Phi Hữu

Chương 24:




Nhưng Đỗ Du Dư sau đó đúng là bận rộn hẳn lên, người này không chỉ là chế tác cho bọn Chung Lý thôi, ca sĩ đợi cậu ta biến chì thành vàng còn rất nhiều.
Đỗ Du Dư thoạt nhìn có vẻ biếng nhác cái gì cũng không màng, giấy tờ bày ra đấy chỉ liếc một cái liền quyết định sống chết của người khác. Nhưng kẻ đó không hề nhàn tản như bề ngoài, những chuyện thuộc bổn phận đều quyết định rất cân nhắc, lại rất nghiêm khắc. Những ca sĩ được biên tập đóng dấu, tác phẩm nhất định phải vượt qua mắt thẩm định của Đỗ Du Dư, để tránh bị hạ thấp danh tiếng của bản thân, không okê thì lập tức quăng trả trở lại.
Sói nhiều thịt thiếu, ca sĩ thì xếp cả hàng dài, Đỗ Du Dư thì chỉ có một, nên chuyện tranh giành xảy ra là tất yếu. Gần đây tuy Chung Lý chiếm hết thời gian trên giường của người kia, nhưng còn thời gian công tác thì không hẳn chiếm được là bao.
Hôm nay bọn Chung Lý lại đợi Đỗ Du Dư gần hai tiếng, cũng không thấy người kia xuất hiện, ngay cả A Tràng vốn tính khí nóng nảy nhất cũng không hề có dấu hiệu bực tức.
Đó là Đỗ Du Dư, cho dù không vắt được chút thời gian rảnh cũng chỉ là chuyện bình thường. Trong công ty từ trên xuống dưới ai mà không đợi, bắt người ta phải làm sao đây?
Vẫn là Chung Lý đứng ngồi không yên hơn ai hết, “Để tao đi xem thử.”
Chung Lý chạy vài chỗ mới tìm thấy Đỗ Du Dư. Đỗ Du Dư đúng là đang rất bận rộn, vừa đi nhanh ra thang máy vừa nói chuyện điện thoại, cảnh tượng rất hối hả, còn người mới có triển vọng nhất năm nay là Nicolas đang theo sát người kia.
Chung Lý đuổi theo gọi, “Đỗ Du Dư!”
Đỗ Du Dư hướng mắt nhìn hắn, khẽ cười một chút, nhưng vì vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, nên đưa dấu tay ra hiệu bảo hắn chờ.
Nicolas có vẻ khó chịu liếc hắn, “Anh có chuyện gì?”
“Trang phục quay MV của chúng tôi…”
Không đợi hắn nói dứt câu, Nicolas đã cắt ngang, “Có chút chuyện cỏn con vậy không biết kiếm người tạo mẫu sao? Đỗ Du Dư không dư thời gian lo cho nhóm các anh đâu.”
Chung Lý không hiểu lắm thái độ của cậu ta, chỉ thành thật trả lời, “Đỗ Du Dư luôn tự mình giám sát chuyện của chúng tôi, trước đây đã thống nhất vậy rồi.”
Nicolas cười nói, “Tôi chưa từng thấy ai được ưu ái đến mức đấy, anh xếp mình vào bậc nào vậy?”
Chung Lý bị hạch hỏi đủ điều, Đỗ Du Dư cũng nói chuyện điện thoại xong, nhưng chỉ cười cười, “Hôm nay tôi không có thời gian, lần sau đi.”
Lúc nói chuyện đã ra đến ngoài cửa công ty, hai người kia bước vào trong xe chờ sẵn, sau đó xe phóng đi để lại một mình Chung Lý đứng ven đường, thoáng ngỡ ngàng.
Chuyện bị cho leo cây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng Đỗ Du Dư trước kia dù bận thế nào cũng sẽ rất ưu ái với bọn họ, nguyên do là bởi vì Chung Lý. Cho dù có bận bịu cách mấy, người kia cũng sẽ đẩy dồn mấy người khác đi để lo cho bọn họ. Còn giờ đừng nói là ưu đãi, ngay cả thời gian bình thường cũng không sắp xếp được.
Chung Lý quay về thông báo cho mọi người không cần đợi nữa, ai nấy đều lặng im, hồi sau lão Ngũ mới cười cợt thở dài, “Ai, chúng ta bị thất sủng rồi. Cuộc sống sau này sẽ không được dễ chịu cho coi.”
Bị lão Ngũ mồm ăn mắm tôm nói trúng, quả nhiên hôm sau Đỗ Du Dư liền xác nhận sau này sẽ không giám sát chuyện của bọn họ nữa, ngay cả đợi cũng không cần đợi.
Có điều Chung Lý không cảm thấy có gì đáng bất bình, vốn dĩ đây không phải chuyện Đỗ Du Dư nhất thiết phải mó tay vào. Chuyên môn chính của người kia là chế tác album, còn mấy vấn đề râu ria, nếu có tâm tình thì tham gia hỗ trợ giúp sức, không có hứng thú thì rút tay lại, trước giờ vẫn vậy. Chỉ là bọn họ hưởng ít lại đặc quyền mà thôi, chứ đâu phải bị hắt hủi.
Mọi người tiếp tục từng bước tiến hành công việc, nhân lực staff đầy đủ, không có Đỗ Du Dư đích thân tới thì album vẫn được hoàn thành thuận lợi, bao giờ xong mang đi cho người kia xét duyệt là được.
Nhưng Chung Lý không thể phủ nhận, đời chẳng mấy khi đẹp như mơ, hóa ra mọi chuyện không hề suôn sẻ như bọn họ tự an ủi.
Trước đây chỉ là một ít thất vọng thoáng qua, còn lần này thì thật sự đã khiến mọi người cảm thấy bị đả kích.
Thương Kỳ vốn ngoan ngoãn chỉ im lặng, lão Ngũ vốn thích cười cũng chẳng thèm nhếch môi, còn sắc mặt của A Tràng thì rất u ám.
“Chuyện này là sao? Chẳng phải đã định là để chúng ta đến London quay MV sao? Sao giờ lại đổi thành thằng nỡm Nicolas kia? Kế hoạch đã bố trí đâu ra đấy, giờ lại muốn đổi cái khác? Chúng ta còn phải đợi đến chừng nào?”
Chung Lý an ủi quần chúng, “Không sao đâu không sao đâu, Đỗ Du Dư đã nói là sẽ bố trí tốt cho chúng ta.”
“Hắn nói mà mày cũng tin?”
Lão Ngũ quát lên, “A Tràng!”
A Tràng ngậm miệng, ngược lại càng khiến Chung Lý cảm thấy bất an, “Làm sao vậy? Chỉ là MV thôi mà, chúng ta đổi địa điểm quay, chứ có phải không cho quay đâu.”
“Chung Lý, sự thật mất lòng mày đừng để bụng. Thực tế mà nói, muốn tiếp tục đi lên thì cần phải có hậu thuẫn. Vì quan hệ của mày và người ta rất tốt, cho nên trước đây chúng ta mới được hưởng nhiều đặc cách đến vậy. Nhưng hiện giờ thì nó không còn đủ dùng nữa.” Lão Ngũ vỗ vỗ vai hắn, “Là thế đấy, đàn ông mà, trọng sắc khinh bạn cũng là lẽ thường, như tao chẳng hạn.”
Nói xong lão Ngũ lại cười khì, “Đừng để ý nhiều, không chừng tụi mình lại được chụp ở một chỗ oách hơn thiệt thì sao.”
Thương Kỳ cũng hòa giải, “Đúng vậy đó, nói ra thì em muốn đi Copenhagen của Đan Mạch hơn.”
Cái gì mà đàn ông đương nhiên trọng sắc khinh bạn, lão Ngũ cái tên này vốn quen thói trêu ong ghẹo bướm, nhìn thấy ai cũng nghĩ có máu dê (như nó), không đáng để tin theo.
Nhưng Chung Lý thật sự chột dạ, mấy hôm nay cả thời gian cá nhân Đỗ Du Dư cũng không đến tìm hắn, không giống trước đây mỗi khi rảnh rỗi lại hẹn với hắn.
Có điều bọn họ đúng là rất bận, bận tối mắt tối mũi còn thời gian đâu nghĩ đến chuyện hao tốn thể lực? Cho dù người khỏe như hắn, sau khi qua đêm ở nhà Đỗ Du Dư, ngày hôm sau khi phải thu âm quá lâu thì chất giọng liền kém hẳn, chân đứng không vững.
Phải nhanh chóng hoàn thành album, để còn nghỉ ngơi dưỡng sức. Chung Lý nghĩ, Đỗ Du Dư cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi.
Nhưng khi quyết định hoãn album đưa xuống, cả bọn Chung Lý đều cứng họng.
“Hoãn phát hành album cũng không vấn đề gì.” Vẫn là lão Ngũ phá ra cười trước, “Dù sao MV cũng chưa quay, dành nhiều thời gian thì chúng ta càng chăm chút tốt hơn, từ từ thì khoai mới nhừ mà lị.”
Thương Kỳ cũng e dè phụ họa, “Đúng đó đúng đó!”
“Album thứ hai của Nicolas phát hành trước thời hạn, dĩ nhiên phải đẩy chúng ta xuống. Có nhường cho nó cũng là chuyện bình thường, giờ nó đang nổi, đừng nói là bọn mình, đến đàn anh đụng tới sợ còn phải nhường nữa là. Mọi người đừng buồn bực, tối nay đi ăn lẩu đi, rảnh rỗi cũng tốt, anh có thể ngủ thả ga, còn có thời gian hú hí với gái của anh.”
Thương Kỳ ngoan ngoãn nghe theo, “Đúng vậy, gần đây chúng ta chưa được nghỉ ngơi, nhân lúc này cùng nhau đi chơi xuân cũng hay.”
A Tràng vẫn không lên tiếng.
Chung Lý ngó bên này một chút, ngó bên kia một chút, nói, “Tôi đi tìm Đỗ Du Dư nói chuyện.”
“Bỏ đi, Chung Lý!” Lần này A Tràng và lão Ngũ đồng thanh la lớn.
Chung Lý đột nhiên thấy ngực mình như bị nhúng nước.
“Mày đừng đi. Bọn tao cũng hưởng ké đủ hào quang của mày rồi. Đây là chuyện của cả bốn người, không thể việc gì cũng xách đầu mày ra hứng hết.”
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, có tính toán cũng chẳng đi đến đâu cả. Đã bảo bọn mình chờ thì cứ chờ thử xem sao.”
Thương Kỳ cũng vội góp vào, “Tình hình không xấu đến vậy đâu! Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện trục trặc nữa. Dù sao cũng chỉ dời có mấy tháng, ra mắt sớm chưa chắc đã tốt, album phải dời đến lúc thích hợp mới là vấn đề quan trọng nhất, phải không?”
“Đúng vậy, Tiểu Kỳ Kỳ của chúng ta coi vậy mà nói hay phết.”
Mọi người càng cố ra vẻ thản nhiên mà an ủi hắn, Chung Lý càng thấy không thoải mái. Sự tình hẳn là phải nguy ngập lắm rồi, bọn họ mới thi nhau lo lắng cho mối quan hệ tốt đẹp của hắn với Đỗ Du Dư.
Dù sao bây giờ thời gian rảnh rỗi không có gì làm, ngoài Chung Lý cứ ngẩn người ra, ba người kia chỉ ngồi ăn và tán dóc cho qua buổi.
Lão Ngũ lại phát huy tinh thần thông tấn xã con vịt giời của mình, “Lại nói tiếp, không ngờ Đỗ Du Dư vậy mà thích đàn ông nha.”
“Sao mày biết?”
“Nicolas đó bố, nhìn không đoán ra à? Cho nên giờ nó mới được ưu ái vậy.”
“Vớ vẩn nào, chế linh vừa thôi mày. Thằng Nicolas là cái thá gì chứ, mắt Đỗ Du Dư đâu đến mức bị bù lệch ăn vậy.”
Thương Kỳ cũng sợ hãi đế vào, “Chuyện này, không phải chúng ta cũng từng được ưu ái sao?”
“Dốt quá, chúng ta khác chứ, tiểu Lý với hắn là bạn. Còn tên Nicolas chắc chắn đã được vào tầm đạn đạo rồi, cứ tin vào mắt của anh.”
“Nhưng mà, em thấy Nicolas đó thật khó ưa, vì sao Đỗ Du Dư lại thích được chứ?”
“Hắc hắc, ku không hiểu đâu, ánh mắt của đồng chí với đàn ông bình thường đâu giống nhau. Ví dụ như trong mắt của anh đây, ku chỉ là đứa em giai ngoan, chứ trong mắt đồng chí, với dáng em, thì…”
A Tràng quát lên, “Ê, thằng kia im ngay cho bố! Không được đầu độc trẻ con!”
Thương Kỳ có vẻ vỡ mộng, “Nhưng mà, tính cách của Nicolas thật sự rất không tốt, tại sao Đỗ Du Dư có thể thích cho được…”
Lão Ngũ gõ đầu cậu học trò, “Đã nói là ánh mắt không giống nhau. Ku cặp bồ có thèm care tâm hồn em thế nào không? Em đẹp em xinh mới là quan trọng chứ.”
Thương Kỳ ngơ ngác nói, “Em để tâm…”
“Bởi vậy mới nói ku chưa phải là đàn ông. Bao giờ thành đàn ông rồi sẽ hiểu. Nè nè, không cần phải tỏ ra suy sụp như vầy, Đỗ Du Dư không phải là thần tượng, hắn chỉ là đàn ông thôi, mà đàn ông là động vật sống bằng thân dưới…”
Nói chưa dứt lời đã bị A Tràng mắng, “Đừng có ở đây tuyên truyền bậy bạ, còn đầu độc con nít nữa là tao đánh cho bờm đầu.”
Chung Lý ở một bên mặt đã đỏ bừng, cũng không chen vào được lời nào.
Hắn muốn nói rằng Đỗ Du Dư và Nicolas căn bản không có chút quan hệ nào. Bỏ nhiều công sức chế tác cũng chỉ là yêu cầu công việc, người Đỗ Du Dư quen là hắn.
Cho dù vĩnh viễn không thể nói ra, cũng không cho bất cứ ai biết đến, cũng không sao cả, hắn biết Đỗ Du Dư đối xử tốt với hắn, là đủ rồi.
Gã Nicolas hợm hĩnh này quả thật có ý thù địch với hắn. Chung Lý không rõ nội tình thế nào, nhưng Nicolas dù kiêu ngạo ra sao cũng không nắm thóp được hắn, mà hắn cũng không phải loại người yếu đuối dễ bị ức hiếp. Chỉ lòng vòng trong mấy trò mèo đá thúng đụng nia, Chung Lý cũng mặc xác, so đo với loại người này cũng chỉ tổ nhọc mình. Nếu thực sự làm hắn cáu lên, hắn nhất định sẽ không khách khí.
Họp mặt những thành viên ra CD trong năm nay, có thâm niên lão làng dĩ nhiên vào ngồi trước, bọn Chung Lý là người mới chưa ra mắt liền nghiêm túc xếp hàng. Lúc Chung Lý định sải bước nhanh qua mặt Nicolas, liền thấy gã kia dường như cố ý chìa chân ra ngáng.
Cái trò ngáng chân ấu trĩ như vậy, mặt già như trái cà mà cũng bon chen, còn không coi xem đang ngồi ở đâu, Chung Lý thấy gai mắt, nhất thời dẫm mạnh chân xuống.
Nicolas vốn đang đợi để chế giễu người khác bị bất ngờ, lập tức nhảy nhổm ôm chân la oai oái. Nhất thời bốn phía đều hốt hoảng, Chung Lý cũng không ngờ bị dẫm có một cái mà đã la như cháy nhà, hại hắn cũng hết hồn theo.
Người đại diện của Nicolas lập tức xông lên mắng hắn sa sả, “Cậu là dã nhân à? Đi ra ngoài có nhìn đường không vậy!? Thế mà cũng dẫm lên chân người ta cho được!!”
Nicolas càng gào rú thê thảm, làm sự việc thêm trầm trọng. Mấy nhóm đồng nghiệp bên cạnh lấy làm hốt hoảng, có hai người vội vàng đỡ gã đi bệnh viện.
“Nhỡ chân có vấn đề gì thì tiết mục tuyên truyền sắp tới phải làm sao đây?” Người đại diện tay chân cuống cuồng, đồng thời khạc ra lửa, “Cho dù thời gian này cậu ta có đụng chạm gì đến các cậu, cũng đâu cần ôm hận trong lòng đi trả đũa như vậy!”
Mấy lời này nói ra, mọi người đều quay lại nhìn Chung Lý bằng ánh mắt ‘ra vậy’. Cho dù bọn lão Ngũ có cãi lại, “Anh nói bậy cái gì thế!” thì hắn biết phen này bị chụp mũ là cái chắc.
Sau khi bị người đại diện làm cho một trận gà bay chó sủa, tổng kết lại vẫn là nếu Nicolas có bề gì ảnh hưởng đến công việc thì sẽ bắt bọn họ chịu hết trách nhiệm.
Lão Ngũ nói, “Nói chuyện nghe khắm dễ sợ! Công tử bột nó vừa vừa thôi chứ, đạp một cái liền gãy xương? Nếu hai hôm nữa nó mà không lên sân khấu nhảy nhót được, tao chặt đầu xuống tặng cho nó.”
Kết quả là Nicolas vác cái chân băng bột khập khiễng ra vào công ty.
Lão Ngũ mắng, “Móa thiệt đúng Mộ Dung tung chảo, nó đã giả chết mình cũng hết cách. Giờ thả sư tử ra dí sau lưng coi nó có chạy tóe khói không?”
Chung Lý cũng hiểu trên đời này không có gì là ngẫu nhiên, cho dù hắn có giống tảng đá ven đường, ù lì kiên định đến mấy, cũng bắt đầu cảm thấy có đôi chút dao động.
Đã nhiều ngày trôi qua không gặp Đỗ Du Dư, hôm nay rốt cuộc cũng đụng mặt nhau ở cửa, Đỗ Du Dư vốn đã lên xe, thấy hắn thì mở cửa xe, quày quả trở lại.
“Tối nay tôi rảnh, anh muốn qua nhà tôi không?”
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đỗ Du Dư cười khẽ, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Chung Lý đột nhiên có chút sợ hãi, hắn suy nghĩ một hồi, nhìn thẳng Đỗ Du Dư, dũng cảm hỏi, “Là chuyện Nicolas sao?”
Đỗ Du Dư thoáng sửng sốt, cười nói, “Không, là tôi nhớ anh.”
Trước khi đi còn nhanh chóng hôn lên mũi Chung Lý một cái, cơ thể hắn vốn đã ngủ yên lâu rồi bỗng bùng một phát bị nhóm lên, mặt cũng cháy đỏ.
Bản thân đấu tranh hồi lâu, tối đến hắn vẫn đi tới nhà Đỗ Du Dư. Vừa mở cửa ra đã bị Đỗ Du Dư chặn lại ôm lấy, không hiểu người đàn ông này lấy đâu lắm sức lực vậy, trước là đặt hắn ở trên bàn, rồi sau đó tiếp tục từ tốn lăn qua lăn lại trở về phòng.
Cả đêm nhiệt tình cùng dịu dàng, khiến cho hắn không định vị được phương hướng, khi được đặt trên giường làm tình dữ dội, bất an cùng hoài nghi đều được những âu yếm vùi sâu vào khuấy tan thành mây khói.
Sau khi làm xong Đỗ Du Dư vẫn hôn hắn, tựa như có hôn bao nhiêu cũng chẳng đủ, hôn đến mức Chung Lý cảm thấy tựa như gần đây không hề xảy ra chuyện gì vậy.
MV cũng không phải không được quay, album cũng không phải cấm phát hành, chỉ là một vài việc cần điều chỉnh lại, trong công ty nhiều người vậy, việc điều chỉnh cũng chỉ là trình tự tất yếu, bọn họ chỉ là vừa lúc gặp trục trặc, không cần phải suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất làm gì.
Về phía Đỗ Du Dư, một khi đã bận rộn thì phải có lúc chểnh mảng. Nếu mỗi ngày đều nồng nhiệt thì sợ là cơ thể cũng chịu không thấu. Chỉ cần lúc rảnh rỗi còn nhớ còn muốn hắn, đã là tốt rồi.
Làm xong vài lần, được ôm vào trong ngực, Chung Lý mệt đến mức liền ngủ ngay. Mới mơ màng được chốc lát, đột nhiên bị Đỗ Du Dư lay tỉnh.
“Nè, cho anh cái này.” Đỗ Du Dư gọi nhỏ hắn, gỡ chiếc nhẫn đeo trên tay xuống.
Chung Lý đang ngủ nửa chừng bị đánh thức, đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, ngẩn người ra nhìn nhẫn.
Hắn không am tường đồ trang sức, nhìn không ra quý cỡ nào, chỉ cảm thấy khối ruby này được chạm khắc thật tinh tế, khéo léo, màu sắc lóng lánh.
“Đây là món đồ tôi đeo bao lâu này.” Đỗ Du Dư hôn hắn, xỏ qua tay hắn, “Gần đây không có thời gian rảnh bên cạnh anh, để nó thay tôi cũng được.”
Tuy Đỗ Du Dư không nói gì thêm, nhưng khi ngón tay được xỏ qua, Chung Lý vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.
Quá mức rõ ràng, cho dù hắn có ngu ngốc cách mấy cũng hiểu được tâm ý của người kia. Đỗ Du Dư không cần phải nói ra, chỉ cần dùng hành động hắn cũng đủ hiểu.
Chung Lý đỏ mặt siết chặt nhẫn trong tay, chui vào chăn, toàn thân đều đổ đầy mồ hôi. Hắn không biết mình có gì để đưa cho Đỗ Du Dư, nghĩ ngợi tới lui, cũng chỉ có miếng ngọc Phật đang đeo trên cổ mà mẹ hắn mua cho, phẩm chất cũng không kém, còn được cao tăng khai quang cho.
“Đỗ Du Dư.”
“Ừ?”
Chung Lý sợ động tác chậm chạp hắn sẽ bị ngượng, tay chân lanh lẹ xoạt một cái tháo miếng ngọc Phật xỏ bằng dây da xuống đeo lên người Đỗ Du Dư.
Đỗ Du Dư bất ngờ không kịp đề phòng, sửng sốt chốc lát, lấy miếng ngọc Phật để trong lòng bàn tay nhìn, sau đó cười ôm lấy hắn, “Anh đó…”
Mũi Chung Lý bị cắn một cái đau điếng.
“Tôi phải ăn anh. Bằng không anh ngốc như vậy, lỡ bị người khác lừa đi mất, tôi phải làm sao bây giờ?”
Chung Lý đỏ mặt để người kia hôn từng tấc từng tấc một trên người, dọ dẫm nghiên cứu ‘Bắt đầu ăn từ đây có vẻ ngon hơn’, cuối cùng dĩ nhiên bị ăn đến sạch sẽ không còn thừa một mẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.