ trách ngủ rổi tỉnh, tỉnh rồi ngủ.
Đột nhiên một ngày, Âm Tế Thiên đặc biệt tỉnh táo, trời còn mờ tối, hắn liền cầm lấy Càn Khôn Bát Quái mà Đế Minh đặc biệt luyện chế cho mình, bắt đầu bói toán.
Đế Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động, lười biếng mở mắt ra, nhìn Âm Tế Thiên đang trầm tư, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, hưng phấn nhào lên người Đế Minh: “Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi, ta tới từ một thế giới khác không?”
Mi mắt Đế Minh khẽ nhúc nhích: “Nhớ kỹ!”
“Ta muốn dẫn ngươi đến thế giới ấy đi shopping.”
Đế Minh nghĩ Âm Tế Thiên có bản lĩnh xuyên qua thời không, chỉ cần khi trở về cùng lúc với canh giờ rời khỏi, cũng sẽ không bỏ lỡ sự tình phía sau, liền đáp ứng đi theo hắn một chuyến.
Huống chi, dáng vẻ Âm Tế Thiên lúc này nom xem đầy tâm sự nặng nề, chắc là muốn làm gì đó. Nếu không cùng hắn đi một chuyến, trong lòng y cũng chẳng yên.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, giao phó mọi chuyện cho tốt, rồi mới đi đến thế giới mà trước khi Âm Tế Thiên xuyên qua.
Đế Minh đối với thế giới này, nhìn hoa cả mắt. Rất nhanh đã bị những thứ mới lạ hấp dẫn lấy tầm nhìn.
Hiện nay, Âm Tế Thiên có năng lực tạo ra những vật dụng mà trước đây hắn đã từng sử dụng, như thẻ tín dụng, mặc cho Đế Minh tùy ý cà thẻ mua đồ.
Mọi người trong khu thương mại đều bị hai thanh niên có tướng mạo xuất sắc thu hút sự chú ý.
Nhiều người còn tưởng rằng họ là minh *** lớn, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người lại.
Âm Tế Thiên cũng chẳng thèm để ý đến hành động của bọn họ. Sau khi bọn hắn rời đi, hình ảnh trong điện thoại đều sẽ tự động biến mất.
Đế Minh lại càng không thèm để ý, bởi vì ngay cả chụp ảnh là gì y còn không biết nữa mà. Nhưng y lại phát hiện, Âm Tế Thiên càng lúc càng lo lắng, liên tục nhìn đồng hồ.
Trong lòng y mặc dù tò mò nhưng không lên tiếng hỏi, tin tưởng chỉ cần đến đúng lúc, tự Âm Tế Thiên sẽ nói cho mình biết có chuyện gì đang xảy ra.
Màn đêm buông xuống, vừa đúng chín giờ tối, Âm Tế Thiên cuối cùng cũng nói: “Đi! Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Hắn lôi kéo Đế Minh tới WC công cộng trong khu thương mại, thừa dịp không có ai, sử dụng thuấn di rời khỏi.
Lúc xuất hiện trở lại, bọn hắn đang lơ lửng trên trời, bên dưới chân là một khu nhà cũ nát, chỉ có thể thấy những con hẻm nhỏ giao nhau chằng chịt.
Đèn đường mờ mờ, ánh sáng nhạt nhòa, loáng thoáng chiếu qua khuôn mặt của những người đi đường.
Đế Minh nhìn xuống phía dưới, thấy nhiều bóng người lén lén lút lút, chạy qua chạy lại trong con hẻm nhỏ, trên tay còn cầm một đồ vật màu đen kỳ quái, có thể phát ra âm thanh pằng pằng.
Âm Tế Thiên hưng phấn lôi kéo ống tay áo Đế Minh, chỉ tay vào một thanh niên đứng ở đầu ngõ: “Đế Minh, ngươi mau nhìn. Ngươi biết hắn là ai không?”
Đế Minh nhìn theo hướng mà Âm Tế Thiên chỉ, bắt gặp một thanh niên với ngũ quan thâm thúy. Đầu đôi mày còn có một nốt chu sa dài tựa hạt gạo, phía dưới là một đôi mắt xinh đẹp đào hoa, cái mũi anh tuấn, đôi môi mỏng khiêu gợi đang nhẹ thở ra một làn khói trắng. Thoạt nhìn vô cùng quyến rũ gợi cảm, đặc biệt nhất là dưới chân hắn, đang đạp lên một cỗ thi thể, càng lộ ra khí chất cuồng dã.
Y híp mắt một cái, người nọ cư nhiên có diện mạo giống y đúc với Vương Hậu của mình. Chỉ khác ở chỗ đối phương tóc ngắn, còn Vương Hậu của y thì tóc dài mà thôi.
Âm Tế Thiên cười hỏi: “Có phải rất giống với ta hay không?”
Hắn cũng không để Đế Minh đoán, mà trực tiếp trả lời: “Người đó chính là ta hồi trước khi tới Tu Chân Giới.”
Qua lời Âm Tế Thiên nói, Đế Minh lập tức đoán được dụng ý của hắn khi có mặt ở nơi này, con ngươi đạm mạc hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Âm Tế Thiên than thở: “Trước đó, ta nằm mơ cũng không ngờ đến, là chính ta đưa mình tới Tu Chân Giới! Đi, không thể bỏ lỡ canh giờ được.”
Hắn mang theo Đế Minh, sử dụng thuấn di xuất hiện trước mặt mình, thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng, vội đem chính mình đưa tới Tu Chân Giới.
Âm Tế Thiên thở dài: “Cuối cùng cũng đưa tới Tu Chân Giới rồi!”
Mấy ngày nay, hắn luôn nhớ đến sự việc xuyên qua thời không của mình, cho nên mới đi gieo quẻ bói toán. Thật không ngờ, việc hắn xuyên không thật là có liên quan đến bản thân.
Rốt cuộc đã giải quyết xong bầu tâm sự, chuyện hắn lưu luyến nhất hiện giờ chính là đám huynh đệ của mình.
Hắn chỉ cần sửa lại ký ức của những huynh đệ kia, cùng với những hồ sơ phạm tội được ghi lại. Để cho bọn họ thay đổi thân phận, một lần nữa sống cuộc sống mới, không cần ngày nào cũng phải đi đánh nhau để kiếm cơm như trước nữa.
Chỉ như thế, là hắn đã yên tâm rồi.
Đế Minh ôm siết Âm Tế Thiên vào lòng, hôn một cái lên môi hắn.
Nếu không phải Âm Tế Thiên đưa chính hắn đến Tu Chân Giới, chỉ sợ hơn một vạn năm trước, y cũng sẽ không gặp được Tế Thiên.
Mà nếu y không gặp được Tế Thiên, y cũng chẳng rõ mình có năng lực thoát khỏi sơn động trong Tà Ma Chi Địa kia hay không nữa
“Hiện tại, mọi chuyện ta đều đã làm xong, giờ đến chuyện của ngươi.” Âm Tế Thiên cười nói: “Ta nghe Huyết Hồn nói, mỗi đời Ám Thần Vương và Quang Thần Vương đều phải sinh con. Vậy lúc nào ngươi mới chịu sinh cho ta một đứa con đây?”
Khóe mắt Đế Minh hơi nhíu lại, giải thích: “Đó là dùng máu tạo thành.”
Âm Tế Thiên ôm cổ y: “Mặc kệ làm sao mà sinh ra, sau khi trở về, ngươi liền sinh cho ta một đứa đi.”
Lúc xưa, hắn cũng vì quá muốn có một đứa con với Đế Minh, mà bản thân không thể làm được. Cho nên mới động chân động tay trong cơ thể Bắc Minh, khiến cho y có đôi lúc biến thành Bắc Dực Đồng, chọc cho mình vui vẻ.
Đế Minh sửa: “Là nuôi ra.”
“Ta nói sinh là sinh!” Âm Tế Thiên không chịu thua, mạnh ôm lấy khuỷu tay của Đế Minh, cười nói: “Chúng ta liền trở về sinh mấy đứa thôi.”
Thân ảnh hai người biến mất khỏi khu nhà cũ.
Cùng lúc đó, những người đang hăng hái đánh nhau kia, đột nhiên thả tay xuống, đầy mặt mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở con hẻm nhỏ này nữa. Kế đó, bọn họ gãi gãi đầu, rời khỏi nơi ấy.
Còn cái người bị chính Âm Tế Thiên đưa đi kia, lúc này đang đứng trên đường lớn tại Tu Chân Giới, ngơ ngác nhìn những tu sĩ ngự kiếm bay đầy trời.
Hồi lâu, hắn mới nhịn không được mà văng tục,ngửa mặt lên trời rống to: “Phắc! Đừng nói là lão tử đây xuyên không đó nha?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.