Tuy rằng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn anh ăn thì Nghiêm Hạo Thần đều muốn cười. Thật ra nghi lễ dùng cơm của Hoắc Kiếm rất tốt, luôn luôn là tư thế ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh, khuỷu tay cùng thân thể luôn duy trì góc độ đặc biệt, ngay cả động tác buông dao nĩa dùng khăn tay lau khóe miệng cũng là tiêu chuẩn cứng nhắc, nhìn đâu cũng thấy kiểu dáng của con nhà gia giáo. Chỉ có khi ăn nhìn anh chăm chú mới biết được anh đói cỡ nào. Rõ ràng là người cứng nhắc đến nỗi gọi món ăn cũng hiếm khi thay đổi, không biết vì sao chỉ có thời gian ăn cơm vĩnh viễn không cố định?
Đại khái là Nghiêm Hạo Thần ngậm muỗng mà cười ý vị trêu tức quá rõ ràng, lực chú ý của anh rốt cuộc rời khỏi chén dĩa trống trơn, vừa chạm vào ánh mắt của cậu một cái, cũng có chút bối rối quay đầu, che dấu mà khụ một tiếng:
“Còn muốn gọi gì không?”
“Không cần.”
Chờ khi tính tiền, Nghiêm Hạo Thần vẫn quyết định hỏi vấn đề có chút để ý kia:
“Anh cảm thấy biểu hiện đêm nay của em thế nào?”
Mặc dù là người thường, hơn nữa càng cảm thấy hứng thú với bản thân Nghiêm Hạo Thần hơn, nhưng Hoắc Kiếm cũng là một trong số ít những người để tâm nghe Nghiêm Hạo Thần hát hơn nữa đưa ra ý kiến, cậu không hi vọng ánh mắt của anh cả đêm chỉ để xem những người kia nhìn chằm chằm cổ áo cậu thế nào.
Người đàn ông vẫn trực tiếp như thế:
“Trạng thái không bằng lúc trước, nhưng tâm tính tốt hơn lúc trước.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:
“A? Là sao?”
“Cảm giác bình thản hơn lúc trước, đã giữ được bình tĩnh. Là một hiện tượng tốt.”
Vừa mới tham gia trận đấu hao phí sức lực như vậy, trạng thái của cậu còn chưa khôi phục đến tốt nhất, nhưng tư tưởng hơn thua nhạt hơn lúc trước rất nhiều. Đứng ở đỉnh cao trong giới âm nhạc vẫn là giấc mộng mà cậu đang theo đuổi, nhưng dù sao theo ca sĩ ngầm có chút danh tiếng đến ngôi sao ca nhạc nổi tiếng còn có một con đường rất dài phải đi. Thất bại trong lôi đài tái là một đả kích không nhỏ với cậu, nhưng cũng là nhắc nhở. Cũng như lời nói của vị quản lí trẻ tuổi cũng đã từng chật vật thảm hại kia, cuộc sống chính là không ngừng thất bại nếu không dám tiếp tục. Có lẽ cậu nên điều chỉnh bước đi của mình, bước chân trầm ổn đứng càng thêm vững vàng trên đường. Nghiêm Hạo Thần vừa lòng đặt cằm lên ngón trỏ, xem ra ánh mắt thẳng thắn của anh đã dừng ở đúng chỗ nên dừng. Bất quá ——
Mắt phượng khiêu khích nhếch lên, một chút thần sắc trêu ghẹo loé qua đáy mắt:
“Đây xem như ẩn ý nói em hát khó nghe à?”
Vốn tưởng rằng Hoắc Kiếm sẽ nghiêm túc đáp lại chất vấn của cậu, thậm chí sẽ nghe được vài câu trỉ trích thành thật đến khó nghe, lại ngoài ý muốn nhìn thấy anh bắt chước bộ dáng của cậu mà nhướng mày, nụ cười thản nhiên bên môi mang theo một chút dung túng:
“Rõ ràng không tính khởi binh hỏi tội, không nên ép anh trả lời.”
Tốt lắm, thông minh lên rồi. Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá nhếch đôi môi mỏng, vì thế lại nhìn đến vẻ mặt kinh diễm của người đàn ông đối diện. Cậu nhận lấy thẻ tín dụng bồi bàn đưa tới, quơ quơ trước mặt người còn chưa phục hồi tinh thần kia:
“Đi thôi.”
Khi ngồi vào trong xe Hoắc Kiếm quay đầu nhìn cậu, hai tròng mắt sắc sảo có chút thâm, thẳng tắp nhìn cậu vài giây, anh mới có chút chần chờ mở miệng:
“Ngày mai em có diễn không?”
Nghiêm Hạo Thần nghiêng mình về phía anh, cười đến nguy hiểm đầy mị hoặc:
“Không có.”
Quả nhiên tiếp theo giây đã bị gắt gao kéo vào ngực, đôi môi ấm áp vội vàng đè xuống, đầu lưỡi có chút gấp gáp cạy mở môi cậu mà tiến vào. Lại là một nụ hôn nồng đậm mà kịch liệt, đến nỗi ngay cả không khí trong xe cũng trở nên loãng. Anh dường như phải dùng rất lớn tự chủ mới có thể buộc mình ngừng nụ hôn này, khi rời ra còn như chưa đủ mà dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi bị mút đến hơi sưng lên của Nghiêm Hạo Thần.
Sau đó vặn chìa khoá, lại dùng tốc độ như đua xe mà phóng đi. Gương mặt xưa nay đoan chính nghiêm túc bày ra loại vẻ mặt buồn rầu xấu hổ này làm cho người ta có ham muốn khi dễ anh, cho nên Nghiêm Hạo Thần đùa dai đưa tay xuống nơi đang phồng lên trên cái quần tây trang, âm thanh đè thấp đầy quyến rũ nói rõ từng chữ:
“Tăng tốc là vì nơi này sao?”
Hoắc Kiếm nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo:
“Không muốn bị tử hình tại chỗ thì đừng phá nữa.”
Làm trong xe? Rất khó tưởng tượng người cứng nhắc như ông già sẽ làm ra được chuyện to gan như vậy. Nghiêm Hạo Thần không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích:
“Em không sao cả, dù sao cũng đâu có dơ xe em.”
Cảnh tượng thân thể hai người kịch liệt quấn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp không hiểu sao lại theo lời nói mà xẹt qua đầu, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình theo làn da dưới bàn tay bắt đầu trở nên nóng bỏng. Tuy rằng cậu từ trước đến nay đều không cho rằng da mặt mình mỏng đến buồn cười, nhưng vẫn là chột dạ không dám nhìn vào mắt anh, trong xe an tĩnh đến nỗi chỉ còn hai dòng hô hấp dồn dập, như là có ý thức riêng mà một xướng một tuỳ, kẻ kêu người đáp mà quấn vào nhau.