Phế Vật Tu Tiên

Chương 32:




Mặc dù hai người rất vui với những gì đối phương đã chuẩn bị, nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra rằng phải tìm biện pháp đối phó trước khi mọi chuyện vượt quá tầm tay, nếu không khi tứ đại thế gia và thành chủ thành Vận tìm tới cửa thì bọn họ thật sự không đối phó được.
Dù Phó Tu Vân và Dịch Nhiên có trâu tới mức nào thì tu vi của họ cũng chỉ là Trúc Cơ và Ngưng Mạch thôi, gặp được một Kim Đan còn miễn cưỡng đối phó, nhưng nếu hai người trở lên thì bọn họ sẽ lập tức rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
"Tứ Linh Kiếm sẽ luyện thành vào giờ Tý tối nay, từ đó tới lúc ấy còn hai canh giờ, ít nhất chúng ta vẫn an toàn trong hai canh giờ này. Vấn đề là chỉ cần lôi kiếp bổ xuống là nó sẽ bổ xuống Tứ Linh Kiếm, dù đích trưởng tôn Thiết gia đó có nói thế nào thì cũng sẽ không có bao nhiêu người tin gã." Động tác trên tay Phó Tu Vân vẫn luôn không dừng, lúc này hắn đã khôi phục tiếp tục ra lệnh Tiểu Đầu Đất rèn luyện linh kiếm, đồng thời phân ra một phần tâm trí tự hỏi phải làm sao đây.
"Trọng điểm của bọn họ là kiếm." Dịch Nhiên nói: "Mặc kệ ngươi có phải là người luyện chế kiếm hay không, chỉ cần phẩm cấp thanh kiếm này đạt tới cấp bậc Bảo Khí là sẽ dẫn tới mọi người cả trong lẫn ngoài Địa Hỏa Các tranh đoạt. Chờ tới sau khi linh kiếm được luyện chế thành công, ngươi hãy dùng Linh Xà Ẩn giấu hành tung rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tứ Linh Kiếm cứ giao cho ta, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây, sau đó gặp ngươi tại núi Tuyệt Linh."
"Ta không đồng ý." Phó Tu Vân nhíu mày: "Ta dùng Linh Xà Ẩn rời đi, còn ngươi lại cầm Tứ Linh Kiếm đi làm bia ngắm? Đến lúc đó có lẽ mấy người thành chủ thành Vận, tứ đại thế gia và năm đại môn phái tới, người có cấp bậc Kim Đan ít nhất là hai hoặc thậm chí là sẽ có cả đại năng Kim Đan trung kỳ xuất hiện, lúc đó ngươi một mình còn cầm kiếm, ngươi nghĩ ta là tên ngốc cho rằng ngươi lợi hại tới mức có thể chạy thoát hả?"
Dịch Nhiên cũng không có tức giận, y cảm nhận được sự quan tâm từ trong lời nói của Phó Tu Vân. Chính là vì vậy nên y càng không thể để Phó Tu Vân bị thương tổn, chưa kể nguyên nhân khiến họ rơi vào hoàn cảnh như hiện tại lại là bởi vì y.
"Thanh kiếm này là ngươi luyện chế cho ta, nếu ngươi không muốn luyện cho ta một thanh kiếm tốt thì đã không như vậy. Huống chi ta còn có một loại công pháp đặc thù có thể vượt qua vạn dặm chỉ trong chốc lát, thậm chí là... Tuy trong người ta vẫn còn kịch độc, nhưng vẫn có thể rời đi ngàn dặm trong nháy mắt."
Mặc dù Dịch Nhiên đã nói tới mức này, Phó Tu Vân vẫn cắn răng không nhả: "Vẫn không được! Ai biết hiện tại thân thể của ngươi có thể thi triển bí pháp đó không? Vẫn là ta cầm kiếm, khi bất đắc dĩ cùng lắm thì thả Tiểu Đầu Đất ra đốt chết bọn họ!"
Linh Hỏa đứng nhất Thiên Bảng, sức mạnh tuyệt đối có thể hạ gục tất cả mọi người trong chớp mắt.
Dịch Nhiên lạnh mặt đáp: "Ngươi cho rằng những tên Kim Đan đó là ăn chay, hay vẫn cho rằng Tiểu Đầu Đất hóa thành dáng vẻ Hỏa Phượng là Phượng Hoàng thật? Thực lực của nó vừa giúp ngươi luyện khí đã khiến ngươi kiệt sức, tu vi của ngươi còn chưa đủ để nó trở thành Thiên Hỏa Cửu U Phệ trong truyền thuyết."
Sắc mặt Phó Tu Vân lập tức khó coi khi bị đổ một chậu nước lạnh lên người, tính khí cũng nổi lên rồi rống với Dịch Nhiên: "Tuy tu vi của ta thấp, nhưng ngươi tốt hơn ta bao nhiêu! Cầm thanh kiếm gãy thì đừng có ra ngoài lăn lộn, không sợ bị chém chết hả!"
Nét mặt của Dịch Nhiên trái lại dịu dàng hơn, gật đầu nói: "Ngươi phải tin tưởng ta. Ta đã nói rất nhiều lần là thực lực của ta tuy không thể nghiền áp tất cả mọi người tại thế giới này, nhưng dù là người lợi hại nhất của thế giới này cũng không thể giết chết được ta."
Nói tới câu cuối, trên mặt Dịch Nhiên lộ ra lạnh lẽo và tà ác mà chính y cũng không nhận thấy, tuy chỉ là lóe qua cũng khiến Phó Tu Vân hết hồn nói không nên lời, cả người cảm thấy hơi ớn lạnh.
"... Ừm, ngươi không phiền nếu ta hỏi phụ thân ngươi là ai, đúng không?" Trong lòng Phó Tu Vân kinh hoàng, huyết mạch Kiếm Thể Thiên Sinh cương trực đầy chính khí không thể nào cho ra loại cảm giác này đúng chứ? Vì vậy huyết mạch của phụ thân Dịch Nhiên là gì vậy?
Vẻ mặt Dịch Nhiên khi nghe tới vấn đề này lập tức trở thành mặt cứng ngắc như gỗ: "... Hẳn là thuộc về kiểu tiểu tử nghèo ở thế giới của mẫu thân ta." Đó là lý do tại sao khi xảy ra sự kiện cướp vị hôn thê năm đó có thể khiến nhiều người rơi cằm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng đầu óc của mẫu thân y có bệnh.
Phó Tu Vân không nghe được đáp án mình dự đoán trái lại hơi thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử nghèo khá tốt, ít nhất tốt hơn Ma Vương hắn nghĩ. Chỉ là Phó Tu Vân đã xem nhẹ điểm mù trong lời của Dịch Nhiên... ở thế giới của mẫu thân Dịch Nhiên.
Trong 3000 thế giới tu chân, người, yêu, ma, quỷ đều có thể bước lên con đường đại đạo, các chủng tộc khác nhau cũng có thế giới riêng của họ, cho nên tiểu tử nghèo trong thế giới mẫu thân Dịch Nhiên cũng chưa chắc là tiểu tử nghèo ở các thế giới khác.
"Vì vậy để ta giữ kiếm." Dịch Nhiên ra quyết định cuối cùng cắt ngang tâm trí đang đi vào cõi thần tiên của Phó Tu Vân. "Được rồi, nhưng ta sẽ không rời đi trước khi ngươi an toàn, dù sao Linh Xà Ẩn là Bảo Khí, chỉ cần ta không lộn xộn là không ai phát hiện, chờ ngươi rời đi an toàn ta sẽ tới núi Tuyệt Linh tìm ngươi."
Dịch Nhiên còn muốn nói thêm gì đã bị Phó Tu Vân nghiêm túc cắt ngang: "Ta không chấp nhận các biện pháp nào khác, nếu không thì để ta cầm kiếm."
Dịch Nhiên cũng hết cách chỉ đành gật đầu đáp ứng. Sau đó nhìn dáng vẻ nghiêm túc luyện chế linh kiếm của Phó Tu Vân, trong lòng vừa vui lại vừa sầu, y vui là vì Phó Tu Vân quan tâm y, nhưng nghĩ tới hậu quả và vẻ mặt của Phó Tu Vân sau khi mình mạnh mẽ sử dụng huyết kế là lập tức không còn vui vẻ chút nào.
Thời gian luôn trôi qua nhanh đối với nhóm tu giả, ngay khi mọi người ở trong và ngoài Địa Hỏa Các đang hồi hộp chờ đợi, cuối cùng thì giờ Tý cũng đã tới.
Nhóm tu giả bên ngoài Địa Hỏa Các nhìn thấy sự thay đổi của lôi vân trước.
"A! Mau nhìn kìa! Lôi kiếp sắp hạ xuống!"
Cùng lúc đó một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng bốn màu chợt bay ra từ tầng ba Địa Hỏa Các, sau khi xoay một vòng trên không trung lập tức đón nhận sấm sét đùng đùng!
"Hử! Không đúng!"
"A! Sao lại ở tầng ba Địa Hỏa Các?"
"Chẳng lẽ người luyện ra Bảo Khí không phải là đích trưởng tôn Thiết gia ở tầng bốn?"
Bên trong Địa Hỏa Các vang lên mấy tiếng nghi hoặc liên tiếp, chỉ có trưởng lão Đan Dương híp mắt nhìn thẳng về phía cánh cửa đang mở rộng của phòng luyện khí tầng ba, muốn nhìn xem vị đại sư luyện khí mới ra là ai, nhưng khiến ông bất ngờ chính là kiếm tu vừa mới vào Địa Hỏa Các đã lấy tốc độ cực nhanh đi theo linh kiếm, ngoài ra thì không còn ai nữa.
"Chẳng lẽ người nọ ở bên kiếm?"
Lúc trưởng lão Đan Dương nghĩ như vậy, cửa tầng bốn Địa Hỏa Các đột nhiên mở ra, một thanh niên mặt đỏ tai hồng, vóc dáng quá mức cường tráng bước ra: "Tại sao bảo vật do ta luyện chế lại đột nhiên bay đi? Ta phải tới đó xem!"
Nói xong, gã lao ra ngoài với vẻ mặt tất thắng khỏi Địa Hỏa Các, để lại mấy chục luyện khí sư thấy rõ đầu đuôi câu chuyện nhìn nhau.
"... Nếu ta nghe không lầm thì vị thiếu gia kia vừa nói đó là kiếm hắn luyện?"
"Ha ha, nếu mắt ta không mù thì ta đã tận mắt nhìn thấy kiếm bay ra từ tầng ba."
"Chậc, thế gia luyện khí Thiết gia chính là vậy sao? Lần này ta đã kiến thức được."
"Suỵt! Đừng nói nhảm nữa, xem trò vui là được rồi. Nếu vật được luyện ra có thể bị người khác cướp mất tùy ý, vậy chẳng phải luyện khí sư chúng ta là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này sao? Vị thiếu gia đó thật là gấp tới đỏ mắt, ngay cả ấn ký thần thức cũng quên mất."
"Ai u, ngươi đừng nói như vậy chứ, nói không chừng vị đại sư luyện khí đó quên đánh thần thức lên thì sao?"
Nói tới đây, mấy chục luyện khí sư đều bật cười, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không ngờ tới vị đại sư luyện khí trong miệng họ còn suýt nữa đã mắc sai lầm này, cuối cùng vẫn là Dịch Nhiên cảm thấy thiếu gì đó thì hắn mới nhớ tới.
Đùng! Đùng!
Tiếng sấm liên tiếp vang lên đã cho thấy bảo vật đang tiếp nhận lôi kiếp trong đêm nay trân quý đến cỡ nào, cơ hồ tất cả mọi người đều không chớp mắt mà nhìn ánh sáng bốn màu trong bầu trời đêm, đó là một thanh bảo kiếm sắc bén dài khoảng ba thước khiến tất cả kiếm tu thèm nhỏ dãi.
Nhưng chỉ cần người luyện chế không cởi bỏ ấn ký thần thức thì không ai có thể sử dụng được bảo vật, cho nên tất cả tu giả đều chỉ đứng nhìn, chỉ có một mình Dịch Nhiên đứng ngay cạnh trường kiếm... mọi người còn tưởng đối phương chính là người đã luyện ra, tuy rằng rất có khả năng kiếm này là để cho người ta tự mình dùng, nhưng nếu có thể bắt lấy rồi đả động được y thì sao?
Chờ, chờ, chờ tới khi kiếm thành!
Đùng đùng đùng...!
Ngay khi lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, trường kiếm trên không trung phát ra âm thanh vù vù rõ ràng, thanh âm kia vậy mà như ẩn chứa sức mạnh như tiếng hổ gầm khiến không ít tu giả khựng lại, sau khi thanh âm vang lên, ánh sáng từ bảo kiếm cũng biến mất, trong chớp mắt đã bị Dịch Nhiên bắt vào tay.
Lúc này Dịch Nhiên cũng không bất ngờ khi y không thể sử dụng linh thuật bình thường để bỏ chạy, linh lực xung quanh y đã bị giam cầm lại.
Đúng lúc đó một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đêm đen.
"Ca ca kiếm tu có thể bán thanh trường kiếm trong tay ca ca cho Thủy Nhi được chứ? Thủy Nhi và cha sẽ báo đáp hậu hĩnh cho ca ca."
Nhóm tu giả tại Địa Hỏa Các vốn muốn cướp kiếm cùng lúc hít một hơi thật sâu khi nghe thấy thanh âm này, bọn họ lập tức dừng bước chân của mình. Nơi này là thành Vận, dù không biết ai cũng không thể nào không biết Vân Thủy Nhi và phụ thân của nàng, Vân Thủy Nhi vừa mở miệng thì chỉ sợ Bảo Khí này sẽ rơi vào tay thành chủ thành Vận.
"Ha ha, lời này của nha đầu Thủy Nhi ngươi thật quá không thành ý, một Bảo Khí nhị phẩm e rằng cũng có thể tiến vào mười thần binh của Nhiên Nguyên Giới, thế mà chỉ một câu báo đáp hậu hĩnh của ngươi đã muốn đuổi người ta đi? Đạo hữu, Chu gia chúng ta có thành ý hơn bọn họ nhiều, chỉ cần ngươi bán bảo kiếm cho Chu gia ta, chúng ta sẽ tặng ngươi một cục đá Hỏa Kỳ Lân cửu phẩm thì thế nào? Ngươi đã luyện chế được một thanh thì cũng có thể luyện ra thanh thứ hai, đá Hỏa Kỳ Lân này chính là cực phẩm!"
Lời này vừa rơi xuống, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lần nữa. Mọi người đều cảm thấy điều kiện Chu gia đưa ra thật sự rất tốt, thế nào kiếm tu kia cũng phải tỏ vẻ gì đó đi, kết quả lại nghe tới giọng nói hơi xấu hổ của Vân Thủy Nhi.
"Chu bá bá nói vậy là sai rồi, Thủy Nhi không nói rõ muốn báo đáp gì là vì xấu hổ, nếu bá bá nói Thủy Nhi không có thành ý, vậy Thủy Nhi cũng không thể cứ xấu hổ mãi được, ca ca kiếm tu, không biết ca ca có sẵn lòng trở thành phu quân của Thủy Nhi?"
!
Toàn bộ thành Vận sôi trào trong khoảnh khắc.
Dịch Nhiên ngay trong tâm bão lại đen mặt, thanh kiếm này là Phó Tu Vân luyện chế cho y nên từ đầu tới đuôi y đều không định bán. Hơn nữa, phu quân là có ý gì! Nữ nhân này mới chỉ là Trúc Cơ mà cũng muốn gả cho Phó Tu Vân! Mất mặt không? Mất mặt không hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.