Phi Âu Bất Hạ

Chương 52: Cảm giác có gì đó không đúng




“Sư đệ không sao chứ?” Trịnh Mễ Mễ nhìn chăm chú mặt tôi, “Sư đệ thấy không khỏe à?”
Nghe xong câu nói của cô nàng, tôi thực sự thấy không khỏe lắm, trong lòng khó chịu. Chỉ hận không thể lập tức chạy về phía Thịnh Mân Âu, nói chuyện rõ ràng với hắn, hai người ôm hôn dưới sự chứng kiến của ánh trăng, từ đó ân ân ái ái sống bên nhau trọn đời.
Mà tôi biết, nếu như bây giờ tôi đi đối chứng với hắn, hắn nhất định sẽ không thừa nhận gì cả, chưa biết chừng sẽ còn mắng tôi tưởng bở.
“Không sao.” Tôi mỉm cười với Trịnh Mễ Mễ, “Điều hòa làm sư đệ hơi đau đầu, sư đệ đi ra bên ngoài một lúc là được rồi.”
Mặc kệ hắn cãi sống cãi chết không chịu thừa nhận gì, tôi cũng không lo được nhiều như vậy. Dã tràng xe cát thì dã tràng xe cát, dù sao thì da mặt tôi cũng dày, hắn không chiều ý tôi, tôi đây sẽ chiều hắn.
Thời cổ có Khoa Phụ chạy theo mặt trời, thời nay có Lục Phong tôi đuổi theo chim. Hắn không xuống dưới, tôi sẽ chạy mãi sau mông hẳn, so xem ai kiên trì hơn ai.
Tôi đang muốn ra sân thượng tìm Thịnh Mân Âu, đột nhiên lại bị người nào đó chặn đường, một cô gái có vẻ như là thư ký xuất hiện trước mặt tôi, nói rằng Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi và Trịnh Mễ Mễ.
Tôi nhìn Trịnh Mễ Mễ, cô nàng cũng nhíu mày có vẻ rất ngạc nhiên.
Dù sao cũng là người lớn trong nhà, cũng xem như nửa ân nhân của tôi, tôi gật đầu với đối phương, nhờ cô thư ký dẫn đường.
“Sao dượng lại muốn muốn gặp sư đệ?” Trịnh Mễ Mễ ôm lấy cánh tay tôi, nhỏ giọng thì thầm với tôi, bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Mạt Vũ đứng bên cạnh Tiêu Tùy Quang đằng xa phía trước, liền nở nụ cười tươi roi rói, “Ồ, sư tỷ biết rồi, nhất định là bà chị họ nói gì đó với dượng. Quá nham hiểm, tỷ còn chưa đi tố cáo chuyện chị ta quen minh tinh kia, chị ta đã dám gài sư tỷ trước mặt dượng trước.”
Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi cũng không phải chuyện gì lớn. Cha mẹ của Trịnh Mễ Mễ đều sống ở nước ngoài, một mình cô bé này về nước, có anh bạn trai chưa từng nghe tên, thân làm bậc cha chú, muốn gặp mặt tôi cũng hợp tình hợp lý.
“Cậu chính là bạn trai của Mễ Mễ đúng không.” Tiêu Tùy Quang nở nụ cười hiền từ, duỗi tay tới bắt tay với tôi, “Đẹp trai lắm, Mễ Mễ lớn thật rồi, mắt nhìn người được đấy chứ.”
“Chào ngài Tiêu, ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu.” Tôi bắt tay với Tiêu Tùy Quang, quay đầu sang nhìn thấy Tiêu Mông cũng đang duỗi tay về phía tôi.
“Tôi là Tiêu Mông, cũng xem như anh trai của Mễ Mễ, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi.” Nói xong, gã rút một tấm danh thiếp tinh xảo phủ nhũ vàng đưa tới.
Tôi dùng hai tay nhận lấy, ngượng ngùng nói: “Hôm nay mặc bộ quần áo mới mua, không mang theo danh thiếp…”
“Không sao cả không sao cả, lần sau đưa cũng như nhau.”
Tôi đương nhiên sẽ không nghĩ là gã thật sự muốn danh thiếp của tôi, có việc gì cứ tới tìm gã chẳng qua cũng chỉ là lời khách sáo của đối phương mà thôi. Cõi đời này, có việc gì có thể cứ tới tìm, ngoại trừ anh tôi ra thì còn ai.
Nói cho cùng, anh trai nhà người khác làm sao tốt bằng anh trai nhà mình.
“Nghe nói hai đứa quen nhau ở câu lạc bộ võ?” Tiêu Tùy Quang hỏi.
Giữa tôi và Trịnh Mễ Mễ vốn là một lời nói dối từ đầu đến đuôi, lừa gạt loại non đầu như Tiêu Mạt Vũ còn được, mà đến lượt Tiêu Tùy Quang thì không có khả năng lắm, không nói dối nổi nữa. Ánh mắt của ông ta quá sắc bén già đời, như thể chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ có thể nhìn thấu mọi sự che giấu của tôi.
“Vâng… Đúng là vậy.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bảy.”
“Cũng không nhỏ.”
“Vâng, đúng là không nhỏ.”
Đây cũng mới là lần đầu tiên tôi bị phụ huynh đặt câu hỏi như vậy, hỏi cho lưng toát mồ hôi, chỉ sợ đối phương ngay sau đó sẽ hỏi tôi học đại học ở đâu, tôi nhỡ miệng trả lời thành thật.
May mà Trịnh Mễ Mễ đã nhận ra tôi đang lúng túng, bèn tiến tới kéo một bên cánh tay của Tiêu Tùy Quang, làm nũng: “Được rồi đó dượng, dượng làm thế này là đang điều tra hộ khẩu đấy à? Hai bọn cháu mới quen nhau chưa được bao lâu, dượng đừng làm anh ấy phải áp lực như vậy mà.”
Tiêu Tùy Quang cười nói: “Xem ra là lớn thật rồi, biết cong cùi chỏ ra với người ngoài rồi.
Hai má Trịnh Mễ Mễ lập tức ửng đỏ, gắt giọng: “Dượng, chị cháu cũng có bạn trai rồi kìa, còn là ngôi sao nổi tiếng nữa, lần sau dượng cũng bảo chị dẫn tới cho dượng xem đi.”
Đá bóng một phát đã đá trúng mặt Tiêu Mạt Vũ.
Tiêu Tùy Quang lập tức nhìn sang cô con gái mình: “Ồ? Lại đổi?”
Một chữ “lại” này dùng khá là thâm sâu, chừa lại cho người khác không gian rất rộng để liên tưởng.
Tiêu Mạt Vũ vội vàng cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang trong tay, che giấu sự chột dạ của mình.
Tiêu Tùy Quang lạnh lùng “hừ” một tiếng, trên mặt tức khắc đã mất sạch vẻ tươi cười, hiển nhiên là không hề tán thành hành vi của con gái mình.
Mà rất nhanh, đối mặt với tôi, ông ta lại biến trở về hình tượng bậc cha chú hiền lành.
“Đúng rồi, Tiểu Thịnh cũng thích đấm bốc lắm, cậu ấy có thể trò chuyện với hai đứa về chuyện này.” Cùng lúc đó, Tiêu Tùy Quang quay mặt qua dặn dò cô thư ký đôi câu, đối phương nghe xong gật đầu răm rắp, rồi rời đi.
“Tiểu Thịnh” là ai, không cần dùng não để nghĩ, chỉ cần nhìn khuôn mặt đột ngột sa sầm xuống của Tiêu Mạt Vũ và Tiêu Mông là đã biết.
Tiêu Mạt Vũ hiển nhiên là không hề muốn gặp mặt Thịnh Mân Âu, mượn cớ đi nhà vệ sinh để chuồn mất dạng.
Tiêu Mông thì trái lại không biểu hiện ra rõ ràng đến mức đó, mà vẫn giả vờ giả vịt một phen, nói rằng mình cũng đã lâu không gặp Thịnh Mân Âu, rất nhớ nhung gì gì đó. Rõ ràng vừa mới nãy trên sân thượng hai người họ không thể không chạm mặt, giờ lại làm bộ như thật.
“Cậu Lục, cái đồng hồ này của cậu thú vị đấy chứ.” Tiêu Tùy Quang nhìn thấy đồng hồ đeo tay của tôi, hình như rất có hứng thú.
Tôi ngơ ngác, kéo cổ tay áo lên, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ màu rose gold, phối với dây đeo bằng da, nếu như nói trông thú vị, vậy thì cũng chỉ có một điểm là thú vị.
“Ồ?” Trịnh Mễ Mễ ngỡ ngàng hỏi, “Đồng hồ này không có kim, xem giờ thế nào?”
Tôi giải thích cho tiểu sư tỷ: “Đây là đồng hồ điểm chuông, xem giờ không nhìn vào kim đồng hồ, mà phải nghe.” Nói xong, tôi ấn lên sườn đồng hồ, ngay sau đó, đồng hồ phát ra ba âm thanh có tiết tấu khác nhau, mỗi tiếng đều lanh lảnh dễ nghe, như chim hót. “Bây giờ là tám giờ mười tám phút.”
Trịnh Mễ Mễ vươn đầu tới xem giờ trên đồng hồ ở cổ tay Tiêu Tùy Quang, thấy quả thật là tám giờ mười tám phút, reo lên một câu thần kỳ.
Đây thực sự cũng không có gì thần kỳ, ba âm thanh, âm thanh đầu tiên kêu một lần báo hiệu một giờ, âm thanh thứ hai kêu một lần báo hiệu một khắc (mười lăm phút), loại thứ ba kêu một tiếng tức là một phút, muốn biết giờ, ghép cả ba lại, tính nhẩm đúng quy tắc là được.
“Xem ra cậu Lục nghiên cứu về đồng hồ rất kỹ.” Tiêu Tùy Quang bỗng nhiên lại trở nên thân mật hơn, “Tôi cũng có sở thích chơi đồng hồ, trong nhà cũng sưu tầm không ít, lúc nào có dịp, cậu Lục có thể tới nhà tôi xem.”
Tiêu Mông nói: “Chú tôi nghiện đồng hồ lắm, trong nhà có nguyên một phòng để đồng hồ nổi tiếng, còn bỏ công lắp cửa chống trộm.”
Tôi vội vàng xua tay: “Cháu chỉ là vì công việc cần thiết, không dám nói là nghiên cứu. Người như ngài Tiêu mới được gọi thạo nghề, cháu cùng lắm chỉ là do cuộc sống bức bách.”
Tiêu Tùy Quang cười ha hả, bắt đầu trò chuyện với tôi về bộ sưu tập của ông ta, bầu không khí cũng trở nên thoải mái tự tại hơn rất nhiều so với lúc hỏi han tôi ban đầu.
Lúc Thịnh Mân Âu đến, Tiêu Tùy Quang đang nói tới cái đồng hồ ông ta thích nhất.”
“Thật sự là một cái đồng hồ rất tốt, có cơ hội nhất định sẽ cho mấy đứa xem.” Ông ta nhìn thấy Thịnh Mân Âu đến, liền vội vàng kéo hắn tới bên mình, “Tiểu Thịnh, lại đây, giới thiệu cho cậu một cậu bạn này. Đây là bạn trai của Mễ Mễ, Lục Phong.”
Thịnh Mân Âu nở nụ cười, đưa tay về phía tôi: “Chúc mừng.”
Tay hắn hơi lạnh, lòng bàn tay của tôi lại ẩm ướt, cảm giác lúc nắm vào nhau thật sự không tốt là bao.
Không hiểu tại sao, Thịnh Mân Âu chỉ đang nhìn tôi rất bình thường, ánh mắt cũng chẳng hề lạnh lùng, mà tôi lại cảm thấy mắt hắn sắc như dao, cắt da cắt thịt tôi.
Rõ ràng là bẫy rập mình tự bố trí, bây giờ thấy hắn bước chân vào, tôi lại thoáng hoảng hốt.
“Dượng, bọn cháu tập ở cùng một câu lạc bộ mà, anh r… anh Thịnh còn là sư huynh của bọn cháu nữa.” Trịnh Mễ Mễ giải thích.
“Vậy thì khéo thật.” Tiêu Tùy Quang cười nói, “Người trẻ tuổi nên vui chơi, giao lưu nhiều với nhau. Tiểu Thịnh, cậu lại quá đặt nặng công việc, phải biết nghỉ ngơi đúng lúc, biết không? Bằng không đến tuổi tôi, sức khỏe sẽ không kham nổi.”
Thịnh Mân Âu hiếm khi mới hoàn toàn không thiếu kiên nhẫn đối với lời nói “phàm nhân ngu xuẩn”, hắn dường như đã lắng nghe rất nghiêm túc, nghe xong thì khẽ gật đầu nói: “Tôi hiểu.”
Mọi người nói đông nói tây hàn huyên vài câu, Tiêu Mông đột nhiên nhắc tới hợp tác giữa văn phòng luật Cẩm Thượng của Thịnh Mân Âu và Mỹ Đằng, liên quan đến bí mật thương mại, Tiêu Tùy Quang liền bảo tôi và Trịnh Mễ Mễ tự đi sang chỗ khác chơi.
Sau tiệc rượu, ba người bọn họ vẫn liên tục trò chuyện, trông có vẻ đang tán gẫu rất vui. Tiêu Tùy Quang còn dẫn Thịnh Mân Âu và Tiêu Mông đi cụng ly với không ít người, như người lớn dẫn trẻ con đi chúc rượu khắp nơi mỗi lúc tụ tập ăn Tết.
Tôi cũng muốn ở cạnh Thịnh Mân Âu, mà không hiểu sao lại chẳng tìm được cơ hội nào. Sau phần đấu giá từ thiện, rồi tiết mục cả hội trường cùng nhảy, đến gần mười giờ, đã bắt đầu có người lục tục ra về, Trịnh Mễ Mễ ngáp một cái, cũng chuẩn bị rời đi.
Tôi liếc mắt nhìn Thịnh Mân Âu vẫn đang trò chuyện với Tiêu Tùy Quang, bảo Trịnh Mễ Mễ đi về trước.
“Sư đệ vẫn chưa ăn đủ, sư tỷ về trước đi.”
Trịnh Mễ Mễ dùng ánh mắt quái lạ săm soi tôi: “Vẫn ăn nữa? Bữa này đúng là ăn miễn phí thật, nhưng sư đệ cũng đừng ăn cho mình nổ bụng luôn chứ?”
“Sư tỷ không biết cảnh giới cao nhất của ăn buffet là gì à? Bám tường đi vào bám tường đi ra. Sư tỷ mau đi đi, chốc nữa sư đệ sẽ tự bắt xe về.”
Trịnh Mễ Mễ nhún vai, không kiên trì nữa, rời đi một mình.
Tôi liền chờ thêm một lúc, thấy Thịnh Mân Âu bắt tay ôm Tiêu Tùy Quang, cuối cùng cũng có ý định rời đi, bấy giờ mới nhanh chân đuổi theo.
Trên bậc thang thật dài bên ngoài cửa trung tâm hội nghị, tôi đuổi kịp Thịnh Mân Âu từ phía sau: “Anh, khéo vậy, anh vẫn chưa về à? Tối nay anh có uống rượu đúng không, có cần em chở anh về không?”
Tối nay Thịnh Mân Âu đã uống không hề ít, lúc đi trên cầu thang, cả người cũng hơi loạng choạng. Hắn nghe thấy giọng tôi thì lập tức dừng bước, rồi chầm chậm quay đầu nhìn lại: “… Cậu không uống?”
Tôi cười ha ha đi tới đỡ lấy hắn: “Không.”
Nghe xong lời Trịnh Mễ Mễ nói, tôi đã hạ quyết tâm phải chủ động, đương nhiên sẽ không uống rượu.
“Ồ.” Hắn lấy chìa khóa xe ra từ trong túi, ngón tay trỏ ngoắc lấy giơ tới trước mặt tôi, “Vậy thì làm phiền cậu.”
Tôi còn tưởng rằng hai người sẽ phải giằng co thêm một lúc, không ngờ hôm nay hắn lại dễ nói chuyện như vậy.
Thịnh Mân Âu vừa lên xe đã mở cửa kính ra cho thoáng, ngả lưng ghế ra sau, nhắm hai mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, hạ thấp gió của điều hòa, dọc đường đều không nói câu nào, chở hắn về dưới tầng nhà hắn.
Đến lúc phải đưa hắn vào nhà, tôi lại gặp khó khăn.
“Anh đứng thẳng tạm một lúc…”
Nằm nghỉ trên xe một lúc, hơi cồn dường như đã ngấm hết vào máu trong người Thịnh Mân Âu, làm cho hắn còn say mèm hơn cả vừa nãy. Trên đường đi, trọng lượng cả người đều gác lên người tôi, khiến tôi bước đi chật vật vô cùng, như thể vác thêm một ngọn núi, đã vậy còn gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.
Ra khỏi thang máy, tôi dùng tay hắn đi ấn khóa vân tay, ấn mấy lần cũng báo không đúng, thật sự bó tay hết cách, chỉ có thể nhập password mở khóa.
Lảo đảo dìu hắn vào phòng ngủ, còn chưa kịp bật đèn, tôi đã lập tức nằm gục ra giữa đất, thở dốc hổn hển, mệt lả cả người.
Rèm cửa sổ đang mở toang hoang, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, Thịnh Mân Âu nằm bất tỉnh trên giường, mặt mày bình thản như không, ngoại trừ nhịp thở hơi nặng nề, thì chẳng hề giống con ma men chỗ nào.
Haizzz, trông hắn như thế này, có chuyện gì cũng chỉ có thể để mai nói.
Tránh cho hắn ngủ khó chịu, tôi thay hắn cởi tất cởi giày, kéo lỏng cà vạt, còn tháo hết khuy áo ra cho hắn.
Nhìn gương mặt say ngủ của hắn một lúc, sờ lên hai gò má nóng bỏng, sợ hắn nửa đêm rời giường lại khát nước, tôi đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà bếp rót cho hắn cốc nước.
Xoa cổ vai nhức mỏi ra khỏi phòng, đã cách cửa phòng ngủ chỉ còn gang tấc, tôi vừa mới bước một bước ra ngoài, đã bỗng nhiên cảm thấy tóc gáy dựng đứng, có gì đó không ổn.
Bản năng nguyên thủy khi đối mặt với nguy hiểm khiến tôi dừng chân lại ngay lập tức, ngay một giây trước khi quay đầu lại, trước mắt đã hoa lên, đợi đến khi tôi phản ứng được, đã bị một cái cà vạt chặn lại lưỡi, ghìm chặt khóe miệng.
“A?! A A…” Tôi muốn giật thứ trong miệng mình ra theo bản năng, dưới chân cũng mất đi thăng bằng, bị “dây cương” kéo như ngựa trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.