Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã nhìn trong lòng chột dạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình biểu hiện rõ ràng quá sao?
"Cô thật sự có thể giúp được chị tôi sao?" Độc Cô Thành hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Ít nhiều gì cũng giúp được." Tiêu Cửu Thành trả lời.
Thiên Nhã lại cảm thấy cảnh tượng bây giờ hơi kì lạ, Tiêu Cửu Thành không có nghĩa vụ phải giúp bọn họ, Thiên Nhã muốn tin là Tiêu Cửu Thành sẽ được lợi hơn. Vì vậy lời đối thoại của Độc Cô Thành và Tiêu Cửu Thành, khiến Thiên Nhã cảm giác rất lúng túng, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, cứ luôn thấy hai người Độc Cô Thành và Tiêu Cửu Thành này dường như không cùng tần số với mình.
"Dù sao đã tệ rồi cũng không tệ hơn được, cố gắng hết sức là được, còn lại mặc cho số phận đi." Thiên Nhã ung dung nói, nàng đã dần dần tiếp thu hiện thực.
"Vâng." Độc Cô Thành nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ cần chị gái không quá ép buộc bản thân là được, Tập đoàn Thái Cực đối với Độc Cô Thành mà nói, cậu ta cũng không để ý như Thiên Nhã.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã lại vào thư phòng, hai người bắt đầu công việc.
"Việc cấp bách bây giờ, là cần phải mau chóng loại bỏ sản nghiệp hoàng hôn của Tập đoàn Thái Cực, hơn nữa cần tiến hành giảm biên chế quy mô lớn, nếu không nhiều tiền hơn nữa cũng không kéo dài được..." Tiêu Cửu Thành mở notebook của mình ra, sau đó bắt đầu giảng giải cho Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành tiến vào trạng thái làm việc, giỏi giang tự tin, có một thứ khí chất khiến người ta kinh sợ, mấy ngày nay Thiên Nhã đã hình thành ấn tượng hoàn toàn khác đối với Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành như vậy, nghĩ thầm, nếu mình là đàn ông, có lẽ cũng thích phụ nữ như Tiêu Cửu Thành, khiêm tốn, dịu dàng, hiền lành, có sự nghiệp riêng, đẹp người đẹp nết. Không biết tại sao, lúc Thiên Nhã nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới vừa nãy ăn sáng, Độc Cô Thành nói những lời kia, nói Tiêu Cửu Thành có hứng thú với mình, còn có bữa sáng mà Tiêu Cửu Thành bỏ thêm nguyên liệu. Nghĩ tới những thứ này, Thiên Nhã cũng không biết cảm giác của mình thế nào, chỉ thấy trong lòng gợn sóng, tựa như ở trên bề mặt bóng loáng, đột nhiên xuất hiện hai dấu vết rất rõ ràng. Giờ phút này đáng lẽ nên quan tâm đến Tập đoàn Thái Cực hơn, nhưng lúc này lại lại bị phân tâm nghĩ đến những chuyện linh tinh kia, Thiên Nhã tức giận với chính mình và Độc Cô Thành, vẫn cảm thấy đều là tại Độc Cô Thành không tốt, nói nhảm những chuyện linh tinh kia, mới hại mình nghĩ đến những chuyện linh tinh ấy. Thiên Nhã ép bản thân tập trung, vứt tất cả những ý tưởng vớ vẩn kia ra khỏi đầu.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đang hết sức chăm chú nhìn mình, nghe mình nói chuyện, nội tâm hơi kích động, cũng không thể nào giữ bình tĩnh, cũng may tố chất tâm lí của cô luôn vững vàng, có thể nghĩ hai việc cùng lúc, tuy rằng nội tâm sớm đã nháo nhào loạn lên, nhưng lúc đang nói đến chuyện công việc cũng không hề qua loa. Cho nên nhìn bề ngoài, Tiêu Cửu Thành thật sự đang tập trung vào công việc của Tập đoàn Thái Cực.
"Thiên Nhã, chị thấy sao?" Sau khi Tiêu Cửu Thành nói xong những vấn đề tồn tại, trưng cầu ý kiến của Thiên Nhã.
"Tôi không hiểu những thứ này lắm, đều làm theo lời cô nói đi." Thiên Nhã không biết gì về việc quản lí, nàng cũng sẽ không ra vẻ hiểu biết. Lời Tiêu Cửu Thành nói, một ít nàng nghe hiểu, một ít nghe không hiểu, nhưng trực giác của nàng bảo lời nói của Tiêu Cửu Thành chắc là được.
"Trước kia Thiên Nhã học âm nhạc, không hiểu cũng bình thường, nhưng Thiên Nhã muốn học hỏi, chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi, em sẽ giải đáp cho chị từng cái." Giọng điệu Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói, dáng vẻ tận tâm hướng dẫn.
Thiên Nhã nhìn thái độ em sẽ biết gì nói nấy của Tiêu Cửu Thành, nghĩ thầm, chỉ cần Tiêu Cửu Thành không chê phiền, vậy là tốt. Vì thế Thiên Nhã cũng không khách khí nói ra hết những vấn đề mình thắc mắc.
Quả nhiên Tiêu Cửu Thành vô cùng kiên nhẫn đáp lại kĩ càng tỉ mỉ.
Một hỏi một đáp như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã hết ngày.
"Hôm nay tới đây thôi, Thiên Nhã suy ngẫm một chút đã, nóng vội thì không thành công, ăn một ngày không béo được." Tiêu Cửu Thành thấy trời đã sắp tối, buổi trưa hai người cũng chỉ gọi cơm hộp, vội vàng dừng lại, dù thế nào buổi tối cũng phải dẫn Thiên Nhã đi ăn ngon.
"Ừ, cô cũng nghỉ ngơi chút đi, cảm ơn." Trải qua cả ngày nay, Thiên Nhã cảm thấy tính tình Tiêu Cửu Thành quả thật rất nhẫn nại, chứng tỏ là người có năng lực rất lớn, nghe xong cả ngày, mình vẫn còn thấy chưa đã. Nàng cảm giác nếu nàng và Tiêu Cửu Thành đổi vị trí, chắc chắn mình đã thấy phiền chết rồi. Cho nên tuy rằng nội tâm Thiên Nhã khó chịu, nhưng Thiên Nhã vẫn ân oán phân minh nói cảm ơn Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã nói cảm ơn mình, Tiêu Cửu Thành vui vẻ cười ra hoa, khỏi cần nói rạng rỡ đến mức nào. Bởi vì cô cảm giác trải qua một ngày như vậy, địch ý và bài xích của Thiên Nhã đối với cô, dường như giảm bớt không ít.
"Không cần khách sáo, nếu thật sự muốn cảm ơn em, tối nay mời em mội bữa thịnh soạn đi." Tiêu Cửu Thành thừa cơ đưa ra lời mời.
"Cô muốn ăn gì?" Tiêu Cửu Thành muốn Thiên Nhã mời ăn cơm, cũng không quá đáng, Thiên Nhã không có lí do từ chối.
"Thiên Nhã đồng ý là được, địa điểm để em chọn, vậy Thiên Nhã lên lầu thay quần áo đi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn." Tiêu Cửu Thành vô cùng vui vẻ nói, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với Thiên Nhã, cô có thể không vui sao?
Tiêu Cửu Thành đưa Thiên Nhã đến một nhà hàng Tây quang cảnh vô cùng đẹp, cũng mở một bình rượu vang đỏ ngon nhất.
Cảnh đêm tuyệt đẹp, đồ ăn tinh xảo, rượu vang đỏ ngon nhất, Tiêu Cửu Thành ở đối diện trang điểm xinh đẹp trang nhã, không biết vì sao, Thiên Nhã có ảo giác nàng đang hẹn hò với Tiêu Cửu Thành. Hai dấu vết kia, cảm giác dường như càng rõ ràng hơn.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nhìn mình chằm chằm.
"Em có gì bất thường sao?" Tiêu Cửu Thành hơi khẩn trương hỏi.
"Thái độ của cô với tất cả phụ nữ đều như vậy sao?" Thiên Nhã rất thẳng thắn mở miệng hỏi.