*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí Tết trong chợ còn nồng đậm hơn trong thôn nhiều, đâu đâu cũng là một màu đỏ rực.
Mặc dù cảm thấy đi dạo chợ với ông bà nội đã rất chán rồi, thế nhưng đi dạo chợ với Tôn Vấn Cừ, không, đi chợ nhìn bát đĩa ấm chén xong, Phương Trì mới nhận ra, đi dạo chợ với ông bà nội còn rất có thứ để nói.
Tôn Vấn Cừ căn bản đâu có đi dạo, đi tới sạp hàng bán ấm liền đứng lại, cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn, đứng một chốc, cảm thấy chân hơi khó chịu liền ngồi xuống xe kéo đồ ăn dừng ven đường của người ta.
Vừa ngồi xuống một cái, là ngồi gần một tiếng.
Đừng nói là Phương Trì, ngay cả Tiểu Tử cũng không chịu nổi, hừ hừ khịt khịt bên cạnh bày tỏ kháng nghị.
"Tôi đi mua một ít đồ uống," Phương Trì nói với Tôn Vấn Cừ, "Ngay bên cạnh thôi."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Cho tôi cốc cacao nóng đi."
"Nằm mơ à?" Phương Trì phất tay trước mặt hắn, "Đây là thị trấn, có cốc sữa đậu nành nóng đã coi như theo kịp thời đại lắm rồi."
"Vậy thì sữa đậu nành nóng," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Sữa bò nóng cũng được, có bánh trứng cuộn* là tốt nhất, thêm một phần..."
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, dẫn Tiểu Tử xoay người bỏ đi.
Đồ ăn vặt trong chợ rất nhiều, đủ loại, nhất là phiên chợ cuối năm, đối với Phương Trì ngày nhỏ, quả thực chính là thiên đường, đến giờ thỉnh thoảng nằm mơ cũng có thể mơ thấy.
Có điều, đồ ăn... cậu ăn thì cũng không sao, cứ cảm thấy tình trạng vệ sinh thực phẩm của những thứ này, nếu rơi vào dạ dày của Tôn Vấn Cừ, ăn sẽ bị tiêu chảy.
Cậu đi vào một hàng bán bánh mì, mua một hộp sữa bò và một chai nước, còn mua thêm mấy cái bánh mì vừa nướng ra khỏi lò, hai cái cho Tiểu Tử, hai cái nữa cho Tôn Vấn Cừ.
"Tay nghề làm bánh mì trên trấn các cậu cũng khá thật đấy," Tôn Vấn Cừ một hộp sữa bò, một cái bánh mì, vừa ăn vừa nói, "Tôi thích ăn bánh mì không nhân thế này."
"Tôi mua bừa thôi, cái này rẻ nhất, một đồng rưỡi được bốn cái." Phương Trì rất thành thật nói.
"Còn hai cái nữa đâu?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
"Tiểu Tử ăn rồi." Phương Trì chỉ Tiểu Tử bên cạnh còn đang phe phẩy đuôi đòi ăn.
"Nó còn chưa cao đến đùi tôi, lại ăn bằng tôi?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Bởi vì nó chờ anh quá vất vả," Phương Trì nhìn đống bát đĩa ấm chén bên cạnh, "Tôi muốn hỏi anh cái này, nhũng thứ đồ này anh còn phải xem bao lâu nữa?"
"Gần xong rồi," Tôn Vấn Cừ liếm ngón tay, "Có giấy không?"
"Không có," Phương Trì nhìn hắn, "Tôi bình thường đều lau lên quần..."
Còn chưa nói xong, Tôn Vấn Cừ đã duỗi tay nắm lấy quần cậu lau, "Cậu nhìn những thứ này không có ý nghĩ gì à?"
"Không có ý nghĩ gì," Phương Trì cúi đầu phủi quần, "Lúc tôi còn nhỏ, trong nhà đều dùng mấy cái bát men này, sau này mới đổi sang loại tốt hơn."
"Ý tôi không phải là một cái," Tôn Vấn Cừ nói, "Ý tôi là nhìn cả một đống này, một thể thống nhất, cậu có ý nghĩ gì không?"
"Nhiều thật," Phương Trì nói, "Đến lúc nào mới bán cho hết được."
"Đi thôi," Tôn Vấn Cừ đứng lên, "Đi tìm ông bà đi."
"Ý anh muốn nói là, nhìn thấy mấy thứ này có cảm xúc gì không à?" Phương Trì đi theo sau hắn hỏi.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ không nhanh không chậm nói, "Cậu nhìn mấy thứ này mà lớn lên, lúc còn nhỏ thì dùng những thứ này ăn cơm, uống nước, ngồi xổm bên cạnh cái bình, chờ bà nội làm dưa muối cho cậu."
"Nói như thế là tôi hiểu rồi," Phương Trì nói, "So sánh ra thì, sẽ thích những cái bát cái đĩa sau này thay hơn, thế nhưng, nhìn vào những thứ đồ này sẽ nhớ tới lúc còn bé, nhớ tới chuyện trước kia... có hơi... nói thế nào nhỉ..."
"Hoài niệm." Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, cười với cậu.
"...Đúng, là hoài niệm," Phương Trì gật đầu, "Anh nhìn cả buổi, chỉ là vì cái này?"
"Tôi không phải vì hoài niệm, tôi muốn nhìn thử xem hoài niệm là thế nào." Tôn Vấn Cừ vỗ lên vai cậu.
Nói thật, Phương Trì không hiểu lời Tôn Vấn Cừ nói có ý gì lắm, nhưng cậu cũng không có ý định tìm hiểu.
Ông bà nội đến chợ, thích nhất là hai nơi, một là hàng thịt, hai là hàng công cụ.
Hai người bọn họ vào dãy hàng thịt nhìn thử, không thấy ông bà đâu, Phương Trì đang định đi hai vòng, Tôn Vấn Cừ đột nhiên lấy dây thừng của Tiểu Tử từ tay cậu đi, kéo Tiểu Tử quay đầu bước đi.
Phương Trì khó hiểu mà đuổi theo, nghe thấy Tôn Vấn Cừ vừa đi vừa nhỏ giọng nói, "Ôi sợ chết đi được, đằng kia sắp giết dê rồi mau đi thôi, chốc nữa làm Tiểu Tử nhà ta sợ lại không lên núi săn bắn nữa..."
Phương Trì có hơi buồn cười, lại có kích động muốn đến xoa đầu Tôn Vấn Cừ.
Vừa đi đến dãy hàng công cụ nhìn thử, Phương Trì liền thấy bên kia có một hàng bán câu đối và hoa giấy dán cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới câu đối treo ngoài cổng.
"Anh viết câu đối đúng không?" Cậu hỏi Tôn Vấn Cừ.
"Hả? À, ừ, viết," Tôn Vấn Cừ nói, "Viết nhiều lắm."
"Viết nhiều lắm?" Phương Trì ngây người, "Không phải đôi câu đối treo ngoài cổng à?"
"Đúng, nhà cậu là cái đó," Tôn Vấn Cừ ngẫm lại liền nở nụ cười, "Còn viết cho người nhà khác trong thôn các cậu, chắc cũng khoảng mười cái."
"Không phải chứ..." Phương Trì rất kinh ngạc, "Ai cũng tìm anh viết à?"
"Ông nội cậu khoe khắp nơi, bảo là câu đối tết nhà ông năm nay là làm riêng! Độc nhất! Nhà thư pháp viết! Lại còn là nhà thư pháp trẻ tuổi biết kéo đàn nhị," Tôn Vấn Cừ vừa cười vừa nói, "Kết quả là một đống người đến, à đúng rồi, tình địch của ông nội cậu, ông cụ Giang kia cũng đến."
"Ồ, đến thật à?" Phương Trì vừa nghe thấy đã hào hứng lên, "Có đánh nhau không? Tôi đã nói với anh rồi, hai ông cụ đánh nhau buồn cười lắm! Đã đánh nhau rồi, anh không thể nào khuyên không thể nào kéo được, hai người bọn họ tự có thiết lập, đánh một tiếng cũng không cầm súng, có người khuyên can, phá kết giới còn dễ ngộ thương nữa."
Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy liền cười ngặt nghẽo: "Không đánh, còn hòa thuận lắm, có điều ông nội cậu lấy của ông ấy mười đồng, những người khác đều là tặng không."
"Ai, ông cụ cũng thật là," Phương Trì chậc một tiếng.
"Tiền đưa cho tôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Chốc nữa mời cậu cái gì đấy xịn hơn bốn cái bánh mì một đồng rưỡi một chút, cá nướng?"
"Cá nướng," Phương Trì cười, "Từ đồ ăn Thổ Thổ Thổ Thổ Nhĩ Kỳ với xíu mại đã thành cá nướng rồi, lại còn là cá nướng trên trấn chỗ tôi, biết không, con cá kia chỉ có nửa bên..."
"Tôi còn đang lang thang này," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Có thể thông cảm một chút cho tôi được không."
"Anh...rút cuộc là tại sao lại," Phương Trì vẫn luôn không hiểu lần này hắn trúng phải ngọn gió nào, "lang thang."
"Không tại sao cả," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Tôi là người như thế, muốn làm gì thì làm đó, hôm nay tôi muốn đến thì đến, ngày mai muốn đi thì đi."
"Anh..." Phương Trì mở miệng, lại chẳng biết nói gì, vì thế liền ngậm miệng lại.
Cảm giác Tôn Vấn Cừ không muốn nói tới những việc này lắm, một người như hắn, đột nhiên không có chỗ ở cố định mà chạy đến nông thôn ở phòng thuê của hai ông bà cụ mới gặp có một lần, nếu không phải chưa kịp uống thuốc, thì chính là có nguyên nhân không thể nào nói ra.
Ông bà nội từ hàng bán công cụ đi ra, trong tay đã xách không ít đồ, Phương Trì đi qua nhận lấy, nhấc nhấc trong tay liền nhíu mày: "Lại mua nhiều thế này à, từng này phải ăn đến bao giờ."
"Có thì mua," Bà nội nói, "Cũng không để cho con nấu cơm nấu ăn, con còn để ý làm gì."
"Vậy con không phải là đang giúp xách à," Phương Trì cười, "Ông nội con nhìn gì kìa?"
"Trời mới biết, nhìn nửa ngày rồi, phiền chết đi được!" Bà nội rất không vừa lòng nói.
Hứng thú và sở thích của ông nội chính là sưu tầm các loại công cụ, càng kỳ quái càng tốt, cờ lê tua vít bình thường đều không lọt mắt, cho nên mỗi lần đến chợ đều loanh quanh rất lâu.
Có điều, lần này không thu hoạch được gì, ông nội không tìm được thứ gì hợp ý.
Ngược lại, Tôn Vấn Cừ mua mấy thứ, một cái túi bỏ dao đốn củi của người lên núi đốn củi, còn có một túi rượu bằng da trâu làm thủ công.
"Anh mua mấy thứ này làm gì?" Lúc lên xe chú Trương trở về, Phương Trì không nhịn được mà hỏi một câu, những thứ đồ này không thể coi là hàng mỹ nghệ, đều là đồ vật nhà nông dùng hàng ngày, cho dù là kiểu dáng hay là kỹ thuật, đều rất thô sơ.
"Chưa nghĩ ra," Tôn Vấn Cừ nhìn đồ trong tay, "Chỉ thấy hay hay."
"Lúc lang thang đụng phải nguy hiểm lấy cái vỏ dao ra dọa người cũng không tệ," Phương Trì nói, "Chỉ là đừng để người ta thấy trong vỏ dao của anh không có gì là được."
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.
Vỏ dao không có gì rất nhanh đã có gì đó, vừa về đến nhà, ông nội đã đưa dao bổ củi mới cho Tôn Vấn Cừ: "Đây là con dao tốt, tốt hơn dao bán trên chợ nhiều, chặt xương cũng chỉ một nhát là gãy."
"Cảm ơn ông," Tôn Vấn Cừ nhận lấy dao, bỏ vào trong túi đựng dao, "Còn hợp lắm."
"Ông cho anh ta cái này?" Phương Trì hơi lo lắng, loại người đi đến đâu dựa vào đó như Tôn Vấn Cừ, cứ cảm giác con dao này sẽ rơi lên chân hắn một ngày nào đó.
"Con muốn không? Ông còn có một cây." Ông nội nói.
"Con không cần." Phương Trì lắc đầu, mấy thứ cậu nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, có lẽ cũng chỉ Tôn Vấn Cừ thấy hay hay.
Tôn Vấn Cừ vẫn như cũ, cầm đồ lên tầng, vào phòng rồi liền không ra nữa.
Phương Trì ngồi trong phòng khách trò chuyện với ba mẹ, hầu như cũng là hai người hỏi, Phương Trì trả lời, hỏi cũng rất đơn giản bình thường, ôn tập thế nào, ở trường thế nào, sinh hoạt thường ngày thế nào.
"Rất tốt." Phương Trì có thể dùng một câu trả lời này từ đầu đến cuối.
Thật ra, tuy ba mẹ không cảm thấy lên đại học cũng chẳng để làm gì như bà nội, nhưng cũng không ôm hy vọng lớn lao gì với cậu, yên ổn sống tốt không có chuyện gì là được.
Phương Trì đi chợ, đi dạo, không ôn tập, không học bài, hai người bọn họ đều không nói gì.
Buổi trưa, mẹ cậu làm mì trộn sốt*, bà nội múc một bát cho Tôn Vấn Cừ, từ dưới tầng gọi một tiếng: "Thủy Cừ ——"
"Vâng ——đến rồi đây ạ ——," Tôn Vấn Cừ từ trên tầng đáp một câu rồi chạy xuống.
Phương Trì vốn còn định mang lên tầng cho hắn, cũng không phải vì phục vụ chu đáo, chỉ là muốn nhìn xem Tôn Vấn Cừ ở trong phòng lăn qua lăn lại làm gì.
Nếu nói là làm gốm, ngoài Soái Soái và Khỉ Con ra, cũng không thấy hắn làm thứ khác, nếu nói không làm gì, thì lại cứ ru rú cả ngày trong phòng không ra.
Tôn Vấn Cừ bưng mì chuẩn bị lên tầng, Phương Trì cũng bưng bát mì, đi theo hắn hai bước thì dừng lại.
"Vào nói chuyện một lúc không?" Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.
"À." Phương Trì do dự, rồi cùng hắn lên tầng, vào phòng.
"Tay nghề nấu mì của cậu là di truyền từ mẹ à," Tôn Vấn Cừ ngồi ở mép giường, vừa gắp mì vừa nói, "Thơm lắm."
"Mì trộn sốt ông nội tôi làm ngon lắm," Phương Trì nhìn qua bốn phía, rồi ngồi xuống ghế.
"Cậu lớn lên cùng ông bà đúng không." Tôn Vấn Cừ ăn một miếng mì rồi hỏi.
"Ừ, cũng coi như thế, lên cấp hai tôi mới lên thị trấn," Phương Trì thấy trên bàn bên cạnh có để một bức tranh phác họa, phía trên là tranh vẽ bằng bút chì, vẽ rất nhiều bình nhiều lọ, có hơi xa nên không nhìn rõ, nhưng cậu cũng ngại lại gần nhìn, "Ba mẹ tôi đều ở trên thị trấn."
"Mở cửa hàng à?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.
"Mở hàng máy móc nông nghiệp," Phương Trì nói, "Anh đang điều tra hộ khẩu đấy à?"
"Rảnh rỗi thì hỏi thôi, xem cậu có nói không," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu trước đây không phải không thích nói à, câu lạc bộ leo núi nào còn không chịu nói."
"Tôi không nói, anh cũng sẽ hỏi ông bà nội," Phương Trì chậc một tiếng, "Biết đâu đã hỏi rồi."
"Tôi không hỏi," Tôn Vấn Cừ cười rất vui vẻ, "Ông nội tự kể, lúc cậu còn bé bơi dưới sông quần trôi mất phải cởi truồng chạy về cũng là ông nội kể cho tôi."
Phương Trì ngẩng phắt đầu lên, mì còn chưa kịp ăn vào miệng đã suýt nữa văng ra ngoài, cậu nói không rõ một câu: "Ông lão này, cái gì cũng kể!"
"Kể thì kể chứ," Tôn Vấn Cừ ung dung thong thả ăn mì, "Bình thường trong nhà có mỗi hai ông bà, nhiều thêm một người, mới mẻ, trò chuyện hăng say lắm."
Phương Trì không nói gì, cúi đầu ăn mấy miếng mì, câu nói này của Tôn Vấn Cừ làm Phương Trì rất đau lòng, ba mẹ cô chú đều không ở trong thôn, bình thường trong nhà chỉ có hai ông bà cụ...
Có lẽ cũng chính là như vậy, Tôn Vấn Cừ mới có thể dễ dàng thuê được phòng ở lại, ông bà nội còn rất quan tâm hắn.
Ăn mì xong, Phương Trì cầm bát đi rửa, Tôn Vấn Cừ cũng không từ chối, đưa bát cho cậu xong liền ngồi xuống trước bàn, cầm lấy bản tranh phác họa kia.
Là đang vẽ bản thiết kế à?
Phương Trì đứng cạnh cửa, nhìn bóng lưng hắn.
Làm gốm còn phải vẽ cơ à?
Chắc là phải vẽ, trước đây lúc mắt bà nội còn tốt, làm gì cũng vẽ ra trước.
Tại sao người này lại đột nhiên phải chạy đến nông thôn vẽ?
Đang suy nghĩ, Tôn Vấn Cừ đột nhiên quay đầu lại, nhìn cậu, cũng không nói gì, khóe miệng mang theo nụ cười.
"À, là," Phương Trì tự nhiên hơi lúng túng, gãi đầu, "Anh....chuột còn cắn anh không?"
"Trước mắt vẫn không có." Tôn Vấn Cừ nói.
"À, vậy anh cứ tiếp tục đi." Phương Trì đóng cửa lại, cầm bát chạy xuống tầng.
Buổi trưa, ánh nắng chan hòa, bà nội bắt Tiểu Tử ngồi trong sân kiểm tra trên người có bọ chét không, Phương Trì cầm ghế dài ngồi bên cạnh cùng tắm nắng.
Chẳng mấy chốc đã phơi nắng thiêm thiếp đi.
Sau khi cả lưng cũng bị phơi nắng nóng bừng, cậu đứng dậy trở vào nhà, lên tầng định đi ngủ trưa.
Lúc đi ngang qua phòng Tôn Vấn Cừ, cậu hơi dừng bước, cánh cửa này, tuy đã đổi khóa rồi, nhưng ván cửa vẫn là ván cũ, đứng hơi sát vào là có thể qua khe phía trên nhìn thấy tình hình bên trong phòng.
Phương Trì nhỏ giọng chép miệng.
Không nhìn.
Trở về phòng, vốn là định ngủ, mà vừa nhìn thấy sách vở chất trên bàn, cuối cùng cậu vẫn ngồi xuống bàn lấy sách ra đọc.
Ngày mai sẽ là ba mươi, tiếp theo chính là mùng một mùng hai mùng ba, trong thôn hiện giờ cũng đã lao xao tiếng pháo, sau đó sẽ càng tưng bừng hơn, thêm vào ra ngoài thăm họ hàng, hàng xóm đến xông nhà xông cửa gì đó, nếu muốn ôn tập cũng càng khó hơn.
Là một người duy nhất trong nhà còn có kì vọng vào mình, Phương Trì quyết định vẫn sẽ đọc sách.
Hơn nữa, Tôn Vấn Cừ ở ngay bên cạnh, nếu có đề không làm được, có thể vừa khéo đi nhờ hắn giảng cho.
Đề thi ra lần này thật là khó.
Phương Trì làm không được mấy bài đã nằm úp sấp trên bàn, tay cầm bút gõ gõ lên chóp mũi, trong đầu toàn là câu nói này, khó thật.
Sau đó liền ngủ.
Lúc tỉnh lại là vì nghe thấy có người gõ thành nhịp điệu trên cửa sổ.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Tôn Vấn Cừ đứng bên ngoài ban công, trong tay còn ôm Hoàng tổng.
"Ai." Phương Trì hơi ngượng ngùng, dụi hai mắt, đứng dậy mở cửa ban công ra, đã bày ra chiến trường ôn luyện cực căng, kết quả chưa được nửa tiếng đã ngủ.
"Ngủ ngon không?" Tôn Vấn Cừ vào phòng, thả Hoàng tổng lên giường cậu.
Phương Trì lấy điện thoại di động qua nhìn giờ, đã hơn ba giờ chiều, cậu có hơi kinh sợ mà hỏi: "Đuệch, ngủ lâu thế à."
"Giờ tôi đang nghỉ ngơi," Tôn Vấn Cừ ngả ra giường, dang tay ra, "Cậu có bài nào không làm được không, tôi giảng cho cậu?"
Tôn Vấn Cừ mặc trên người là áo phông dài tay, vừa giơ tay lên một cái, thắt lưng liền lộ ra.
Phương Trì nhìn qua mấy lần, dời mặt qua chỗ khác rồi cầm đề thi qua nhìn: "Tôi một đề cũng không làm được."
"Lấy qua đây." Tôn Vấn Cừ vẫn đang nằm, quơ tay, "Cho ba cậu nhìn nào."
Phương Trì cầm đề thi tới đưa cho hắn, Tôn Vấn Cừ nhìn đề thi một lúc, liền nghiêng người nằm sấp trên giường, tiện tay xách Hoàng tổng sang bên cạnh, vừa vuốt vừa tiếp tục xem.
"Mấy bài phía trước cậu cũng làm sai rồi." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.
"Không thể nào." Phương Trì có hơi giật mình, cảm giác mấy bài trước đúng là khó, nhưng mình làm cũng thuận lợi lắm mà.
"Tôi xem qua, chốc nữa giảng cho cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì không nói gì, đứng ở một bên.
Tôn Vấn Cừ mặc quần pijama luôn mặc rất lười nhác, như thể kéo cao quần lên trên sẽ mệt chết, hiện giờ, toàn bộ sau thắt lưng đều lộ ra.
Hình xăm kia cũng xuất hiện trọn vẹn trước mắt Phương Trì.
Trên người Tôn Vấn Cừ có ba hình xăm, phía sau tai, bên trong mắt cá chân, sau thắt lưng.... Chỗ gốc đùi cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì ba hình này cậu cũng chưa từng nhìn rõ là gì.
"Cái hình xăm này của anh..." Phương Trì nói, quỳ một chân xuống bên giường, nhích lại gần người Tôn Vấn Cừ, "Là cái gì đây... Là con lợn à?"
"Mắt cậu kiểu gì đấy?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, thò tay ra sau kéo cạp quần xuống, "Lợn nhà cậu trông như thế này à?"
Phương Trì cúi đầu nhìn kỹ, lại là một...bóng lưng một con mèo nghiêng đầu dùng chân gãi ngứa.
Hơn nữa, sau khi lại gần nhìn mới có thể nhận ra, hình xăm này cực kỳ tinh xảo, có cảm giác rất sinh động.
"Là con mèo à, giống thật thật đấy," Phương Trì nói, "Anh thích mèo vậy cơ à?"
"Ừ, xăm tốn nhiều tiền, còn là hình nổi nữa, nhô ra," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu, "Bên trong còn đệm silicone nữa."
"Chém à...." Phương Trì vừa liếc nhìn, quả thật là rất giống, cậu đột nhiên lại không chắc lắm.
"Không tin cậu chọc hai cái thử xem." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì còn chưa nhìn thấy hình xăm nổi đệm silicone bao giờ, lòng tò mò khiến cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên lưng Tôn Vấn Cừ.
Da Tôn Vấn Cừ.
Rất... nhẵn mịn.
Lúc nghe thấy tiếng cười của Tôn Vấn Cừ, Phương Trì rút phắt tay về.
"Sao mà tin được cơ chứ?" Tôn Vấn Cừ nằm sấp trên giường, cười lăn lộn, "Cậu mười tám tuổi thật đấy à?"
Xúc cảm chạm lên làn da nhẵn nhụi mịn màng còn sót lại trên đầu ngón tay, Phương Trì thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ lúc chạm vào làn da hắn, giờ nhìn thấy hắn cười đến mức này, lập tức không thoải mái.
Không chút suy nghĩ, liền vỗ một cái lên lưng hắn: "Anh 30 tuổi thật đấy à!"
"Không thật," Tôn Vấn Cừ kéo quần ngồi dậy, "Ai bảo tôi 30, còn chưa đến đâu."
"...Anh 13 cũng chưa đến, biết chưa?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, quay người trở về ngồi trước bàn học.
Tôn Vấn Cừ cười, xuống giường, cầm đề thi để xuống trước mặt cậu: "Được rồi, giảng bài đã."
Bàn học Phương Trì nhỏ, Tôn Vấn Cừ không thể gục xuống bàn giảng bài cho cậu như trước, chỉ có thể kéo ghế tới, ngồi bên cạnh, tay chống cằm.
"Vẫn quy củ cũ, tôi giảng cậu nghe, không hiểu thì bảo tôi dừng." Tôn Vấn Cừ cầm một tờ giấy qua, viết ngày tháng lên góc trái.
"Còn phải viết cái này?" Phương Trì hỏi.
"À," Tôn Vấn Cừ cười, "Thói quen."
Phương Trì không hỏi nhiều nữa, thói quen hẳn là vì Tôn Vấn Cừ ngày nào cũng vẽ mấy bức tranh kia, làm đồ gốm phải vẽ bản vẽ trước, bản vẽ mỗi ngày còn phải đọc được ngày viết.
Loại nghiêm túc này làm cho cậu cực kỳ tò mò.
Nhìn Tôn Vấn Cừ bắt đầu giảng bài cho cậu, Phương Trì đột nhiên có kích động cực kỳ lớn, muốn nhìn thử xem lúc Tôn Vấn Cừ nghiêm túc làm đồ gốm, trông sẽ như thế nào.
____________________________________________________________________________________
*mì trộn:
*bánh trứng cuộn: