Editor: Aki Re
"Này, có cái gì không thể lý giải sao?" Số 38 khôi phục lại thanh âm cà lơ phất phơ, "Nhân vật phản diện chính là dùng để tạo ra bi kịch cho người khác, chỉ cần ngươi bắt lấy hắn, hắn liền sẽ không đi hại người, không phải cũng tương đương với việc nam nữ chính trong thế giới này sẽ nghênh đón HE sao?"
Lời này...... Thật đúng là có đạo lý.
Tô Mộc không thể phản bác, cô liền âm thầm quyết định, một lần nữa bò lại lên trên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộc rời giường ra cửa hướng phòng Hứa Tố chạy, nhưng Hứa Tố cũng không có ở trong phòng, cô đoán rằng hắn hẳn là đi thư phòng, lại tung ta tung tăng sửa phương hướng đi, hướng thư phòng chạy tới, cô đang định gõ cửa, trong phòng bỗng truyền đến thanh âm khiến cô dừng tay lại.
"Đêm qua, ta thấy ngươi mang Tô Mộc đi ra ngoài!" Phương Nính phẫn nộ đập bàn, căm tức nhìn người ngồi đối diện, chính là nam nhân đang nhàn nhã uống trà, "Nói, ngươi mang cô ấy đi ra ngoài làm gì?"
Mí mắt Hứa Tố cũng không thèm nâng một chút, chỉ buông chén trà, nhàn nhạt nói: "Chỉ đơn giản đi thảo luận mấy vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Về vấn đề chờ Mộc Mộc sau khi trưởng thành, tên cô ấy sẽ viết trong tờ giấy kết hôn với ta." Khoé mắt Hứa Tố hơi cong, hiếm khi lộ ra ý cười, "May mà, đối với vấn đề này chúng ta cùng chung ý kiến với nhau."
Khoe ra!
Khoe ra đúng cách!
Phương Nính không dự đoán được Hứa Tố sẽ trả lời trực tiếp như vậy, hắn bị nghẹn họng ngay lập tức, sau một lúc lâu, mới tìm về thanh âm của chính mình mắng: "Ngươi là đồ trâu già gặm cỏ non!"
"Chờ ngươi tới tuổi này của ta, có lẽ đến cả cỏ non cũng ăn không được."
Khinh bỉ!
Cái này chính là khinh bỉ đúng cách!
Phương Nính vẫn là thiếu niên huyết khí phương cương, so với sự bồng bột của cậu ta không thể so sánh cùng hỉ nộ không hiện ra với Hứa Tố, một cái biểu tình của cậu có thể làm người khác nhìn ra trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, tỷ như nói, biểu tình phẫn nộ của cậu hiện tại đang biểu lộ muốn trước mặt nam nhân kia đánh một trận, đáng tiếc cậu chính là không có quyền làm việc này.
"Ngươi là trưởng bối của Tô Mộc, ngươi không thể xuống tay với cô ấy!" Phương Nính lại đập bàn, "Hứa Tố, ngươi đối với chất nữ ra tay, đáng bị người đời phỉ nhổ!"
"Phải không?" Hứa Tố không chút nào để ý mở tập văn kiện trên bàn ra, cả cái ánh mắt cũng không bố thí cho Phương Nính, hắn thành thục ổn trọng, thực tốt đem Phương Nính trở thành một tên nhóc.
Phương Nính phát điên, hắn ở trường học chính xác được xưng là Phương tiểu bá vương, nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, hắn còn rất trẻ, cánh chim của hắn chưa đủ mạnh, căn bản đấu không lại Hứa Tố, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn nóng nảy như thế sau khi biết Hứa Tố coi trọng Tô Mộc, "Hứa Tố, Tô Mộc không thích ngươi, ngươi không thể cưỡng bách cô ấy!"
"Ngươi sai rồi." Môi mỏng Hứa Tố vừa động, cười như không cười, "Mộc Mộc cô ấy cũng thích ta."
Là phi thường, phi thường thích.
Thời điểm hắn hôn cô, cô thập phần hưởng thụ.
Tô Mộc trốn ở ngoài cửa, gương mặt phiếm hồng, cả người khô nóng, cho dù cô không nhìn thấy Hứa Tố, nhưng cô cũng có thể biết, thời điểm hắn nói những lời này, trong đầu tuyệt đối đang hồi tưởng lại hình ảnh kịch liệt trên phi cơ đêm qua.
Số 38 thở dài, "Ai...... Khi nào mới có thể có hai người nam nhân nguyện ý vì ta đánh một trận đây?"
Mà ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả đều là bình luận chửi thề kiểu...
Nhị mao:【 Ta muốn nhìn chủ bá cùng thúc thúc thân thân. 】
Gió thổi thí thí lạnh:【 Ta muốn nhìn chủ bá cùng thúc thúc thân thân. 】
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ta đồng ý cuộc hôn nhân này ~(? ̄?? ̄??)~】
......
Mày Tô Mộc nhảy nhảy, ẩn ẩn có loại cảm giác không khỏe, chính mình bị biến thành hình ảnh nữ chủ bá hấp dẫn người xem, đúng lúc này, cô dựa vào mở cửa phòng ra, đi ra phía trước lảo đảo một bước, cô vội đỡ tường để đứng vững, lại ngẩng đầu, trước mặt chính là thần sắc từ nổi giận đùng đùng nhanh chóng biến thành biểu tình bình thường trước kia của Phương Nính.
Phương Nính hỏi: "Tô Mộc...... Cậu tới đây làm cái gì?"
Hứa Tố cũng buông bút xuống, đôi ngươi sâu không lường được giống như màn đêm đang nhìn cô, trong đôi mắt bình đạm không gợn sóng của hắn che giấu sự chuyên chú, cùng đêm qua khi hắn đem cô ôm vào trong ngực, hôn cô rất giống nhau.
Cảm giác đứng đắn này kết hợp với vẻ ý loạn thần mê, phá lệ mê người.
Tô Mộc chợt cứ như vậy bị nam sắc mê hoặc, cô mơ mơ hồ hồ trả lời Phương Nính một câu: "Tôi hướng thúc thúc cầu hôn."
"Cầu, cầu hôn......" Thân mình Phương Nính lung lay một chút, đỉnh đầu tựa hồ có mây đen dày đặc.
Tướng phản với hắn, ánh mắt Hứa Tố khẽ nhúc nhích, môi mỏng khẽ nhếch, cảm giác giống như xuân về hoa nở.
Tô Mộc bỗng nhiên cảm thấy, vị đại thúc sắm vai nhân vật phản diện này trừ bỏ có một loại cảm giác thần bí như một mảnh rừng rậm, thế nhưng cũng không tồi.
******
Miêu Mao Nho: "Hãy viết một câu chuyện khi kẻ xấu không thể giết. Hahaha"
- -----
Re: Lời mà tác giả nói ở các chương về sau đều là mình lấy ở bản raw nên rất có thể mình dịch không đúng nghĩa. Mong mọi người thông cảm.😕