"Tôi là thẳng, sẽ không thích phụ nữ." Tiêu Cửu Thành ra vẻ như em chỉ cần tốn chút thời gian, chắc chắn có thể theo đuổi được chị, làm Thiên Nhã sinh ra ý nghĩ phản kháng, nàng là thẳng, mới không dễ dàng như vậy, nàng có hơi để ý Tiêu Cửu Thành, nhưng còn lâu mới thích!
"Thật sao?" Tiêu Cửu Thành sâu xa nhìn Thiên Nhã, mỉm cười hỏi ngược lại.
"Tôi vốn là thẳng!" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành dùng giọng điệu hoài nghi, có chút tức giận khẳng định lại lần nữa sự thẳng của mình.
"Dạ, em biết." Tiêu Cửu Thành thuận theo lời Thiên Nhã, dù sao Thiên Nhã thẳng thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kì ai khác, thật ra bây giờ cô chỉ biết Thiên Nhã có quan tâm đến mình, nhưng không dám khẳng định Thiên Nhã quan tâm đến mình bởi vì có tình ý. Tiêu Cửu Thành hiểu rõ phụ nữ là một sinh vật rất kì diệu, với bạn bè thân thiết, phụ nữ cũng sẽ ghen tị vì bạn của mình thân thiết với người bạn khác, cho nên ghen tị chưa chắc là vì thích. Sự quan tâm của Thiên Nhã, phần lớn có thể là bởi vì mình đối xử với chị ấy rất tốt, tất cả sự chú ý của mình đều đặt trên người chị ấy, trong lòng chị ấy hưởng thụ cảm giác này, không đồng ý để người khác xuất hiện cướp đi sự chú ý của mình, mà lơ là chị ấy. Nhưng dù thế nào, sự quan tâm của Thiên Nhã, đối với mình mà nói, đều là chuyện tốt, một khi thứ mong muốn chiếm hữu này đạt tới mức độ nhất định, vậy có lẽ sẽ bắt đầu thích.
Tiêu Cửu Thành cứ như vậy tán thành tính hướng của nàng, Thiên Nhã đã chuẩn bị sẵn lời nói để cãi lại, Tiêu Cửu Thành lại lập tức thừa nhận khiến Thiên Nhã hơi bất ngờ một chút. Lúc này, Thiên Nhã mới chú ý đến Tiêu Cửu Thành đang nằm lên cánh tay mình, cúi xuống đã có thể thấy một đôi đầy đặn trắng nõn ở ngay trước mắt, nếu Tiêu Cửu Thành dựa gần vào mình một chút nữa, có lẽ sẽ kề sát vào mặt mình, lúc này Thiên Nhã mới hoảng hốt nhận ra, bây giờ tư thế của nàng và Tiêu Cửu Thành mờ ám đến mức nào, làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ đến mức nào, mặt Thiên Nhã thoáng cái đã đỏ lên.
"Mau rời khỏi người tôi, hở ra là trần truồng chạy loanh quanh, làm phụ nữ, rốt cuộc em có biết xấu hổ không vậy?" Tầm mắt Thiên Nhã nhanh chóng rời khỏi ngực Tiêu Cửu Thành, sau đó không hề khách sáo phàn nàn Tiêu Cửu Thành phóng khoáng quá mức.
"Thiên Nhã là thẳng, cho dù nhìn thấy chắc cũng không có cảm giác gì, nếu đã đều là phụ nữ, thì có sao đâu." Tiêu Cửu Thành không cho là đúng nói, có điều nhìn thấy khuôn mặt Thiên Nhã ửng đỏ khả nghi, ngượng ngùng đến mức làm Tiêu Cửu Thành rất muốn làm những chuyện xấu hổ với Thiên Nhã, nhưng thời còn chưa tới, Tiêu Cửu Thành nhịn xuống. Tiêu Cửu Thành nghĩ chắc chắn Thiên Nhã chưa từng nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, cho nên mới ngượng ngùng như vậy, nghĩ đến việc rất có thể mình là người phụ nữ đầu tiên Thiên Nhã thấy, Tiêu Cửu Thành cảm giác rất vui vẻ.
"Cho dù tôi là thẳng, cho dù chúng ta đều là phụ nữ, em cũng không nên trần truồng qua lại ở trước mặt tôi, chẳng lẽ em không thấy kì quặc sao?" Thiên Nhã cảm thấy chuyện này không liên quan đến việc mình có thẳng hay không.
"Chị là Thiên Nhã, là người em thích, chị hoàn toàn không giống những người khác, ở trước mặt chị, em muốn được là chính mình, em thích ngủ trần, hơn nữa cho dù chị làm gì em, em cũng đồng ý." Tiêu Cửu Thành vô cùng chân thành nghiêm túc nói.
"Tôi mới không có hứng thú làm gì em!" Cái gì mà "chị làm gì em, em cũng đồng ý", nói như kiểu mình sẽ chiếm tiện nghi của em ấy vậy!
"Thiên Nhã là thẳng, tất nhiên sẽ không làm gì em, là trong lòng em hi vọng Thiên Nhã sẽ làm chút gì đó với em, ví dụ như vậy..." Tiêu Cửu Thành nắm lấy tay Thiên Nhã ấn lên trên mềm mại của mình.
Tay Thiên Nhã chạm vào mềm mại đầy đặn của Tiêu Cửu Thành, cảm giác mềm mại làm Thiên Nhã vô cùng kinh hãi, nàng giống như bị điện giật, lập tức rút tay mình về, dường như chỉ cần chậm một khắc, sẽ bị dính chặt vào đó. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
"Em... Em..." Vẻ mặt Thiên Nhã không thể tin được chỉ vào Tiêu Cửu Thành, giờ phút này ngoại trừ phát ra mấy chữ "em", "em", Thiên Nhã chẳng thể nói nên lời, bởi vì thật sự quá xấu hổ. Nàng bị một cô gái dùng sắc* dụ dỗ, lại còn lộ liễu như vậy, nàng vốn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, tối hôm qua nàng vừa mới được Tiêu Cửu Thành thổ lộ, nàng còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, bây giờ Tiêu Cửu Thành ám chỉ lộ liễu như vậy, khiến Thiên Nhã vốn còn đang nghĩ mình rất thẳng bị hoảng sợ.
*sắc: Ở đây không phải là sắc đẹp, mà là những thức damdang, liên quan đến tình dục.
Tiêu Cửu Thành nhìn bộ dạng Thiên Nhã kinh hãi vì bị mình chiếm tiện nghi, Tiêu Cửu Thành không nhịn được cười như nở hoa, Thiên Nhã đúng là cực kì đáng yêu, làm sao bây giờ, dường như cô rất thích dùng những cách khiêu khích như vậy trêu đùa Thiên Nhã.
"Dáng vẻ này của Thiên Nhã, rất giống thiếu nữ gặp phải lưu manh..." Tiêu Cửu Thành càng nghĩ càng thấy giống, càng cười thoải mái hơn.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành ngồi trên bụng mình, cười run rẩy cả người, chẳng lẽ Tiêu Cửu Thành không cảm thấy bản thân là đồ lưu manh sao? Còn mình cũng đâu phải thiếu nữ chứ, nghĩ đến việc mình mà lại bị cái đồ lưu manh này đùa giỡn như vậy, Thiên Nhã thẹn quá hóa giận đẩy Tiêu Cửu Thành xuống từ trên người mình, sau đó rời giường, không để ý đến Tiêu Cửu Thành nữa.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã thẹn quá hóa giận đứng dậy từ trên giường, không nhịn được cười, nàng cảm giác mình cũng cười đến đau cả bụng rồi.