Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 30:




"Ông đã đoán con sắp tới nhà rồi," Ông nội đứng trước cổng cười, "Chậm thôi, lần trước kéo vali mà hỏng mất một bánh xe."
"Con chết đói rồi," Phương Trì tiến vào sân, ném vali xuống đất, bỏ balo mèo lên trên bàn giữa sân, "Có gì ăn không ông?"
"Có, có, có," Bà nội đi từ trong nhà ra, "Quỷ chết đói đầu thai đấy à, bà đi lấy cho con."
Bình thường có kỳ nghỉ, Phương Trì cũng sẽ dành ít thời gian về thăm nhà, nhưng cũng không có kích động như trở về đúng Tết, vừa vào thôn đã ngửi thấy mùi pháo đốt kèm theo cảm giác vui mừng của ngày tết, khiến người ta vui vẻ vô cùng.
Ngoài sân là màu đỏ của xác pháo, cậu đá cho vụn bay tung tóe, bị bà nội mắng cho hai câu liền cười vui vẻ mà xách vali vào nhà.
Ba mẹ vẫn đang ở trong nhà chuẩn bị đồ Tết, bên tường còn có vài chậu to đựng pháo, vừa nhìn thấy cậu đi vào, mẹ đã cười: "Về rồi à, từ xa đã nghe thấy Tiểu Tử kêu cả đường."
"Nó ra bến xe đón con." Phương Trì cười nói.
"Đi bỏ đồ vào phòng đi, ở đây đang loạn lắm, còn chưa làm xong gọn gàng," Ba vỗ vai cậu, "Phòng con bà nội đã dọn dẹp xong rồi."
"Vâng," Phương Trì xách vali đi lên tầng, lại nghiêng đầu qua nói to vào sân, "Cái túi trên bàn, đừng mở ra! Bên trong còn có con mèo!"
"Sao còn mang con mèo về nữa!" Mẹ cậu nhíu mày, "Trong nhà còn chưa đủ loạn hay sao?"
"Vừa nhặt được, con về không ai trông hộ nên mang về," Phương Trì nói, "Nó không chạy lung tung đâu, con mang theo dây dắt."
"Còn nhặt con mèo..." Mẹ cậu ở dưới tầng còn nói gì đó.
Phương Trì không nghe rõ, cậu đã chạy lên tầng, ném vali vào trong phòng mình.
Định quay đầu đi ra, cậu liền dừng lại, quay đầu nhìn một dãy chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ, trước đây cũng không có, ông bà nội tuổi cao, không có thời gian chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.
Đột nhiên lại có sức lực vậy à?
Phương Trì cười, đi ra khỏi phòng.
Ông bà nội ở tầng một, tầng hai có ba căn phòng, ngoài căn phòng cậu ở, còn hai căn phòng khác, một căn thành phòng để đồ đạc, một căn là trước đây ba mẹ ở, sau này rời đi rồi, trở thành phòng trống, vẫn luôn không dọn dẹp, bám đầy bụi.
Lúc Phương Trì đi qua căn phòng này, cứ cảm giác có chỗ nào đấy không bình thường, đã đi đến cầu thang rồi, cậu lại lùi về xem, giờ đã nhìn ra được khác ở đâu.
Ổ khóa treo trên cửa đã được tháo ra, đổi thành ổ khóa có tay cầm, lại còn là mạ vàng, tạo thành chênh lệch rõ rệt với cánh cửa gỗ cũ.
Ông bà nội là thế nào đây?
Hay là ba mẹ làm?
Cậu đưa tay vặn tay cầm, cửa không khóa, vặn cái đã mở ra.
Vừa nhìn vào bên trong, cậu đã sợ đến ngây người.
Trong phòng đã dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, trên bệ cửa sổ cũng đặt chậu hoa nhỏ trồng cây cảnh, cửa sổ vốn luôn trống không giờ lại đang treo rèm màu xám có hoa văn nhỏ.
Trong căn phòng vốn chẳng có gì ngoài bụi giờ lại có thêm không ít đồ, một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái ghế tựa nhìn là muốn đặt lưng ra ngủ, trên bàn còn đặt một cái máy tính xách tay, còn có một thứ đồ gì đó trông rất giống két sắt cỡ lớn.
Phương Trì đứng ở cửa, cả người còn chưa hoàn hồn lại, chuyện gì thế này?
Mãi cho tới khi nhìn thấy một cái bàn nhỏ bên cạnh cùng với bùn đặt bên trên bàn, cậu mới có một suy đoán khó mà tin nổi.
Đó là một cái, bàn quay làm đồ gốm.
Tôn Vấn Cừ?
Mang theo nghi vấn khó mà tin nổi này, Phương Trì lao xuống sân, nói to với ông nội: "Căn phòng trên tầng là thế nào vậy? Ai ở đó?"
"A?" Ông nội đang khom lưng cách lớp lưới mỏng chơi với Hoàng tổng, bị một tiếng gọi to này của cậu làm sợ hết hồn, quay đầu lại ngây người rồi mới nở nụ cười, "Tôn Thủy Cừ chứ ai, con không biết cậu ấy thuê gian phòng kia của nhà ta à?"
"Cái gì?" Giọng Phương Trì cũng lạc đi, còn nói không rõ.
"Nó bảo nói với con rồi mà," Ông nội bị giọng cậu làm cho cũng khó hiểu, "Thằng bé đã ở một tháng rồi, con không biết à?"
"Con..." Phương Trì cảm giác cả người mình đều là dối lừa, "Không biết."
"Hình như bảo là muốn tìm cảm hứng gì đó, không biết làm gì, vừa đến đã làm rất nhiều chậu hoa, còn trồng hoa," Ông nội cười nói, "Còn thay hết đường dây điện trong nhà, bảo là sợ không tải nổi cái máy gì đó của cậu ấy."
"Anh ta ở đâu rồi?" Phương Trì rút cuộc cũng nhớ ra câu để hỏi.
"Không biết, chắc đi loanh quanh gần núi," Ông nội nói, "Ngày nào giờ này nó cũng..."
Không chờ ông nội nói xong, Phương Trì đã quay người chạy ra ngoài sân.
"Còn ăn nữa không thằng ranh con này!" Bà nội ở phía sau nói to.
Phương Trì chạy theo con đường phía sau thôn bên sườn núi, Tiểu Tử cũng cuốn theo gió chạy rất hăng say phía sau cậu.
Điện thoại Tôn Vấn Cừ đột nhiên không gọi được.
Nhà Tôn Vấn Cừ đột nhiên muốn bán đi.
Tôn Vấn Cừ đột nhiên không thấy đâu nữa.
Tôn Vấn Cừ đột nhiên lại ở nhà ông nội!
Chuyện gì đây!
Điên rồi à, bị thần kinh rồi à!
Đây cũng không phải bệnh uống thuốc là hết được đâu thần phật ạ!
Sườn núi không có ai, có điều, đường núi phía này thoai thoải, đường nhỏ vào núi cũng dễ đi, đoàn các bác gái đi bộ đều đi từ bên này, loại người tay chân không chuyên cần như Tôn Vấn Cừ cũng có thể đi được theo con đường này.
Phương Trì chạy theo đường vào trong núi.
Đi theo đường vào núi chưa bao xa đã gặp một con suối, mùa này nước ít, mà nước suối cũng không đóng băng, vẫn rất đẹp, Phương Trì cảm giác Tôn Vấn Cừ sẽ thích nơi đó, cho nên cứ thế chạy thẳng tới bên dòng suối.
Quả nhiên, có một người mặc cực kỳ dày, ngồi xổm bên cạnh dòng suối đã chẳng còn mấy nước nữa.
"Tôn Vấn Cừ!" Phương Trì đứng lại, gọi to.
Tiểu Tử bên cạnh cũng kêu mấy tiếng.
Tiếng động này có lẽ đã làm người nọ giật mình, hắn đầu tiên là nhào tới phía trước, chống tay vào trong nước, rồi mới nhảy lên, cau mày vừa vung tay vừa giậm chân: "Gọi bố anh làm gì."
Là Tôn Vấn Cừ.
Gầy đi, trên mặt có hơi uể oải.
Mà nụ cười nơi khoé miệng cùng lời nói ngứa đòn vẫn nguyên nước nguyên vị, không hề có chút thay đổi nào.
"Anh..." Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, một đống câu từ tranh tiên khủng hậu, không ai nhường ai chỉ muốn lao ra từ cuống họng, kết quả lại chẳng nói ra được một câu.
"Lâu rồi không gặp," Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt cậu, dang tay ra, "Cửu biệt trùng phùng, ôm ấp cái nào?"
Phương Trì không nói rõ được tâm trạng mình vào giờ phút này, chỉ nhìn nụ cười của Tôn Vấn Cừ mà có hơi hốt hoảng, hai giây sau, cậu đi tới ôm lấy Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ vòng cánh tay, ôm chặt lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu mấy lần, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Đến tìm tôi đúng không?"
Giọng nói này như thể tia điện chọc lên cổ Phương Trì, nửa người đã tê rần, nhưng cũng làm cậu đột ngột tỉnh lại, lùi một bước đẩy Tôn Vấn Cừ ra: "Anh bị thần kinh à! Anh bị thần kinh thật rồi! Xin anh, đi trị bệnh đi!"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, cười vui vẻ, dựa vào cây bên cạnh cười không ngừng được, qua nửa buổi mới nói một câu: "Không đi."
Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, để suy nghĩ của mình chậm rãi hồi phục lại từ trong khiếp sợ.
"Anh xảy ra chuyện gì thế?" Cậu hỏi, "Căn nhà của anh sao lại bán đi?"
"Vốn cũng chẳng phải nhà của tôi," Tôn Vấn Cừ cười, nhét tay vào túi, chậm rãi đi theo con đường nhỏ về phía trước, lá rụng héo cứng dưới chân xát vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ, "Nhà của chị cả tôi, người ta muốn bán thì bán chứ."
"Thế anh ở đâu?" Phương Trì đi theo.
"Cạnh phòng cậu đó thôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không phải," Phương Trì bước nhanh tới mấy bước, cùng hắn đi song song, nghiêng đầu sang nhìn hắn, "Trước lúc anh tới nhà tôi thì sao?"
"Nhà của chị cả tôi," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi từ đó dọn ra rồi tới mà."
"Anh..." Phương Trì quả thực không thể hiểu người này đang nghĩ gì, "Anh sau này thì sao?"
"Tính sau đi," Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn đường, "Tôi còn phải ở đây mấy tháng nữa, xong mấy việc này đã."
"Anh ở đây làm gì?" Phương Trì hỏi, "Làm đồ gốm à? Tôi thấy trong phòng có đặt dụng cụ."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ quay đầu, "Tôi nói cho cậu trước, đừng có nhìn lén, ông bà nội cậu còn chưa nhìn bao giờ đâu."
Phương Trì ngây người: "À, tôi nhìn cũng có nhìn ra được gì đâu, còn có thể học lén chắc."
"Không phải cái này," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Tôi chỉ là... không thích có người nhìn tôi làm việc, làm gì cũng không thích để ai nhìn, đi vệ sinh tắm gội ngủ thay quần áo viết chữ vẽ tranh làm gốm."
"Mấy thứ này giống nhau à..." Phương Trì có hơi câm nín, "Yên tâm đi, tôi không nhìn."
Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Vấn Cừ viết chữ, cậu còn chưa kịp nhìn, Tôn Vấn Cừ đã cứ thế vo giấy vứt đi, có lẽ là không thích có người nhìn thấy.
Kỳ lạ kiểu gì thế này.
"Anh đổi số à?" Phương Trì nghĩ tới, lại hỏi thêm một câu.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, "Dùng chán rồi."
"À," Phương Trì nói, "Tiền kia, tôi trả cho Mã Lượng rồi, anh ta đưa giấy vay nợ cho tôi."
"Còn nghĩ cậu không trả nổi kia." Tôn Vấn Cừ cười.
"Còn thiếu một vạn, tôi tự bù vào," Phương Trì kéo cổ áo, "Sang năm Phương Ảnh trả tôi."
"Tôi cũng có giục cậu đâu." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Không phải vấn đề giục hay không gịuc," Phương Trì đá hòn đá nhỏ trên đất, "Nợ khoản tiền lớn như thế không yên tâm, trả lại sớm ngày nào yên tâm ngày đó."
"Sợ tôi dày vò cậu à?" Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng,
Phương Trì hơi do dự: "Cũng không phải ý đó..."
"Vậy thì tôi cứ tiếp tục dày vò?" Tôn Vấn Cừ lập tức nói, ý cười đã lan lên hai mắt.
"Đi chữa bệnh điên đi," Phương Trì cực kỳ thành khẩn nhìn hắn.
Đi dọc con đường nhỏ một đoạn, ba gọi điện tới, bảo bà nội giục cậu về ăn, sợ cháu trai lớn đói bụng.
"Anh về không?" Phương Trì ngắt điện thoại, chuẩn bị đi về.
"Ừ, tôi cũng đói, ông nội cậu nướng cá ngon thật..." Tôn Vấn Cừ sờ bụng, "Bảo là ăn Tết còn nhiều đồ ăn ngon lắm..."
"Anh không về nhà ăn Tết à?" Phương Trì quay phắt đầu lại.
"Không về." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không về nhà?" Phương Trì rất giật mình mà hỏi lại một lần nữa, "Ở đây ăn Tết? Anh ăn Tết ở đây? Ở nhà tôi?"
"Đúng đó, đúng đó, đúng đó, thì làm sao?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Tôi muốn ở đây đến tận đầu xuân đấy, cậu mà ước ao thì cậu bỏ học đi."
"Không phải, anh không về nhà ăn Tết với người nhà à?" Phương Trì vẫn rất kinh ngạc.
Tôn Vấn Cừ đột nhiên dừng bước chân, duỗi tay nắm chặt lấy cằm cậu, tiến đến trước mặt cậu, nói thật chậm từng chữ một: "Đúng, tôi không về nhà, tôi mấy năm rồi không về nhà ăn Tết, ăn Tết đối với tôi, chính là ăn, đừng hỏi được không?"
"Được." Phương Trì nói, đẩy tay hắn ra.
Tay Tôn Vấn Cừ có lẽ vừa mới nhúng vào nước, đầu ngón tay lạnh.
Hai người đi bộ về nhà, mới vừa đi tới cổng, đã nghe thấy tiếng bà nội hắng giọng nói to: "Nó đã bảo đừng mở ra! Bảo không mở ra thì con đừng mở! Cứ ngứa tay mở làm gì!"
"Mở cái gì?" Tôn Vấn Cừ ngây người.
"Hoàng tổng!" Phương Trì vừa nghe thấy liền cuống lên, chạy vào sân, "Làm sao thế?"
"Con mèo vàng kia của con chạy mất rồi!" Bà nội chỉ vào balo mèo đã trống không, "Bà đã nói đừng mở thì đừng mở ra, mẹ con muốn nhìn xem có bẩn không...Nó ngày nào cũng ôm, làm sao mà bẩn được!"
"Bà cứ bênh nó, quen nó đi, trên người mèo nhiều vi khuẩn như thế," Mẹ cũng có hơi không vui, "Con cũng mới chỉ mở hé ra một cái, ai biết lại chạy được."
Phương Trì quay đầu nhìn mẹ, không biết nên nói gì, chỉ có thể hỏi một câu: "Chạy đi chỗ nào rồi?"
"Chạy lên đống củi rồi chạy dọc theo tường, " Mẹ thở dài, "Thôi, không biết có tự chạy về được không, mẹ nhìn cũng chỉ là con mèo đất bình thường thôi."
"Ừm, là con mèo đất." Phương Trì đáp một tiếng, rồi quay người ra sân.
"Hoàng tổng chạy mất rồi à?" Tôn Vấn Cừ đi theo sau cậu, đang chạy chậm.
"Ừ," Phương Trì quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tôn Vấn Cừ chạy, cảm giác rất kỳ lạ, "Anh còn biết chạy cơ à?"
"Đùa đấy à," Tôn Vấn Cừ cũng nhìn cậu, sau đó nhảy ra một cái, "Tôi còn biết nhảy đây này, có cần quỳ xuống lạy lục cúng bái tôi không?"
"Cũng không biết chạy đi đâu." Phương Trì cũng không để tâm mà giành nhau với hắn nữa, lực chú ý rất nhanh đã trở lại chuyện Hoàng tổng chạy mất.
Cái con mèo hai mặt lúc thì õng ẹo lúc thì bá đạo tổng tài này hôm nay đã chịu không ít chuyện đáng sợ rồi, đầu tiên là bị nhét vào balo mèo, rồi chen chúc trong xe ồn ào, tiếp đó lại bị Tiểu Tử sủa, bị ông nội, bà nội, ba, mẹ, từng người một đến tham quan...
Chạy rồi, cũng không biết có tìm về được hay không.
"Có tôi đây." Tôn Vấn Cừ nói một câu.
"Hả?" Phương Trì dừng lại.
"Cậu đi cùng tôi, tôi tìm được." Tôn Vấn Cừ nói xong liền ngẩng đầu lên, theo chân tường đi về phía trước, đi được mây bước liền rẽ, quẹo vào một hẻm nhỏ.
"Anh biết nó chạy về hướng nào à?" Phương Trì nhìn hắn.
"Đương nhiên, chạy theo tường chứ gì nữa, nó nhỏ như thế, vừa căng thẳng lại vừa không xuống được thì chỉ có thể đi trên tường," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, bước nhanh hơn về phía trước, "IQ thế này còn thi đại học nữa đây."
Phương Trì vừa định mở miệng nói, đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên một tiếng mèo kêu, cậu bỗng ngẩng đầu lên: "Anh nghe thấy không! Là Hoàng tổng kêu đúng không!"
"Nghe thấy," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, thở dài, "Là tôi kêu."
Nói xong, Tôn Vấn Cừ liền meo một cái về phía cậu, "Nghe thấy không?"
Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời, trong cuộc đời 18 năm của cậu, Tôn Vấn Cừ là người học tiếng mèo kêu giống nhất, nhìn tận mắt còn không tin.
Tôn Vấn Cừ quay người tiếp tục meo meo meo đi về phía trước, lúc gần đến đầu kia, trong tiếng meo meo meo của hắn lại vang lên một tiếng meo meo khác.
"Là Hoàng tổng à!" Phương Trì hô, nói thật, nghe xong tiếng meo meo của Tôn Vấn Cừ, rồi tiếp tục nghe tiếng meo meo này, có cảm giác con mèo này còn không giống mèo bằng Tôn Vấn Cừ.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ chỉ phía trước, từ mái hiên trên hành lang nhà bếp sân sau của người ta thò ra, là một cái đuôi màu vàng, "Là Hoàng tổng tổng."
"Hoàng tổng tổng sợ rồi," Phương Trì nói với Tôn Vấn Cừ, "Xuống thế nào được?"
"Đã bảo là có tôi đây rồi, để tôi." Tôn Vấn Cừ đi tới, tiện tay cầm mấy cục gạch từ bên cạnh tường, đặt ở phía dưới đuôi Hoàng tổng chồng một hàng đứng lên.
Phương Trì không dám tới gần, chỉ sợ con mèo vô lương tâm Hoàng tổng nhìn thấy cậu xong lại bỏ chạy.
Tôn Vấn Cừ kiếp này là con rắn, kiếp trước có lẽ là con mèo.
Hắn lại meo meo hai tiếng, Hoàng tổng liền đáp lại hắn, hơn mấy phút sau, hai kẻ này, một người một mèo cứ tôi meo meo em meo meo như vậy, rồi Hoàng tổng chậm rãi đi từ dưới mái hiên ra.
Lúc Tôn Vấn Cừ meo meo duỗi tay tới, Hoàng tổng liền nhảy xuống tay hắn.
"Được rồi." Tôn Vấn Cừ tiện tay ôm lại, rồi bế Hoàng tổng từ trên tường rào xuống, sau đó liền cuộn lại trong áo khoác mình.
Phương Trì cũng không để ý ghen tuông một con mèo nữa, thở phào nhẹ nhõm: "Anh siêu thật đấy, kiếp trước chắc là Vua mèo."
"Sao cậu không tìm cửa hàng thú cưng nào gửi ở đó, mang về lại phiền phức, cũng không giống chó," Tôn Vấn Cừ nói, "Mẹ cậu còn không thích mèo nữa."
"Mẹ tôi động vật nhỏ gì cũng không thích, bảo là rụng lông, bẩn," Phương Trì cười, "Không sao, tôi để trong phòng tôi."
"Để trong phòng tôi," Tôn Vấn Cừ ôm mèo không buông tay, "Tôi làm ấm chăn."
"Căn phòng kia có lò sưởi chứ?" Phương Trì đột nhiên hơi lo lắng, căn phòng kia vẫn luôn chẳng có ai ở, cũng không biết lò sưởi còn dùng được không.
"Có, nhưng tôi yếu ớt." Tôn Vấn Cừ nói.
"...À." Phương Trì sa mạc lời, "Nhìn ra rồi."
Về đến nhà, ông nội đã đi bận bịu với bữa tối, bà nội còn đang quở trách mẹ.
"Tìm về được rồi," Phương Trì chỉ Tôn Vấn Cừ, "Vua mèo ra tay, meo hai tiếng đã về."
"Mèo của Thủy Cừ à?" Bà nội hỏi.
"Mèo của con!" Phương Trì hơi bực bội.
"Mèo của con lại nghe lời nó?" Bà nội lại hỏi.
"Aiiii! Đúng đó, đúng đó," Phương Trì buồn bực hô một tiếng, đi vào nhà bếp, "Mèo của con thấy con thì cào, thấy anh ta thì liếm! Chỉ số thông minh có hơi thấp!"
Tôn Vấn Cừ cười trong sân đến nửa buổi mới ôm Hoàng tổng lên tầng.
Hắn vừa lên tầng là không xuống nữa, Phương Trì hàn huyên với từng người trong nhà một lượt, đến giờ ăn cơm tối vẫn không thấy Tôn Vấn Cừ.
"Để con đi gọi anh ta." Phương Trì chuẩn bị lên tầng.
"Này, không cần," Bà nội gọi cậu lại, "Vẫn luôn ăn một mình trong phòng, bảo là tìm cảm hứng, cả tháng nay đều không xuống ăn cơm."
"À," Phương Trì có hơi không hiểu, trước đó Tôn Vấn Cừ ăn ở nhà cậu rất vui vẻ, sao giờ lại phải trốn trong phòng ăn?
"Bà đều chia cho nó một phần, chốc nữa nó tự xuống lấy lên ăn," Bà nội lại hạ thấp giọng, "Ai u, thằng bé này thực sự là đại thiếu gia nhà địa chủ à? Đưa một tháng tiền ăn còn nhiều hơn tiền ăn nhà ta nửa năm, bà bảo nó muốn ăn gì thì cứ nói, nhưng nó nói mấy món cũng đều là mấy thứ nhà ta thường ngày hay có."
"Vậy bà trả lại tiền cho anh ta." Phương Trì ngẩn người, người này đúng là tiêu sái thật.
"Bảo trả rồi, mà không chịu," Bà nội chép miệng hai cái, "Ông con bảo, khi nào nó đi thì lặng lẽ nhét vào trong túi cho nó."
"Đồ ăn đâu rồi?" Phương Trì hơi do dự, "Không thì để con mang lên cho anh ta."
"Trong nhà bếp, con vào lấy đi." Bà nội nói.
Phương Trì bê hai món ăn một món canh cùng một nồi cơm gạo tẻ nhỏ lên tầng, đá cửa phòng: "Này."
"Này cái gì mà này," Tôn Vấn Cừ ở bên trong nói, "Gọi ba ra mở cửa."
"Ba tôi ở dưới tầng." Phương Trì nói.
"À," Tôn Vấn Cừ mở cửa, "Quên mất."
"Anh muốn ăn trong phòng à?" Phương Trì mang đồ ăn vào phòng, để lên bàn.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp, "Tôi dạo này toàn ăn trong phòng."
"Sao lại thế? Mọi người ăn cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện thoải mái hơn chứ." Phương Trì nhìn hắn.
"Không được, tâm trạng tôi không tốt," Tôn Vấn Cừ cười, "Tâm trạng tôi không tốt dễ lên cơn điên, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn của người khác."
""Vậy...được thôi," Phương Trì định xuống tầng, lại nhìn của sổ, "Mấy cái cây này là anh làm à?"
"Ừ, hai bộ." Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm bàn quay.
"Hai bộ?" Phương Trì không hiểu.
"Hai bộ tác phẩm, tác phẩm," Tôn Vấn Cừ vẫn nhìn chằm chằm bàn quay, "Bộ của tôi tên là Soái Soái, vì tôi rất đẹp trai, bộ bên phòng cậu tên là Khỉ Con."
"...Bộ bên tôi sao lại gọi là Khỉ Con?" Phương Trì nói.
"Bởi vì tôi còn chưa nghĩ ra được, leo núi cực kỳ giỏi ngoài khỉ ra còn có con gì nữa," Tôn Vấn Cừ thử suy nghĩ, "Dê núi?"
"Thôi, Khỉ Con đi," Phương Trì thở dài, "Anh cứ ăn từ từ, tôi xuống tầng."
"Ăn xong lên gặp tôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Ừ, có chuyện gì à?" Phương Trì hỏi.
"Có đồ tặng cậu." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Lại tặng nữa?" Phương Trì sững sờ.
"Ừ, cậu mà thấy ngại thì cũng tặng tôi gì đó." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"...Biết rồi." Phương Trì đóng cửa lại, đi ra ngoài.
- -------------------------
Bất giác nhận ra, Hoàng tổng hình như chính là tiểu tam trong câu chuyện này (=^^=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.