Đôi mắt người đàn ông sâu như biển, thâm thúy mà u ám, trên mu bàn tay đặt trên cửa kính xe nổi rõ từng đường gân xanh đang nhảy lên, khóe môi anh nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt, quỷ dị.
“Nếu cô thua thì sao?”
“Thua?”
Hạ Hữu Thất dường như nghe được một chuyện cười khó tin, lông mày chau lại, con ngươi lóe lên tia sáng xanh nhạt, ngón tay tà ác trượt xuống, cách lớp quần lót căng chặt thành hình mà nắm nhẹ trong lòng bàn tay, dồn hết tâm trí cảm nhận nó, vừa sưng tấy vừa như đang cắn răng chịu đựng.
Cô gái khó khăn cắn môi dưới, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Cô biết nó có thể lớn đến mức nào, hơn nữa càng biết rõ nó thích kiểu vuốt ve nào.
Nơi đó căn bản không chịu được sự trêu chọc của cô mà ngẩng đầu trở nên nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé không thể giữ được, gân xanh nhảy nhót loạn xạ khiến hô hấp của cô như ngừng lại.
Nơi cứng rắn này là loại thuộc về một người đàn ông trường thành, tỏa ra sự nhiệt huyết mê hoặc người khác.
Hơi thở khô nóng không ngừng lan ra trong không khí, cô dịu dàng nhìn anh quyến rũ, hơi thở mê hoặc: “Không đến năm giây nha.”
Sắc mặt Cố Dực tối sầm đến dọa người, cố gắng đè nén dục vọng đang dâng lên như thủy triều trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, khinh thường hỏi: “Cô Hạ sờ có thích không?”
“Ừm… nó lớn hơn so với trước kia…”
Cô đánh giá một cách nghiêm túc, động tác trên tay giống như muốn nghiệm chứng mà quấn lấy nơi được bao bọc lại sưng tấy lên, đầu ngón tay lướt trên quy đầu tròn tròn, chạm vào một chút dịch ẩm ướt.
Chiếc quần lót của người đàn ông căng ra hết cỡ, không gian nhỏ hẹp hoàn toàn không đủ để cô tận tình phát huy hết sức mình, cô gái không quá vui vẻ nhăn mặt nhíu mày.
“Thật lớn.”
Cô ngẩng đầu, cong môi trêu ghẹo: “Em không ở đây, anh cũng không biết lựa quần lót như thế nào sao?”
Cố Dực im lặng vài giây, anh cúi đầu, che dấu ánh mắt của mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở vô cùng nặng nề, mỗi một lần hô hấp đều giống như nhận lấy sự lăng trì.
Ngay khi Hạ Hữu Thất không có sợ hãi gì mà muốn tăng thêm cường độ câu dẫn, một sức lực thô bạo đem bàn tay đang chôn dưới bụng dưới của anh kéo ra ngoài.
Anh xoay người cô lại đè lên trên cửa xe, môi dán lên tai cô, cực kỳ âm trầm: “Đây là tự cô chuốc lấy phiền phức.”
Cửa ghế sau bị anh mở ra, cô gái nhỏ đang làm loạn bị anh thô bạo ném vào trong, thời điểm cánh cửa kia đóng lại, cơ thể anh đè lên, ép xuống.
Không gian bên trong xe rất lớn, có thể hoàn toàn chứa được cả hai người bọn họ.
Quần áo Hạ Hữu Thất xộc xệch bị người kia đè ép lên trên ghế dựa lạnh lẽo, hai tay khóa chặt ở sau lưng, tư thế nửa quỳ khiến cho cặp mông mật đào căng tròn vểnh lên, đường nét trước ngực lộ rõ, rãnh sâu giữa bộ phận đầy đặn trắng nõn như cội nguồn của sự cám dỗ, có thể dễ dàng làm bùng nổ ý chí còn sót lại của người khác.
Anh dứt khoát nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ bộ dáng quyến rũ quá mức mê người của tiểu yêu tinh này.
Lòng bàn tay thô ráp, nóng bỏng vuốt ve dọc theo cẳng chân của cô từng chút từng chút một hướng lên trên, nhiệt độ cơ thể quen thuộc cùng sự nóng bỏng xuyên thẳng vào thần kinh, Hạ Hữu Thất động tình mà rên rỉ, cầu xin anh khẩn nhanh chóng tiến vào như trước kia.
“Cố Dực…”
Anh dùng một tay bóp chặt bờ mông mềm mại của cô, hận không thể hung hăng nhào nặn nó, yết hầu khó khăn di chuyển, một tay thô bạo nắm lấy vú của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, có phải cô thiếu “ăn” lắm không?”
Hạ Hữu Thất quay lại nhìn anh, mỉm cười khiêu khích: “Em nói phải, thì anh liền cho em “ăn” sao?”
Ánh mắt bình tĩnh của Cố Dực sắp bị cô làm cho bùng nổ, cũng không biết yêu nữ này là từ hành tinh ma quỷ bên ngoài nào đến, mở miệng nói một câu thôi cũng có thể dễ dàng làm cho người ta bùng nổ.
Nháy mắt trong giây tiếp theo, tiếng xé vải vang lên, chiếc quần lót màu đen nhỏ chữ T bị anh thô bạo xé toạc ra, động tác của anh lưu loát đem chiếc quần lót trực tiếp quấn quanh trên tay cô, buộc thành một cái nút thắt không dễ mở ra.
Hiếm khi tiểu yêu nữ thuận theo mặc cho anh giày vò, nhưng trói thật sự quá chặt, cổ tay nhỏ bé trắng nõn của cô bị siết chặt tạo nên những vết hằn đỏ, cô nũng nịu kêu đau.
Cố Dực làm như không nghe thấy giọng nói làm bộ làm tịch của cô, dùng tay kéo mái tóc dài tán loạn của cô, quấn lấy một vòng rồi túm cô ngồi dậy, hơi thở dồn dập: “Lúc quyến rũ tôi không phải rất hăng hái sao? Có đau cũng phải chịu cho tôi!”
Hạ Hữu Thất nghe thấy mặt mày hớn hở, cơ thể lười biếng nằm trên ghế, ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ.
—
Xe rất nhanh liền khởi động, cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau ung dung ngồi dậy, vừa nãy giày vò qua lại nhiều lần khiến cho lễ phục vốn chỉnh tề trên người xuất hiện nhiều nếp nhăn, mảng lớn trước ngực trắng nõn hiện lên vài dấu vết màu đỏ nhạt, cực kỳ giống như bị người hung hăng nhào nặn trong lúc làm tình.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái, ánh mắt âm trầm như muốn giết người.
Mặc dù anh đã nhiều lần nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh nhưng vẫn không thể chịu đựng được sự trêu chọc một cách vô tình hay cố ý của yêu tinh nhỏ kia. Quỷ mới biết được vừa rồi khi anh chạm vào nơi trơn nhẵn lại mềm mại kia, bản thân suýt chút nữa đã đánh mất hồn phách, gần như đã bị yêu khí mê hoặc đến mức mất đi lý trí.
Người phụ nữ nhỏ nhắn khó khăn ngồi co lại trong góc, tư thế ngồi mê người, hai chân hơi dạng ra, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt khó khăn chịu đựng đến ửng hồng.
Hạ Hữu Thất nở nụ cười trên đôi môi đỏ mọng, lười biếng hỏi anh: “Bây giờ anh có sở thích như thế này sao? Đem người cởi một nữa xong trói lại rồi mới làm?”
Cố Dực mím chặt đôi môi không muốn để ý đến cô, một mực coi cô như là không khí.
Hạ Hữu Thất kiên quyết không chịu thua, cất giọng nói trong trẻo tự mình lẩm bẩm: “Cố tổng, chúng ta thương lượng một chút đi, hai ta ngủ trước rồi cùng nhau nói tiếp được không?”
Não của người đàn ông sắp bốc khói, trầm giọng quát lên: “Cô không thể câm miệng được sao?”
Cô gái nhỏ lắc đầu, da mặt dày dặn mà tươi cười: “Nhưng anh thích nghe nhất là tiếng rên của em nha, em mà câm miệng thì anh sẽ dễ chịu sao?”
Người đàn ông hít sâu mấy lần, chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn, đến tột cùng là thần kinh của anh không bình thường chỗ nào lại cho người phụ nữ này lên xe chứ. Quả thực là tự mình mang một cái kíp nổ có thể phát nổ đến kinh thiên động địa bất cứ lúc nào mà.
“Nếu cô còn nói nhảm nữa tôi liền lột sạch cô rồi ném trên đường.”
“Em đây không thành vấn đề…”
Ma nữ nhỏ nhún nhún vai, chân thành tha thiết mà hỏi anh: “Nhưng nếu em bị người ta nhìn thấy hết, không phải anh so với chết còn khó chịu hơn sao?”
Người đàn ông dừng lại một giây, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Anh tự giác lựa chọn im lặng.
Anh biết bản thân mình không đấu lại cô, cho dù là tám năm trước hay là hiện tại.
Trời sinh cô đã là một yêu tinh, cô hiểu rõ bản chất của mình, lại có thể thành thạo sử dụng nó không nhanh không chậm liên tiếp lên kế hoạch cho bạn. Lại dùng một bộ dáng trấn định, mỉm cười nhìn bạn nhảy nhót qua lại, tùy ý tận hưởng quá trình bạn giãy dụa, chống cự rồi cuối cùng khuất phục.
Cố Dực gặp cô năm mười bảy tuổi, dường như yêu cô đến mê muội, không ngại thịt nát xương tan, thậm chí ngây thơ nghĩ rằng sẽ yêu đến hết cuộc đời.
Sau đó, anh bị người phụ nữ độc ác này vứt bỏ vào xó một cách lưu loát, như thể tất cả mọi chuyện xảy ra giữa bọn họ chỉ là một trò đùa, không có thật.
Anh mất thời gian tám năm để quên cô, trong thời gian đó đã không biết bao nhiêu lần tự làm tổn thương mình. Anh dường như không biết mệt mỏi cứ hối hận, làm mình bị thương, rồi lại đau khổ không ngừng.
Thời thanh xuân tuổi trẻ đã sớm dâng lên cho ma quỷ ác độc, thứ còn lại chỉ là một cơ thể rỗng tuếch trôi giạt trong sương mù dày đặc.
Sau đó, anh bắt đầu thử cùng những tiểu thư nhà giàu khác qua lại, dốc hết sức mình để phát huy thật tốt trong mỗi một buổi hẹn.
Những cô gái đó đều là những người quen thuộc với việc giao thiệp trong xã hội, biết kiểm soát nặng nhẹ một cách hoàn hảo, không tạo áp lực cho anh khi ở chung, nhưng lại thiếu đi vài phần hương vị.
Các cô gái ấy đều thanh lịch, kiêu ngạo, tươi cười không chê vào đâu được. Nhưng anh hiểu rõ bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ đột nhiên nhảy lên người anh, cúi đầu xuống dùng một nụ hôn nóng bỏng khiến anh phải thở dốc. Lại càng không bao giờ mạnh mẽ đè ép anh lên bức tường trong phòng học âm nhạc tại trường học, khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, trườn xuống như một con rắn, ép anh đến huyết mạch sôi trào, trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào để chơi đùa đến chết tiểu yêu nữ này.
Những hồi ức quá sâu đậm giống như một thứ vũ khí đẫm máu, ẩn sâu trong trái tim của anh, chỉ cần khẽ chạm vào một cái là dòng máu đỏ thẫm liền lan ra khắp trái tim trong cơ thể.
Loại đau đớn ấy như muốn lấy mạng người.
Tình yêu kia của anh luôn hèn mọn đầy bất an. Bởi vì sợ mất đi cho nên hận không thể đem trái tim ra dâng lên cho cô.
Nhưng người phụ nữ không tim không phối kia có bao giờ sẽ thực sự quan tâm đến người khác, cô muốn giày vò ai thì người đó phải yên lặng đón nhận, bạn muốn chạy trốn thì chỉ cần cô ngoắc một ngón tay thôi, bạn liền trở thành một con chó Nhật không có tôn nghiêm.
Anh là con rối trong tay cô, bị dục vọng chi phối, bị tình cảm điều khiển, can tâm tình nguyện trở thành loại người mà anh khinh thường nhất.
Anh liếc mắt nhìn bóng dáng yêu kiều của người phụ nữ ngồi ở ghế sau, đáy lòng nở một nụ cười lạnh.
Cố Dực, mày đúng thực là một kẻ phế vật không có đầu óc.
Chân ga dưới chân sắp bị anh đạp đứt, chiếc xe phóng một đường xé gió, ngay cả đèn đỏ cũng không dừng lại.
Một tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe nhanh chóng dừng lại ven đường.
Người đàn ông không lên tiếng xuống xe, mở cửa sau ra, đưa mắt nhìn cô rồi cởi trói buộc trên tay người phụ nữ ra, khi xoay người, cô gái nhỏ theo phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh.
Anh từ từ xoay người lại, người phụ nữ đang nằm ngửa ở dưới thân anh, chiếc váy cùng đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lấp lánh dường như sắp có nước chảy ra.
Xúc cảm trên da thịt ở đầu ngón tay cô có chút kỳ lạ, giống như có vài vết sẹo lồi lõm ở trên đó, hô hấp của Hạ Hữu Thất bị ngưng trệ, suy nghĩ của cô bắt đầu có chút biến hóa.
Cô biết đó là cái gì.
Năm đó, trên hai cánh tay của ba ba tràn đầy những vết sẹo lồi lõm, chính mắt cô đã từng chứng kiến cảnh ba say rượu vừa hét tên mẹ vừa dùng con dao sắc bén rạch những vết thật sâu đầy máu me trên làn da mỏng mảnh của mình.
Lòng bàn tay cô nắm lại thật chặt, có chút không thể tin được: “Cố Dực.”
Trái tim người đàn ông nhảy lên, lạnh lùng rút bàn tay ra, giọng nói càng hạ thấp: “Đừng tự cho mình là đúng, không có quan hệ gì với cô.”
Anh xoay người rời đi, lần nữa trở lại vị trí ghế lái.
Hạ Hữu Thất hoảng hốt trong một giây, trong khoảnh khắc đó những ký ức không thể chịu đựng được kia lại hiện ra trước mắt cô.
Căn nhà lớn trống trải, u ám đến rợn người, những cỗ thi thể treo lơ lửng giữa phòng khách, mặt mày xanh mét, hai chân tùy ý lắc lư trên không trung, đây là cơn ác mộng mà kiếp này cô hoàn toàn không thể thoát khỏi.
Hạ thân trần trụi bị những cơn gió lạnh tràn vào, trống rỗng lại không có cảm giác an toàn. Cô cúi xuống sửa sang lại mép váy, cảm xúc cũng dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
Cô đi vòng qua chỗ ghế lái phụ, dùng hai ngón tay quơ quơ chiếc quần lót bị rách, giơ tay lên tùy ý ném mảnh vải rách lên ghế lái phụ.
Cố Dực đưa mắt nhìn qua, hai tay người phụ nữ chống lên cửa kính xe, đôi môi khẽ cong lên, đôi mắt xanh lam giống như chưa cả biển sao.
“Cái này, với đôi giày cao gót kia, đủ để anh phóng túng một đêm.”
——————-
Lời tác giả:
Cố Dực: Ngay cả khi tôi thua, ông đây cũng đứng mà thua.
Chị 7: Em đây còn chưa dùng hết sức, anh ra oai cái gì chứ?”
Còn một chút nữa là đến 0 giờ, tôi ước được quay về thời cấp ba ~ ừm, thời điểm nhiệt huyết ~