Phế Hậu (Hiện Đại Thiên)

Chương 16:




Là một người thẳng thắn, Độc Cô Thành nghĩ, làm đàn ông đều sẽ muốn ở cùng một người vừa xinh đẹp vừa có thân hình chuẩn như chị mình, Tiêu Cửu Thành cũng thích phụ nữ giống như đàn ông, vậy tất nhiên cũng sẽ muốn tán tỉnh chị cậu ta. Cho nên suy nghĩ của cậu ta, thật ra vừa đơn giản, vừa lỗ mãng, nhưng đánh bậy đánh bạ lại đoán trúng tâm tư và mục đích của Tiêu Cửu Thành.
"Nhưng chị của tôi không có dễ tán như vậy, chị ấy còn khó hơn so với phụ nữ bình thường, từ trước đến giờ chị ấy hình như không quá thích kiểu phụ nữ nhu nhu nhược nhược như cô, ngực nhỏ lại còn gầy yếu..." Độc Cô Thành liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành một cái rồi nói, gương mặt cũng coi như được, nhưng dáng người lại hơi kém, cá tính cũng hơi kém, để xứng với chị cậu ta, điều kiện ở bên ngoài vẫn còn hơi kém, nhưng mà bây giờ phụ nữ hiền huệ không nhiều lắm, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận vậy.
Tiêu Cửu Thành nghe Độc Cô Thành thẳng thắn nói vậy, nghĩ thầm đây là thẩm mỹ của chính Độc Cô Thành đi, nàng mới không tin thẩm mỹ của Thiên Nhã sẽ đơn giản thô tục như vậy giống cậu ta.
"Tôi cũng ăn xong rồi, cậu cứ từ từ ăn." Tiêu Cửu Thành ăn xong, nhanh chóng rời khỏi hiện trường đi tìm Thiên Nhã.
Thiên Nhã vô cùng xấu hổ, lúc thấy Tiêu Cửu Thành đi vào phòng sách, sự xấu hổ này cũng chưa biến mất.
"Tôi không cố ý nói chuyện riêng tư của cô ra khắp nơi, tôi sợ em trai tôi có ý với cô, gây phiền phức cho cô nên mới nói cho nó biết." Thiên Nhã giải thích, muốn chứng minh mình không phải kẻ thích khua môi múa mép.
"Không sao, em không để ý, hơn nữa, lúc em nói cho chị biết, cũng chưa nói đây là bí mật, yêu cầu chị giữ kín." Tiêu Cửu Thành cười nói.
"Cô không để ý là tốt rồi, em trai tôi là đứa thiếu suy nghĩ, lời nó nói, cô cũng không cần để trong lòng." Mặt Thiên Nhã không cảm xúc nói, ai biết đứa em trai không đáng tin cậy kia của nàng sau lưng còn nói lung ta lung tung gì với Tiêu Cửu Thành.
"Em trai là người không có ý xấu, rất đáng yêu." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói, nhưng nàng cảm thấy chính mình rất đáng thương, Độc Cô Thành còn có thể đoán trúng tâm tư của mình, Thiên Nhã lại không phát hiện ra chút nào, chẳng lẽ đúng với câu nói kia, suy nghĩ càng đơn giản lại càng dễ biết được sự thật sao?
Thiên Nhã vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành nói Độc Cô Thành thiếu suy nghĩ, rất đáng yêu, nghĩ theo cách khác, còn không phải đang nói Độc Cô Thành ngu ngốc sao? Tuy nàng cũng biết em trai rất ngốc, nhưng làm một người chị bênh em, trong lòng Thiên Nhã vẫn có chút khó chịu, đặc biệt Tiêu Cửu Thành còn gọi Độc Cô Thành là em trai, luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành có ý xem thường.
"Độc Cô Thành bằng tuổi cô, không phải em trai cô." Giọng điệu Thiên Nhã có chút không vui nói.
"A, cậu ấy bằng tuổi em sao? Em còn tưởng cậu ấy nhỏ hơn em." Tiêu Cửu Thành làm bộ không biết tuổi của Độc Cô Thành, kinh ngạc nói. Nàng đương nhiên biết Độc Cô Thành bằng tuổi mình, chỉ là từ trong suy nghĩ của mình, nàng vẫn coi mình và Thiên Nhã cùng thế hệ, không nghĩ tới Thiên Nhã mẫn cảm như vậy.
"Ngay cả miếng đất dưới danh nghĩa mẹ tôi cô cũng điều tra được, lại không biết tuổi em trai tôi sao?" Thiên Nhã tỏ vẻ hoài nghi hỏi.
"Em chỉ lấy tin tức em thấy cần thiết, chút chuyện không liên quan em sẽ bỏ qua, không nghĩ tới Thiên Nhã sẽ để ý vấn đề xưng hô như vậy." Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn nói.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không nói nữa, chúng ta vào chuyện chính đi." Thiên Nhã cũng biết mình có thành kiến đối với Tiêu Cửu Thành, quá mức mẫn cảm phân tích từng câu nói của Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã biết nếu quyết định hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành, liền phải áp xuống chán ghét cá nhân trong lòng mình đối với Tiêu Cửu Thành, không thể tiếp tục nhỏ mọn.
"Cũng được." Tiêu Cửu Thành vui vẻ đồng ý.
Tiêu Cửu Thành vừa tiến vào trạng thái làm việc, lúc này Thiên Nhã mới cảm thấy Tiêu Cửu Thành không phải một người tầm thường, bắt đầu làm việc logic rõ ràng, cẩn thận không chút thiếu sót.
"Thiên Nhã thấy điều khoản chỗ này còn có gì không hợp lý sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã, trên cơ bản suy nghĩ của nàng đối với việc Tập đoàn Thái Cực hợp tác với Tập đoàn Chính Hiên chính là như vậy.
"Tập đoàn Chính Hiên xuất vốn, nhưng không có quyền khống chế và quyền quản lý, quyền khống chế và quyền quản lý lại ở trong tay cô, vậy hình như không hợp lí lắm?" Thiên Nhã liếc mắt một cái cũng nhìn ra vấn đề trong đó.
"Tập đoàn Thái Cực dùng hình thức mượn tiền để lấy vốn từ Tập đoàn Chính Hiên, là có đặt cọc mới mượn được tiền, đã là mượn, không phải bán, tất nhiên không thể đưa quyền khống chế và quyền quản lý cho Tập đoàn Chính Hiên." Tiêu Cửu Thành trả lời.
"Cô chỉ đứng giữa tác hợp, không tốn một xu, lại có được phần lớn cổ phần và quyền khống chế Tập đoàn Thái Cực, chẳng phải là mượn gà đẻ trứng sao?" Tiêu Cửu Thành cũng quá mượn nước đẩy thuyền* đi, Thiên Nhã luôn cảm thấy chính mình và Tập đoàn Chính Hiên đều là quân cờ** cho cô ta, Tập đoàn Chính Hiên bỏ tiền vốn, Tiêu Cửu Thành không cần bỏ ra bất cứ thứ gì, lại có được lợi ích lớn nhất.
*gốc 借风使力 (tá phong sử lực): dựa vào sức mạnh của người khác để đạt được mục đích của mình, tương đương câu "mượn nước đẩy thuyền".
**gốc 做嫁衣 (làm váy cưới): dựa theo nghĩa đen của câu chuyện những cô gái nghèo ngày xưa phải ngày đêm may những bộ váy cưới cho người khác, còn mình lại không đủ tiền mua váy cưới. Ý chỉ khi bạn vất vả làm việc mà chẳng được lợi ích gì, chỉ mang lại lợi ích cho người khác.
"Em tình nguyện tốn rất nhiều sức mới tác hợp thành công, mới có được thành quả lớn như vậy, chị phải biết rằng bây giờ cổ phần của Tập đoàn Thái Cực, không đáng một đồng, em chỉ có lợi nếu cổ phiếu trong tay em tăng giá, nếu không cũng chỉ là một đống giấy vụn, trở thành phế thải hay trở thành báu vật, đều dựa vào năng lực cá nhân cùng vận may của em." Tiêu Cửu Thành nói có sách mách có chứng.
"Tôi và Tập đoàn Chính Hiên đều bỏ ra vàng ròng bạc trắng, cô cùng lắm là làm không công một thời gian, không có rủi ro gì." Thiên Nhã không cho là đúng nói.
"Thời gian của em chính là tiền tài, em sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không có kết quả." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã mỉm cười nói.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, người có thể nói những lời như vậy, phải rất tự tin và cuồng ngạo, Thiên Nhã chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào cuồng ngạo như vậy.
"Chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!" Thiên Nhã hừ lạnh nói một câu, chỉ mong mình không phải hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.