Phệ Tâm Cổ

Chương 8:




Người đàn ông đối diện nhíu mày.
“Rượu mạnh không tốt cho cổ họng.”
Bồi bàn bưng ly rượu lên, đôi môi mỏng của Nghiêm Hạo Thần dán lên li thuỷ tinh trong suốt, nhợt nhạt cười.
“Uống một chút không sao.”
Nước rượu mát lạnh theo yết hầu chảy vào dạ dày, lan ra sưởi ấm khiến cả người thoải mái đến nỗi Nghiêm Hạo Thần nhịn không được lại kêu một ly. Khi uống đến chén thứ tư, ngồi đàn ông vẫn luôn cau mày ngồi đối diện rốt cục đưa tay đè lại ly rượu.
“Còn uống nữa cậu sẽ say.”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng liếm liếm môi, lông mi khẽ nhướng. Tửu lượng của cậu tốt lắm, có lẽ là di truyền, có lẽ là hoàn cảnh cho phép. Đàn bà ở làng chơi này, có ai tửu lượng kém đâu? Cho dù mẹ cậu rất lo lắng mà nghiêm cấm cậu chạm vào rượu, nhưng cậu mới mười hai tuổi đã có thể mặt không đổi sắc mà cụng rượu với một người đàn ông trưởng thành, cùng ngăn vài vị khách không muốn mẹ phải tiếp.
Bất quá đêm nay để đáp lễ Hoắc Kiếm tặng cậu một màn biểu diễn khoái trá, cậu giờ phút này cũng không muốn làm trái ý anh. Mắt phượng nhếch lên, rót ly rượu đầy vào ly đối diện.
Người kia thẳng thắn đưa tay uống cạn ly rượu, ý cười bên môi Nghiêm Hạo Thần càng sâu.
“Thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
Lại là câu này? Khoé miệng nhếch lên nhanh chóng hạ xuống.
“Tôi không thích uống rượu mạnh.”
Nghiêm Hạo Thần âm thầm cắn răng trong lòng. Người đàn ông này, là trời sinh chậm tiêu hay có cố ý trêu đùa? Cậu rít qua kẽ răng:
“Tôi muốn hỏi màn biểu diễn đêm nay.”
Cho dù có dụng ý khác, người đàn ông này vẫn nghiêm túc chú tâm vào màn biểu diễn của cậu. Không giống những người khác lươn lẹo nịnh hót, nếu tốt anh sẽ thẳng thắn mà khen ngợi, khi không tốt anh cũng sẽ không nể mặt mà vạch ra. Tuy rằng khả năng thưởng thức hay chỉ bảo của người đàn ông này đếu rất ngây thơ, không cùng trình độ với những nhà phê bình chuyên nghiệp, nhưng cậu không khỏi vẫn để ý cái nhìn của anh, giống như muốn anh thấy được khả năng tốt nhất của mình.
Cậu xưa nay cũng không phải một người để ý cái nhìn của người khác, chỉ có thể nói người đàn ông thẳng thắn kia rất có khả năng khơi dậy bản năng hiếu thắng của người khác.
Người kia gật gật đầu.
“Tốt lắm. Tôi thực thích, nhất là bài cuối cùng. Có điều bình thường hình như cậu rất ít hát nó?”
Nghiêm Hạo Thần giương mắt nhìn gương mặt thoáng hưng phấn của người kia.
“Anh thực thích?”
Đó là một bài riêng cậu rất thích, nhưng là bài hát có chút kiếm tẩu thiên phong (phá cách, không giống bình thường), không dễ tìm được đồng cảm, nhiều nơi cậu cũng sẽ không mạo hiểm diễn. Nhạc cao ít người hoạ (uyên thâm hiếm người hiểu) luôn không phải cảnh giới cậu theo đuổi.
Hai mắt sắc sảo của người kia sáng lấp lánh.
“Ừ.”
Có lẽ là mùi rượu còn lại trong cổ họng quá mức thoải mái, có lẽ là đêm nay biểu diễn quá mức vui vẻ, lại có lẽ là Hoắc Kiếm xoa đúng chỗ khiến cậu rất thoải mái, tóm lại, Nghiêm Hạo Thần ma xui quỷ khiến mà mời người kia:
“Anh muốn một mình nghe tôi hát thử một lần không?”
“Có thể chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận đến gần như nuốt luôn đầu lưỡi, tuy rằng vì chống lưng cùng tài trợ, cậu thình thoảng sẽ phối hợp mà làm một buổi biểu diễn nhỏ cho một đám người, nhưng cậu chưa bao giờ biểu diễn một mình cho bất kì ai. m nhạc của cậu nếu nhất định chỉ để một người nghe, người kia phải là chính cậu.
Hưng phấn quá mức rõ ràng trong mắt anh khiến Nghiêm Hạo Thần bất đắc dĩ mà hít một hơi. Tuy rằng biểu diễn riêng cho một người không hiểu âm nhạc ít nhiều cũng có cảm giác khuất nhục như hát rong, nhưng là nếu mình là người bị bao dưỡng, đừng nói hát rong, dù là bán mình cũng phải cảm tâm tình nguyện dứt khoát gọn gàng mà bán, khăng khăng giữ những thứ này cũng có được gì đâu?
Nghiêm Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi mà cười đến sáng lạn.
“Hoắc tổng tài sáng mốt có rảnh không?”
Trong ánh mắt hưng phấn của anh có chút đấu tranh, cuối cùng mới giống như hạ quyết tâm mà gật đầu thật mạnh.
Mẹ, bao nhiêu người xin còn xin không được đó.
Trong mắt phượng xinh đẹp có chút hờn giận, vẻ mặt mập mờ lại càng làm cho người ta say mê.
Nghiêm Hạo Thần nhếch khoé mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang ngơ ngác sững sờ.
“Chín giờ sáng ngày mốt, không gặp không về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.