Phi Hữu

Chương 2:




Đỗ Du Dư cười, dựa sát vào người hắn, “Đã lâu không gặp, lúc nào chúng ta cùng ăn một bữa đi.”
“Được.” Chung Lý rất phóng khoáng. “Chỉ cần cậu rảnh là được. Tôi mời.”
Đỗ Du Dư mỉm cười, “Vậy cám ơn trước. Đến nhà anh được không? Tôi muốn dùng cơm nhà hơn.”
Chung Lý gãi gãi đầu, “Ha, chỉ cần cậu không chê chỗ tôi nhỏ thì ăn ở nhà cũng tốt thôi. Có điều tôi không biết nấu ăn, để cho Tiểu Văn làm vậy, tay nghề cậu ấy là nhất, cậu cứ yên tâm.”
Đỗ Du Dư ừm một tiếng, cười nói, “Đã có người phụ trách nấu ăn cho rồi à? Là bạn gái ở chung? Hay là đã kết hôn?”
Chung Lý ngượng ngùng, “Đến một cô bồ còn chưa có nữa là, cậu ấy chỉ là bạn thân của tôi thôi, chuyên ngành sư phạm.”
Đỗ Du Dư lại mỉm cười.
Âu Dương Hi Văn và Chung Lý đã là bạn hơn mười mấy năm, sau khi đi làm cả hai quyết định thuê chung nhà trọ. Dáng người Âu Dương cao cao gầy gầy, hiền lành điềm đạm lại kiệm lời, là một người đàn ông dịu dàng hòa nhã. Điển hình một cây mọt sách nhã nhặn, hiện tại không có nơi công tác ổn định, chỉ ở nhà dịch một chút sách.
Phải thay Chung Lý tiếp đón một nhân vật VIP như vậy, Âu Dương cảm thấy rất hốt hoảng, vội vàng lau sạch bóng nhà cửa từ trước ra sau, màn cửa vừa giặt cách đấy không lâu đều tháo xuống giặt lại, còn mua thêm một lọ cắm hoa.
Âu Dương cũng lo lắng việc đãi Đỗ Du Dư bằng đồ ăn thường ngày có phải hơi bủn xỉn không? Chung Lý có chút chột dạ, nhưng hắn cảm thấy không nhất thiết phải tỏ vẻ trưởng giả, bày một bàn đầy tổ yến với tôm hùm làm gì, trông cứ bộ tịch thế nào ấy.
Bình thường ăn cái gì thì cứ mang cái đó ra thết, chỉ cần có tấm lòng là được, không cần phải sống chết sĩ diện làm gì.
“Cậu ta bảo thích dùng cơm nhà thì mình cứ làm cơm nhà, tay nghề của cậu cũng đâu có kém mấy tiệm ăn bên ngoài đâu, không cần phải lo. Nếu cậu ta chỉ muốn ăn tôm hùm vi cá, xem ra vai bạn bè này tôi sắm không nổi rồi, không cần phải miễn cưỡng, cậu nói có đúng không?”
Lúc còn nhỏ đã từng liều mạng muốn chạy theo người ấy, không biết từ bao giờ, đã hoàn toàn phai nhạt.
Đỗ Du Dư vô cùng lễ độ và khách sáo, lần đầu tiên đến làm khách đã xách theo hai chai rượu, khẽ mỉm cười đứng ngoài cửa.
Chung Lý nhìn thấy bạn bè tay không đến ăn chực với nói chuyện bỗ bã đã thành quen, giờ nhìn con người nho nhã trước mặt, tay chân có hơi cuống lên.
Đỗ Du Dư tự giác tháo giầy ra, vô cùng tự nhiên mà thay đôi dép lê đi trong nhà, đôi vớ trắng tinh không dính một hạt bụi, kể cả tư thế xoay người cất giầy cũng thật duyên dáng. Chung Lý nhìn đến đờ người ra, ngay từ thuở nhỏ người kia đã thu hút ánh nhìn của người khác như vậy đấy.
Đỗ Du Dư là loại người mà cảnh long trọng gì cũng đã thấy qua, vậy mà lúc vào nhà lại có chút ngượng ngùng, cũng không nói câu nào mà chỉ cười.
Thông thường đàn ông mày rậm mắt to, thân hình cao lớn đều mang dáng dấp vạm vỡ khỏe mạnh. Nhưng Đỗ Du Dư hoàn toàn ngược lại, đôi mắt bẩm sinh đã rất đẹp, đồng tử to đen lay láy, làn da cũng trắng trẻo mịn màng hơn người bình thường, cằm lại nhọn, nhìn thế nào cũng giống hệt một mỹ nhân xinh đẹp nhã nhặn, lúc cười để lộ hàm răng cũng thật bẽn lẽn đáng yêu.
Trong khi người kia có chút lúng túng, ngược lại hai vị chủ nhà tỏ ra rất thoải mái. Mọi người ngồi vào vị trí của mình, Âu Dương liền lục tục mang đồ ăn đã được nấu nướng công phu lên.
Gạo thì như nhau nhưng lại dưỡng thành mỗi người một vẻ, ba người xấp xỉ tuổi nhau, ngồi cùng một chỗ nhưng khí chất cũng như vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt. Lúc cùng nhau gắp chung một đĩa rau, ba cánh tay ba màu sắc khác biệt, Chung Lý nhịn không được cười hì hì.
Hắn vô cùng tự hào bởi nước da tiểu mạch của mình. Âu Dương vốn là người đọc sách văn nhược nên có làn da tai tái, còn Đỗ Du Dư thì do huyết thống di truyền nên trắng nõn không cần phải bàn, nhìn đi nhìn lại chỉ có hắn là men nhất mà thôi.
Hồi còn bé xíu hắn đã là vua đánh lộn, trong lúc chơi đùa hắn không đánh người ta thì cũng bị người ta đánh. Khi ấy Đỗ Du Dư và Âu Dương đều là những học sinh yếu ớt đứng phía sau nhờ hắn bảo vệ nha, chỉ có việc này là đến lúc trưởng thành cũng không thay đổi.
“A, ngon quá.”
Đồ ăn do Âu Dương nấu dù dốc sức cách mấy cũng không thể bì được với nhà hàng cao cấp, nhưng tuyệt đối không kém phần ngon miệng, cách phối món ăn cũng rất hài hòa, Đỗ Du Dư khen không tiếc lời, tay gắp thoăn thoắt.
Rõ ràng người được khen là Âu Dương, nhưng Chung Lý lại cảm thấy phấn khởi, phá ra cười nói, “Nào nào, uống thêm ly nữa, chúng ta không say không về.”
Đỗ Du Dư uống rượu cũng rất sành sỏi, thế là cứ anh một chén tui một chén, nhân tiện tán gẫu chút chuyện cũ, một chai rượu đỏ nhanh chóng cạn queo.
Thấy Chung Lý định mở chai khác, Âu Dương không nhịn được nhỏ giọng khuyên can, “Cậu uống ít thôi, uống nhiều hại gan lắm.”
Chung Lý ỷ sức khỏe tốt, thường xuyên lấy ngày làm đêm lấy đêm làm ngày, không thì liên tục thức trắng mấy đêm. Dù sao cũng đã là người hơn ba mươi tuổi, không thể sánh bằng với thanh niên trai tráng được.
Âu Dương cũng tự mình nếm trải cảm giác đau ốm không ít, trái gió trở trời là chân anh đau đến mức không ngủ được, nhìn thấy Chung Lý không hề có ý thức giữ gìn sức khỏe, anh phải giống như bảo mẫu mà theo nhắc chừng phía sau.
Hơi men bốc lên, Chung Lý nghe những lời nhắc nhở của Âu Dương bèn ôm lấy vai anh, lè nhè nói, “Ha ha, cậu thật giống bà xã của tui nghen. Tôi rất khỏe, cậu cũng biết mà, đúng không?”
Đỗ Du Dư cười liếc Âu Dương một cái, thay Chung Lý khui rượu ra.
Chung Lý một khi đã rượu vào rồi, đầu óc hơi mơ màng sẽ hào hứng đàn vài khúc, cao hứng hơn nữa sẽ nghêu ngao ca vài bài cho Âu Dương nghe. Lúc này đã say ngất ngư, cũng quên bẵng Đỗ Du Dư đi, quay về phòng lấy đàn guitar, ngồi ngất ngưởng trên ghế sofa nhìn Âu Dương nói, “Tiểu Văn, tối qua tôi đã sửa ca khúc đó lại rồi, giờ tôi đàn cho cậu nghe nhé?”
Âu Dương không kịp ngăn cản thì hắn đã bắt đầu tự xướng tự ca. Ngồi ở trên cao mang lại cảm giác giống như đang biểu diễn trong quán bar, vì thế mà cứ sảng khoái trình diễn.
Chung Lý thật ra cũng đẹp trai, đường nét góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt sáng láng, lại thêm chiếc mũi thẳng cao ngạo hếch lên. Ngày thường hắn cũng chăm chỉ tập thể dục nên vóc dáng dù gầy cũng không thiếu những đường cong trên cơ thể. Mặc dù chỉ mặc áo T-shirt rộng thùng thình cùng với quần bò, nhưng lúc ngồi ngả người trên ghế nhập tâm vào bài hát, cũng rất có dáng dấp của một ngôi sao rock&roll.
Bài hát mới này rất được thành viên trong band yêu thích, lời nhạc toàn là tiếng Anh do Âu Dương phụ giúp biên soạn. Dù không có sự phối hợp của những người khác nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến độ bốc của Chung Lý do rượu mang lại, ngón tay lướt trên dây đàn nhanh đến hoa cả mắt.
Từ từ nhắm chặt hai mắt lại, sau khi kết thúc một cách thành công hắn vẫn còn ôm cây đàn vào ngực, giống như ý vẫn chưa diễn đạt hết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi.
Âu Dương không biết vỗ tay, cho dù có bị rung động đến mấy cũng chỉ có thể nói câu ‘Hay quá’, sau đó cả hai không nói gì ngồi nhìn nhau, cười khì với vẻ thỏa mãn.
Nghĩ đến người vỗ tay là ai, Chung Lý đột nhiên tỉnh táo lại, men rượu cùng phấn khích đều bốc hơi sạch, suýt chút nữa là rớt ra khỏi ghế.
“Đàn hay lắm, cậu nói bài này là do cậu viết à?” Đỗ Du Dư mỉm cười, “Anh vẫn chơi nhạc sao?”
“Chỉ là viết cho vui rồi mang đi biểu diễn trong bar với đám bạn.” Chung Lý đỏ mặt, xua tay xấu hổ cười nói, “Tiêu khiển chơi chơi thôi, không nghiêm túc đâu.”
Dù thế nào cũng rất ngại phải thừa nhận, không dám nói ra là mình còn chấp nhất ôm ấp giấc mộng đối với âm nhạc. Để lộ ra sự khó khăn cũng như lý tưởng trước mặt Đỗ Du Dư vẫn là một thứ cảm giác hổ thẹn khó gọi tên.
“Có bản DEMO hay bản thảo từ khúc không?”
“Không không không, không có mấy cái đó đâu.”
Đỗ Du Dư bị từ chối thẳng thừng như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không kiên trì, chỉ cười nói, “Cám ơn đã mời ăn. Nếu như tối mai không bận gì, có thể đến tham gia tiệc khai trương câu lạc bộ của bạn tôi không?”
“A?”
“Cũng không đặc sắc lắm đâu, nhưng có band nhạc nổi tiếng biểu diễn, trong công ty của tôi cũng nhiều nghệ sĩ đến tham dự, có lẽ sẽ rất náo nhiệt.”
Người kia khiêm tốn như vậy khiến Chung Lý lẫn Âu Dương đều thấy ngại, vội vàng cung kính nhận lấy thiệp mời từ tay Đỗ Du Dư.
Hôm sau Âu Dương bận việc nên trễ hơn mới tới được, chỉ có mình Chung Lý ngồi trên xe Đỗ Du Dư, vẫn mặc y xì bộ đồ vía trăm năm như một chuyên dùng để dự party của hắn.
Tài xế lái xe rất êm, Đỗ Du Dư đã hoàn toàn thay đổi trang phục, kể cả những món đồ phối nho nhỏ cũng khác đi, cùng ngồi phía sau mỉm cười nhìn hắn.
“Sao vậy?” Chung Lý không mấy tự nhiên.
“Cổ áo bên này bị lệch.” Đỗ Du Dư nhoài người qua chỉnh lại trang phục cho hắn.
Khi tiếp xúc gần gũi, rung động vì gương mặt xinh đẹp kia lại trỗi lên mãnh liệt, thêm trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt quyến rũ, giống như toàn thân đều đang phát ra hormone.
Nếu người ngồi đây là mấy cô nhóc nữ sinh, hẳn đã ngất mất dất từ đời nào.
Vừa mới bước vào trong, Đỗ Du Dư đã bị người khác kéo đi mất. Chung Lý nhìn đông nhìn tây, quả nhiên là không ai thuộc giai cấp của hắn, còn câu chuyện của người ta phỏng chừng hắn cũng không chen vào được, thế là lấy đĩa gắp đầy ụ thức ăn rồi chui vào một góc chuyên tâm xử lý.
Hắn cùng bước vào cửa với Đỗ Du Dư nên cũng lọt vào sự chú ý của một số người, bọn họ bèn mượn rượu tiến lại gần.
“Cậu là bạn của Đỗ Du Dư?”
“Hả, đúng vậy, xin chào.” Chung Lý nhận ra người này thuộc một công ty giải trí hàng top, năm đó cùng với bạn bè mang băng DEMO đến các công ty lớn thi tuyển cũng có gặp qua, nhưng đối phương hiển nhiên không hề có ấn tượng với hắn.
“Rất hân hạnh được biết cậu.” Lời lẽ của đối phương khiến Chung Lý có phần thụ sủng nhược kinh, lại tiện tay nhét thêm cái danh thiếp, làm hắn chỉ biết nhận lấy.
Người đó còn đợi nhận lại danh thiếp của Chung Lý, nào biết hắn chỉ là dân cắc ké, làm gì thủ trong người mấy thứ đồ VIP như vậy, chỉ nghĩ là hắn còn ngần ngại, bèn nói tiếp, “Đỗ Du Dư rất hiếm khi mang bạn đến đây, không biết cậu là…”
“A ha, tôi cũng chỉ là tiện đường đi chung thôi.” Chung Lý sợ những mối quan hệ dựa hơi này sẽ gây phiền phức cho Đỗ Du Dư, bèn thành thật nói, “Chứ không thân với Đỗ Du Dư gì mấy.”
Đối phương ‘ra vậy’ một cái, dùng hai mắt hàm súc đánh giá Chung Lý, cảm thấy không có gì tiềm ẩn trong này, liền mất đi hứng thú, khách sáo trò chuyện đôi ba câu rồi bỏ đi mất.
Chung Lý lại có thể tiếp tục quay về chuyên môn chính: xử lý đống thịt heo và cua. Hắn chui vào trong góc tập trung tận hưởng mỹ thực, ăn đến mức nhập tâm, bộ dạng trông có vẻ mộc mạc giản dị, không hề giống các vị khách khác, mấy người phục vụ đi tới đi lui cũng coi hắn như đồng loại, thậm chí còn lén lút tám chuyện với nhau.
Đang ăn uống hăng say, thình lình tay bị níu lấy. Quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Du Dư, Chung Lý vừa mới nói ‘Đồ ăn hơi bị ngon’ thì người kia đã mỉm cười kéo hắn qua chỗ khác.
“Tôi giới thiệu một chút.”
Chung Lý còn chưa kịp nuốt xuống ngụm rượu đã nhìn thấy mấy gương mặt nổi tiếng ở sát bên, hoảng hồn thiếu điều muốn phun ra.
“Vị này là…”
Đỗ Du Dư mỉm cười ôm vai hắn sát rạt, “Đây là Chung Lý.”
Vài người khách sáo chào hỏi “Chung tiên sinh”, sau khi hỏi thăm lẫn nhau, Đỗ Du Dư còn nói thêm, “Anh ấy là bạn thân của tôi. Đàn guitar rất giỏi.”
Mấy lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người được giới thiệu đến, lại là Từ Diễn.
Idol đối với những người ở đây cũng chỉ là người bình thường, nhưng đó lại là Từ Diễn, một thiên vương có số lượng album tiêu thụ lên đến hàng triệu ngay trong tuần đầu tiên, lợi nhuận mà công ty giải trí của cậu ta thu về năm vừa rồi chỉ có thể dùng hai chữ ‘kỳ tích’ để hình dung. Tóm lại chính là một cây hái ra tiền có giá trị liên thành.
Ai dám nói lời khen ngợi của Đỗ Du Dư là không đáng đồng tiền bát gạo?
Cho nên dù diện mạo của Chung Lý có tầm thường cỡ nào, mọi người đều lập tức nhìn hắn bằng con mắt khác.
Chưa bao giờ trải qua tình huống được săn đón vồn vã và nồng nhiệt như vậy, Chung Lý thấy ngột ngạt không chịu được, lại còn mang mặc cảm lừa gạt người khác mà xấu hổ không thôi. Đợi đến khi chỉ còn hai người hắn và Đỗ Du Dư, Chung Lý mới thở hắt ra, cơ mặt vì phải mỉm cười quá lâu mà cứng hết cả, “Cậu thật biết cách dọa người.”
Đỗ Du Dư cười cười, “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Dù thừa biết mấy lời đường mật của người này không phải lúc nào cũng đáng tin, Chung Lý cũng ngại ngùng mà vò vò tóc.
“Đúng rồi, Tiểu Văn chưa đến phải không?”
Đỗ Du Dư nhìn xung quanh, “Ừ, chưa đến. Chắc là còn trên đường đi.”
“Đi gì mà lâu vậy?” Chung Lý bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại trong túi áo ra, vừa nhìn đã a một tiếng, “Hỏng bét, Tiểu Văn gọi đến mà tôi không bắt máy.”
Không để Đỗ Du Dư nói tiếp, Chung Lý đã chuyên tâm ôm lấy di động, “Tiểu Văn cậu đang ở đâu? Hả muốn về nhà à? Không khỏe, không khỏe làm sao? Đau đầu hay đau bụng? Rồi chắc là cảm rồi, uống thuốc xong thì ngủ sớm đi nha, nhớ đắp chăn cẩn thận. Ừm, để lát nữa tôi mua cháo về cho cậu. Cháo trứng muối thịt nạc nhé? Ok ok, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cất di động đi, Chung Lý quay đầu lại, có chút áy ngại nhìn Đỗ Du Dư, “Hì, ngại quá, trong nhà có người ốm, tôi phải về sớm một chút rồi.”
“Ừ, không sao, để tôi đưa anh về.”
“Hả, phiền lắm.”
“Không cần phải khách sáo với tôi.” Đỗ Du Dư nhìn vẻ ngại ngùng của hắn bèn cười nói thêm. “Thật đấy.”
Chung Lý gãi đầu, “Cậu tốt bụng thiệt.”
Đỗ Du Dư nhướn mày lên nhìn hắn cười, “Cậu cũng rất quan tâm đến Âu Dương. Chắc tình cảm của hai người tốt lắm?”
“Ừ đúng vậy, tụi tôi quen nhau lâu lắm rồi.” Chung Lý có phần cảm khái, “Nếu cậu ấy là nữ, nhất định tôi sẽ lấy làm vợ ngay.”
Thân là đàn ông đã trên ba mươi, vậy mà chưa có nổi một cô người yêu, tựu trung là vì không tìm thấy đối tượng phù hợp. Âu Dương nếu là nữ thì quá tốt rồi, vừa tốt tính, lại cần mẫn siêng năng, đảm việc nhà, trí thức gia giáo, ngoại hình cũng không đến nỗi nào, hai người ở chung rất hợp rơ nhau. Đối với hắn mà nói, chính là người yêu vô cùng lý tưởng, vậy mà ông trời lại nỡ trêu ngươi cho là nam giới.
Chung Lý bất giác mang toàn bộ tâm sự trong lòng trút ra, Đỗ Du Dư cũng cười kiên nhẫn lắng nghe hắn, cười nửa ngày, mới đột nhiên hỏi một câu, “Chuyện này, dù có tế nhị một chút, nhưng mà tôi hơi tò mò, vậy kinh nghiệm về ‘chuyện ấy’ anh cũng không có sao?”
Chung Lý ‘hả’ một tiếng, mặt đỏ bừng lên. Chuyện này có liên quan đến danh dự đàn ông, nếu chịu thua thì vô cùng bẽ mặt, nhưng nói dối cũng không tốt.
Trái nghĩ phải lo nghẹn ngào câm nín nửa ngày cũng coi như thừa nhận, nhìn vẻ mặt như cố gắng trấn định của Đỗ Du Dư mà nói ‘thật vậy sao?’, làm Chung Lý thiệt muốn tự búng mình vào bồn cầu, giật nước trôi xuống cống luôn cho rồi.
Hắn nhìn Đỗ Du Dư cố gắng nín cười mà không được, không khỏi cảm thấy uể oải, chán chường buông một câu, “Tôi nghĩ mình dứt khoát đi làm gay phứt cho xong.”
Đỗ Du Dư nâng mắt lên, “Sao?”
“Cậu nhìn tôi đi, suốt ngày toàn đi chơi với mấy thằng bạn, nhìn tới nhìn lui toàn là đực rựa, ở chỗ làm việc cũng không bói ra được một bóng hồng nào, ngay cả con mèo đi ngang qua đường cũng là giống đực nốt. Cứ tiếp tục như vầy, không cặp với đàn ông thì còn cách nào khác sao?”
“Thật vậy à?”
“Thật, đàn ông với nhau thì có gì mà không được, ít ra cũng giúp đỡ nhau giải tỏa áp lực, cậu nói đúng không?”
Đỗ Du Dư cười, “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.