Trong thế giới tu chân, mặc kệ là thế giới nào thì quy tắc đều là cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì mới có thể sống sót. Bởi vì có thể ngã xuống trên con đường tu hành bất kỳ lúc nào, vô số yêu ma quỷ quái vì đại đạo sẽ dùng đủ loại thủ đoạn. Mặc dù trong thế giới này có Thiên Đạo, có nhân quả tuần hoàn và thề ước tâm ma trói buộc, nhưng vẫn có người vì bảo vật gì đó hoặc công pháp cực phẩm mà đánh nhau, nếu thực lực yếu kém không thể đánh lại vậy thì hố, lừa, trộm, cướp thậm chí là cả cơ thể của mình, làm tất cả mọi thứ để lấy được bảo vật mình cần, hoặc thành tựu đại đạo, có được công pháp nghịch thiên.
Dưới Vân Phong Đăng Thiên Giác của thành Vận đã dần tụ tập lại mấy nghìn người, sắc mặt hoặc là hưng phấn hoặc là tham lam, nhưng bọn họ đều nhìn lên tầng bốn Đăng Thiên Giác, nơi đó hiện tại tụ tập mây đỏ rực lửa, linh khí toàn bộ Đăng Thiên Giác như bị gì đó hấp dẫn tới khiến không ai có thể bỏ qua được.
"Ha ha! Rốt cuộc tiểu hữu nào đang tiến giai? Lão phu ta sống nhiều năm như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy dị tượng linh khí." Đột nhiên thanh âm mang theo kiêu ngạo vang lên xung quanh Đăng Thiên Giác, thanh âm vừa tới tức khắc khiến không ít người thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn có một số người sau khi nghe thấy lập tức lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa đối với người trong động phủ tầng bốn của Đăng Thiên Giác.
"Chậc, thế mà là lão cẩu Đỗ Y trong bụng đầy ý xấu, nếu người kia không có ai bảo vệ sợ là không yên." Lục Lương Ngọc vốn vui vẻ vây xem lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng khó chịu thì khó chịu, y cũng không có ý định đi nhắc nhở gì. Rốt cuộc thì người chết nhanh nhất trong thế giới này chính là người tốt, y không quen cũng chẳng thân với người nọ, không đi bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.
"Ừ, Đỗ Y kia như con chó ghẻ ghê tởm đánh không chết được, có lẽ chỉ có mấy tu giả Trúc Cơ ở Nhiên Nguyên Giới không bị gã để ý. Kể cả đệ tử năm đại môn phái chúng ta chỉ cần ở ngoài tiến giai một mình đều sẽ bị gã theo dõi, phiền phức thật sự." Sắc mặt nữ kiếm tu đứng bên cạnh Lục Lương Ngọc không tốt, oán hận: "Còn không phải là ỷ vào bản thân có Bảo Khí ẩn thân và chạy trốn sao, thật sự muốn nhìn thấy gã bị người ta phá nát công pháp và pháp bảo! Thật tai họa khi tên này vẫn còn sống trên thế giới, không biết lần này gã có thành công hay không."
"Hừ, nếu tên Đỗ Y đó dễ bị bắt như vậy còn có thể sống tới giờ sao? Phải biết rằng gã không sợ ai hết, chuyện giết người cướp của, nhân lúc cháy nhà hôi của gã làm còn ít sao, phái Vân Tiêu còn đặc biệt bày trận muốn bao vây tiêu diệt gã không phải cũng để gã chạy mất sao? Ta nghĩ, chắc chắn trong tay gã vẫn còn pháp bảo khác, nếu không không thể nào có khả năng như vậy được."
Lục Lương Ngọc nói xong lời này lại quay qua nhìn bằng hữu tốt Vô Ẩn của mình: "Này, Vô Ẩn, không phải ngươi tu thuật bói toán sao? Ngươi có tính ra lão cầu đó lần này gặp họa không?"
Sắc mặt Vô Ẩn sau khi nghe thấy Lục Lương Ngọc hỏi có hơi kỳ dị, thật ra hắn cũng vừa tính thử số mệnh của Đỗ Y này, nhưng kết quả tính ra lại khiến hắn không tin nổi, cho nên cũng không trả lời Lục Lương Ngọc mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Động tĩnh lớn như vậy mà đối phương lại không có người bảo vệ, ta mới cảm thấy kỳ quái."
Ngay khi Lục Lương Ngọc đang định nói gì, Đỗ Y bên kia đã cưỡi một con chim ưng màu xám tro tới bên ngoài tầng bốn Đăng Thiên Giác, đôi mắt tam giác lập lòe sự tham lam, tay đang đặt trên chim ưng xám cũng run rẩy vì kích động.
"Tiểu hữu, không ngờ tới Nhiên Nguyên Giới lại có được một người tuấn kiệt như ngươi vậy, trong lòng lão phu cảm thấy thật sự rất vui, hy vọng có thể giao lưu với tiểu hữu, hiện tại lão phu đã là Ngưng Mạch trung kỳ, cũng có một ít tâm đắc trên chuyện tu luyện nên lão phu thực sự bội phục khi tiểu hữu có thể dẫn động dị tượng thiên địa, không biết tiểu hữu có thể ra thảo luận với lão phu được không?"
Lời này của Đỗ Y thật dễ nghe, hành vi lại thực vô sỉ, dù sao thì Phó Tu Vân đang ở thời điểm tiến giai quan trọng, đừng nói là mở miệng nói chuyện hoặc là thảo luận tâm đắc, chỉ cần thất thần sẽ không khống chế được linh lực trong đan điền và thần thức trong cơ thể, khiến người đang trong quá trình tiến giai kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nếu lúc này không có người bảo vệ Phó Tu Vân, chuyện gì sẽ xảy ra thì chỉ cần nghĩ cũng biết được.
Người quản lý Đăng Thiên Giác vì phòng ngừa những trường hợp này nên bọn họ đã hạ cấm chế trong mỗi động phủ, như vậy đã đủ trách nhiệm của họ, nếu có người có thể phá vỡ cấm chế để trả thù hoặc làm chuyện gì khác, bọn họ có ngăn cản hay không thì phải xem tâm trạng của mình đã. Người quản lý của Đăng Thiên Giác cũng muốn xem xem người trong động phủ tầng bốn rốt cuộc là loại người gì? Có phải là kỳ tài có một không hai? Hay là ngu xuẩn giả vờ câm điếc? Bởi vì loại tâm lý này này nên bên ngoài động phủ thế mà không có người ngăn cản Đỗ Y.
Đỗ Y đợi thật lâu cũng không chờ được ai trả lời từ trong động phủ, còn mây đỏ lúc này đang quay cuồng như bị quấy nhiễu vậy, dần chia chia, hợp hợp rốt cuộc không ra hình dáng mãnh thú hoặc thực vật, chúng nó chỉ tụ tập như ngọn lửa đang bùng cháy thôi vậy, cứ như sẽ biến mất không còn tung tích ngay sau đó.
"Chậc, người trong động phủ đó thật sự ngốc tới mức không tìm người bảo vệ hả? Có người ngốc như hắn sao!" Lục Lương Ngọc nhìn sự thay đổi của đám mây đỏ như đang bị làm phiền, trong lòng bất mãn và có phần hận sắt không thành thép. Vô Ẩn bên cạnh y và một thanh niên mặc bạch y với kiếm xanh trên eo, trong mắt xuất hiện mấy phần kinh dị nhìn mây đỏ.
"Thật là, sao tiểu hữu lại không trả lời chứ? Ta thấy tiểu hữu ngươi là kỳ tài ngút trời nên thật sự muốn kết giao, nếu ngươi không trả lời vậy ta sẽ coi như ngươi đồng ý, thế nào? Chắc chắn tiểu hữu lúc này rất vui, ngươi không ra vậy thì ta đây sẽ đi vào!"
Đỗ Y gần như đã chắc chắn không có người nào khác trong động phủ, nói cách khác chính là người đang tiến giai đã bị gã quấy rầy tới không thể điều khiển linh lực, có thế nào thì người bảo vệ cũng phải ra. Nhưng hiện tại lại không có một chút động tĩnh.
Ha ha! Đây chính là cơ duyên của Đỗ gia gia ta! Gã vừa mới cảm nhận được Phệ Linh Xà ngo ngoe rục rịch trong lòng mình, bảo vật có thể khiến Phệ Linh Xà của gã kích động như vậy tuyệt đối không phải là thứ bình thường.
Tuy Phệ Linh Xà không thể nhận thấy nhiều bảo vật xung quanh như Chuột Tầm Bảo, nhưng nó lại có cảm giác rất nhạy bén đối với linh lực, cho nên nơi nào xuất hiện linh lực dày đặc thì Phệ Linh Xà của gã hận không thể chạy về phía bên kia, chính vì điều này nên gã mới có thể luôn tìm được tu giả đang tiến giai Trúc Cơ hoặc Ngưng Mạch.
Những tu giả đó đôi khi tự cho là đã tìm được một nơi an toàn và bí ẩn nên không cần ai tới bảo vệ, vì vậy ngày từ đầu Đỗ Y có thể thần không biết quỷ không hay luôn có thể phá hỏng quá trình tiến giai của họ rồi lấy được bảo vật, cứ như vậy có một lần gã đã có được một Bảo Vật hiếm có trên Nhiên Nguyên Giới, chính là "Linh Xà Ấn" phối hợp với Phệ Linh Xà của gã có thể khiến gã ẩn nấp và vô hình trong nháy mắt, hơn nữa còn có thể che giấu trước tu giả Kim Đan!
Chỉ bảo vật này cũng đủ để Đỗ Y tùy tiện đi lại toàn bộ Nhiên Nguyên Giới, trước tới giờ gã cũng chưa từng thất bại, cho nên Đỗ Y vẫn chắc chắn lần này cũng sẽ không sao.
Xem xem, tới mức này rồi còn không có ai ra bảo vệ, không phải đã định trước là gã thắng rồi sao?
Sắc mặt Đỗ Y đầy vẻ đắc thắng bắt đầu hủy cấm chế, mọi người xung quanh thấy gã bắt đầu hành động nên dần có người mất kiên nhẫn chạy tới. Nếu lúc này không có ai quản vậy sao cứ để một mình Đỗ Y nhặt tiện nghi chứ? Không chừng đây chính là cơ duyên của họ? Dù sao bọn họ cũng không phải người ra tay đầu tiên, dù đối phương may mắn thoát qua một kiếp này, có muốn tính số cũng không phải bọn họ mà là Đỗ Y.
"Những tên tham lam này thật đáng chết!" Lục Lương Ngọc thấy vậy không nhịn được chửi một câu, hiện tại y thật sự không nhịn được muốn tiến lên, nhưng y vừa muốn ra tay đã bị đại sư huynh và bằng hữu tốt của mình giữ lại.
"Làm gì vậy? Ta không thể rút đao tương trợ khi gặp chuyện bất bình hả?" Sắc mặt của Lục Lương Ngọc rất xấu: "Ta đã sớm thấy lão bất tử Đỗ Y không vừa mắt, sẵn vì dân trừ hại luôn!"
Đại sư huynh của Lục Lương Ngọc nghe y nói vậy cũng không nhiều lời: "Đừng có tìm chết."
Sắc mặt của Vô Ẩn cũng rất thận trọng: "Ta nghĩ người đang tiến giai hẳn không cần ngươi trợ giúp."
Lục Lương Ngọc trừng to mắt: "Vì sao? Hắn sắp tiến giai thành công hả?"
Vô Ẩn thở dài nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của đối phương: "Bởi vì sẽ có người giúp hắn."
Hồi hộp ngày càng lớn trong lòng khiến hắn mau muốn nhấc chân rời đi, tên ngu xuẩn này còn muốn đi vào trong đó! Ngay khi hắn muốn nói gì thì Lục Lương Ngọc đã hô lên: "Một tầng cấm chế hình như đã bị phá!"
Cùng lúc Lục Lương Ngọc mở miệng, đại sư huynh Kim Bạc của y đột nhiên rút ra trường kiếm của mình: "Sát ý! Mau lui ra phía sau!"
Kim Bạc vừa dứt lời, những người chung quanh Đặng Thiên Giác đã nhìn thấy cự kiếm màu đỏ rực lửa với sát khí vô cùng sắc bén đột nhiên xuất hiện, cự kiếm đó mang ánh lửa đỏ hiếu thắng bùng cháy gần như bao phủ cả Đăng Thiên Giác! Ngay trước khi Đỗ Y và những người tấn công cấm chế còn chưa kịp phản ứng, cự kiếm trực tiếp đáp thẳng xuống đỉnh đầu của gã, nháy mắt xuyên qua như đã chém gã từ đầu tới chân vậy!
Mãi tới khi cự kiếm xé trời đó biến mất không còn chút bóng dáng, mọi người mới hồi thần bởi tiếng tru réo không ngừng. Bọn họ vừa quay qua nơi phát ra tiếng hét, lông tơ lập tức dựng ngược!
Chỉ thấy những người đó đều dính lửa, nhưng họ lại không rảnh bận tâm lửa trên người, trái lại che đầu mình mà hét lên một cách thê thảm, rõ ràng là thần thức đã bị thương nặng.
Bóng dáng của Đỗ Y lại biến mất không còn trong đám người này. Ngay khi vừa bị tấn công, gã đã muốn sử dụng Bảo Khí Linh Xà Ấn nhưng rốt cuộc lại chậm một bước, hiện tại dù đã ẩn thân, nhưng thần thức bị thương khó mà khôi phục lại nhanh chóng được. Đỗ Y cắn răng, nếu không phải tu vi của gã là Ngưng Mạch trung kỳ, chỉ sợ thần thức của gã đã phải bị thương nặng như những tên đang ôm đầu tru réo đó, ngay cả ẩn giấu thân hình cũng không thể!
Sắc mặt của Đỗ Y lập tức trở nên vô cùng dữ tợn khi vừa nghĩ tới đây, gã không cam lòng bản thân đã thất bại, căn cứ theo tâm lý mình không tốt thì tuyệt đối không để đối phương thành công tiến gia, vừa ẩn giấu thân hình, vừa lạnh giọng uy hiếp:
"Tốt tốt tốt! Lão phu ta đã đánh giá thấp sự xảo trá của các ngươi! Nếu các ngươi không có ý tốt, vậy thì đừng có trách lão phu rút kiếm đối đầu với các ngươi trong tương lai, sau này mỗi lần các ngươi tiến giai, ta... ách?"
Lục Lương Ngọc hít một hơi thật sâu từ nơi xa xa, y nhìn thấy một thanh bảo kiếm kim thạch bay ra từ động phủ tầng bốn, trong chớp mắt xuyên thủng một nơi vốn tưởng là không có ai, ngay một giây sau Đỗ Y đầy mặt không thể tin nỗi đang che đan điền của mình xuất hiện, sau đó một chữ cũng chưa kịp nói đã ngã xuống!
Hết chương 25.
Tiểu kịch trường:
Không có ai bảo vệ.
Đỗ Y: Ha ha ha, nói tới giờ cũng không có ai xuất hiện, chắc chắn là không có ai bảo vệ!
Lục Lương Ngọc: Ai, cấm chế đã bị hủy, chắc chắn không có ai bảo vệ! Ta lên!
Lục Lương Ngọc bị Vô Ẩn lôi trở lại.
Vô Ẩn: Có người bảo vệ.
Lục Lương Ngọc: Ta không có đọc sách nhiều, nhưng ngươi đừng có lừa ta! Tại sao có người bảo vệ lại không có ai ra lên tiếng hả!
Đỗ Y: Đúng đúng!
Dịch Nhiên:... Nguyên tắc đầu tiên của ta là trực tiếp ra tay.
Đại sư huynh Kim Bạc gật đầu: Đồng đạo!
# Nhân vật phản diện luôn chết bởi nói nhiều # Hệ liệt