Phương Trì vừa vào sân đã rất hồi hộp, ngoài vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ba Tôn Vấn Cừ, người lớn nhà Tôn Vấn Cừ ra thì, cũng là vì cậu cảm nhận được, giữa Tôn Vấn Cừ và ba hắn vô cùng có cảm giác áp lực. Vẫn chưa kịp từ đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa hai người bọn họ tính toán được xem bước tiếp theo nên làm gì, một câu hỏi có độ khó cao như "Mình là ai?" đã được ném tới như vậy.
Trong đầu như thể có gió thổi qua, còn không phải là gió nhỏ, thổi vù vù tới mức não cậu cũng hơi đung đưa.
Ông cụ cao gầy nhìn có vẻ rất nho nhã này, chính là ba Tôn Vấn Cừ.
Phương Trì nhìn ông chằm chằm.
Ông cũng đang một mặt không nói rõ cảm xúc nhìn lại mình.
Nên trả lời thế nào.
Chào ông nội, cháu là con trai Tôn Vấn Cừ.
Chào bác, cháu là bạn trai Tôn Vấn Cừ.
Cháu là rau hẹ tinh.
Cháu là chó hoang.
Cháu là thương vương.
Cháu là...
Tôn Vấn Cừ quay mặt sang nhìn Phương Trì, hắn cũng không ngờ rằng ba sẽ chuyển mục tiêu sang Phương Trì nhanh đến vậy, giờ Phương Trì đang mặt không thay đổi mà cùng cha nhìn nhau.
Nhất định là căng thẳng.
Mà nhìn xong rồi, Tôn Vấn Cừ lại không quá chắc chắn.
Trên mặt Phương Trì không có bất kỳ biểu lộ gì, chính là im lặng mà nhìn thẳng vào ánh mắt ba, thậm chí còn mang theo vẻ không kiêng dè không hiểu sao.
Trong giây lát này, Tôn Vấn Cừ bỗng nhiên cảm thấy rất sảng khoái.
"Sao?" Ba thấy Phương Trì không nói gì, liền nhíu mày.
"Hỏi cháu?" Phương Trì nhìn ông hỏi một câu.
"Không thì còn có thể hỏi ai?" Lông mày ông nhíu lại.
Tôn Vấn Cừ hắng giọng, cảm giác Phương Trì chắc là không ứng phó được cảnh tượng như vậy, lúc đang định trả lời hộ cậu, Phương Trì liền mở miệng: "À, hỏi cháu, cháu là Tôn Vấn Cừ...bạn tr..."
Bạn trai.
Tôn Vấn Cừ nhíu mày, nhìn Phương Trì.
Hắn nghĩ tới Phương Trì có thể sẽ trả lời như vậy, nhưng cũng cảm thấy, với trạng thái hiện tại của Phương Trì, trả lời như vậy có thể sẽ rất vất vả.
Hiện giờ, lúc thật sự nghe thấy được, trong lòng hắn bỗng chốc trở nên ấm áp, mềm nhũn cả ra.
Mà câu trả lời của Phương Trì còn chưa nói ra hết, Lý Bác Văn đứng ở một bên liền ngay lúc này mở miệng cười khan rất to, ngắt lời Phương Trì: "Bạn! Đây là bạn Tôn Vấn Cừ, chú Tôn, cậu nhóc này là dẫn đường bọn con quen được ở chỗ câu lạc bộ."
Nói xong câu này, gã liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, ánh mắt nói đỡ đánh yểm trợ khiến Tôn Vấn Cừ nghẹn ứ trong lòng.
Mẹ nó chứ, ai cần gã nói đỡ hộ?
Cái kỹ năng diễn xuất cường điệu này, có coi như đánh yểm trợ đi nữa, cũng là yểm trợ cho toàn quân chết trận.
"Hỏi anh à?" Phương Trì đột nhiên nói một câu, nhìn Lý Bác Văn.
Tôn Vấn Cừ quay đầu sang nhìn Phương Trì.
Trên mặt Phương Trì rút cuộc cũng có cảm xúc, chán ghét, thiếu kiên nhẫn.
Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng xong, mấy người trong sân bao gồm cả Hồ Viện Viện mới nhấc chân bước từ trong nhà ra, đều ngây người.
Phương Trì, mày giỏi lắm.
Phương Trì, mày hôm nay xem như là xuất đầu lộ diện.
Quá trâu bò luôn.
Vừa nãy căng thẳng quá không nói nên lời còn chưa tính.
Mở miệng cái đã nói ra câu nói độ khó cao như thế.
Mày coi như là không định nói chuyện lần nữa với ông cụ này nữa rồi...
Lý Bác Văn mang theo vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm Phương Trì: "Cái gì?"
"Chào bác!" Phương Trì nhìn ba, "Cháu là bạn trai Tôn Vấn Cừ."
"Bạn trai?" Ba có hơi giật mình quan sát Phương Trì từ trên xuống dưới, lại quay đầu sang nhìn Lý Bác Văn.
Lý Bác Văn khẽ gật đầu một cái.
"Đây chính là cậu bạn trai kia của anh?" Giọng nói của ba có lẫn xem thường, rồi quay mặt sang hỏi Tôn Vấn Cừ.
"Đúng," Tôn Vấn Cừ ôm cánh tay cong khóe miệng, "Không sai."
Ba không nói gì, một lúc sau lại quét Phương Trì một cái, trong ánh mắt toàn là xem thường và khinh khi: "Là cậu à?"
Phương Trì không nói gì.
"Bác," Hồ Viện Viện đi tới bên người Tôn Vấn Cừ cười, "Mới vừa rồi còn bảo đi xem lò mà, giờ đi xem thôi? Lượng Tử! Đưa bác đi dạo đi, em gọi điện thoại đặt bàn, chốc nữa đi ăn cơm."
"Sư phụ," Mã Lượng bước nhanh qua, "Giúp con nhìn, nhìn cái lò xem?"
Ba Tôn Vấn Cừ hừ một tiếng, cùng hai người Mã Lượng đi tới sân sau.
Lý Bác Văn hơi do dự, cũng đi theo.
"Người, không, phận sự." Mã Lượng đưa tay ra ngăn cản gã, "Miễn vào."
Lý Bác Văn cười hơi lúng túng, dừng lại.
Trong sân chỉ còn có ba người.
Phương Trì nhìn Lý Bác Văn, cậu ghét người này, lần đầu tiên nhìn đã thấy người này giả tạo vô cùng, giờ càng ghét hơn.
Nhìn màn biểu diễn vừa nãy của gã, ba Tôn Vấn Cừ hẳn là không phải lần đầu tiên nghe nói tới mình, nghe ý kia, Lý Bác Văn hẳn là đã giới thiệu mình với ông rồi.
Về phần giới thiệu thế nào... Nhìn phản ứng của ba Tôn Vấn Cừ là biết.
Phương Trì nghĩ tới đây, liền có ngọn lửa không hiểu ra sao bốc lên từ dưới chân
"Cậu nói cậu xem," Lý Bác Văn im lặng một lúc liền nhìn Tôn Vấn Cừ, mở miệng: "Hai ba con lâu vậy không gặp nhau, gặp mặt nói chuyện rồi mà sao còn không kiềm chế một chút?"
"Anh bảo ba tôi tới à?" Tôn Vấn Cừ nhìn hắn.
"...Đúng," Lý Bác Văn cau mày thở dài, "Vấn Cừ, cậu với ông cụ không thể cứ như vậy được, thế nào cũng phải nghĩ cách..."
"Anh giới thiệu bạn trai nhỏ của tôi với ông cụ thế nào?" Tôn Vấn Cừ tiếp tục hỏi.
"Tôi chỉ nhắc tới một câu," Lý Bác Văn liếc mắt nhìn Phương Trì, thả nhẹ giọng, "Tôi còn có thể nói thế nào nữa, ông cụ vốn đã không chấp nhận được, thêm vào lại còn thấy là đứa trẻ con.... Chuyện này cũng chỉ có thể nói lấp liếm là chơi đùa chút thôi, ai cũng không nghiêm túc cả, để cho ông cụ không..."
Phương Trì đột nhiên quay đầu nhìn gã.
"Cút." Tôn Vấn Cừ nói.
"...Vấn Cừ?" Lý Bác Văn nhíu mày.
"Cút." Tôn Vấn Cừ lại nói một lần nữa.
"Cậu..." Lý Bác Văn nhìn hắn, nửa buổi sau liền thở dài, quay người đi ra ngoài cổng, "Được được, tôi ra ngoài đi dạo, cái tính tình này của cậu."
Lý Bác Văn đi ra ngoài xong, Phương Trì trầm mặc tại chỗ cũ một lúc, rồi quay người cũng đi về hướng cổng.
"Đi làm gì đấy?" Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.
"Không làm gì." Phương Trì nói.
"Phương Tiểu Trì, cậu định làm gì?" Tôn Vấn Cừ dựa vào cây khô bên cạnh, hơi híp mắt lại.
Phương Trì quay đầu lại nhìn hắn: "Anh đợi ở đây, em quay lại ngay."
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Ngoài cổng phòng làm việc này của Mã Lượng là một con đường mới sửa, còn chưa sửa xong, rãnh thoát nước vẫn chưa lấp, hai bên là đống đất.
Lý Bác Văn không đi xa, đứng ngay ở đống đất bên kia đường gọi điện thoại, đưa lưng về phía cổng.
Phương Trì sang đường, nhảy qua hai đống đất, đi tới phía sau gã, đạp một cái lên lưng gã.
"A!" Lý Bác Văn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu nhỏ sợ hãi cuống cuồng, đã bị đạp ngã xuống rãnh thoát nước.
Lúc giãy dụa chưa bò lên được, Phương Trì đã nhảy xuống theo, tóm lấy cổ gã xách gã lên.
"Phương Trì?" Lúc Lý Bác Văn quay đầu lại thấy là cậu, hai mắt đều trợn tròn có thể chạm tới được sống mũi, sau đó liền gào lên, "Cậu làm gì đây! Bị điên à!"
Phương Trì không nói gì, đấm một cú lên bụng gã.
Lý Bác Văn hít vào một hơi, không còn âm thanh gì nữa.
Phương Trì buông tay ra, Lý Bác Văn khom người quỳ xuống trong rãnh thoát nước, cậu lui về sau một bước, đứng trước mặt Lý Bác Văn, không đi, cũng không lên tiếng.
"Cậu làm gì đây!" Lý Bác Văn cắn răng, "Cậu sống đúng là mẹ nó không chịu được!"
"Đó là anh." Phương Trì nói, đạp một chân lên đùi gã, nhưng một đạp này cũng không dùng nhiều sức.
"Xả giận cho Tôn Vấn Cừ?" Lý Bác Văn ôm chân, nở nụ cười, "Tôi không chọc giận nó, tôi và nó là bạn chí cốt, hai người bọn tôi hơn hai mươi năm..."
"Anh chọc giận tôi." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ ngồi bên bàn uống trà kia của Mã Lượng, pha cho mình ít trà, chọn cái chén từ từ uống.
Mới vừa uống được hai ngụm, Phương Trì đã đi từ bên ngoài vào.
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu: "Uống trà không?"
"Không muốn uống," Phương Trì đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lại nhìn về hướng sân sau, "Mấy người ba anh còn chưa ra đây à?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Lý Bác Văn đâu?"
Phương Trì dừng một lúc mới nói bằng giọng buồn bực, "Anh ta không cẩn thận nên ngã xuống rãnh thoát nước."
"Ồ." Tôn Vấn Cừ uống một hớp trà, nở nụ cười, rồi thở dài khe khẽ.
"Hôm nay em coi như là xong rồi nhỉ." Phương Trì nhỏ giọng nói.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ đặt chén xuống.
"Thẳng thắn dứt khoát, làm mất lòng toàn bộ người không nên làm mất lòng," Phương Trì nói.
"Không sao cả," Khóe miệng Tôn Vấn Cừ cong lên một nụ cười, "Ngoài tôi ra, không có ai là cậu không làm mất lòng được cả."
"...À," Phương Trì cầm chén của hắn qua nhấp một ngụm trà, "Em thật sự là...tức giận, cũng không biết sao lại tức đến vậy."
"Trời nóng mà." Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế, ngả dài người ra.
"Chính là anh ta nói anh ở đây, anh ta dẫn ba anh đến tìm phiền phức, cũng là anh ta nói với ba anh.... Anh ta không nói câu chơi đùa một chút kia, em cũng sẽ không giận thành như vậy," Phương Trì cắn môi, "Em không chơi đùa."
"Tôi biết." Tôn Vấn Cừ giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo cằm cậu mấy cái.
Lúc ba và Mã Lượng từ sân sau quay lại, Lý Bác Văn cả người dính bùn đất vừa khéo cũng vào sân.
"Sao, sao thế này?" Mã Lượng vừa nhìn thấy gã như vậy đã sửng sốt.
"Không sao," Lý Bác Văn liếc mắt nhìn Phương Trì, "Tôi mới vừa...ngã xuống rãnh."
"Rãnh?" Mã Lượng chậc một tiếng, "Nhà vệ, vệ sinh ở ngay trong nhà mà."
"Lượng Tử!" Lý Bác Văn hơi căm tức lên giọng.
"Sân sau có nước," Hồ Viện Viện ngoắc tay với gã, "Tôi dẫn cậu đi, gột rửa qua đi, ngã có bị thương không?"
"Không." Lý Bác Văn ấn bụng.
Ba vẫn luôn không nói gì, Lý Bác Văn và Hồ Viện Viện đi ra sân sau rồi, ông mới nhìn chằm chằm Phương Trì: "Nó đến chỗ cái rãnh thoát nước ấy làm gì?"
"Cháu cũng không biết," Phương Trì ngây người, "Chắc là đi tiểu?"
Ba không nói gì, Tôn Vấn Cừ nhanh chóng dời đầu sang chỗ khác, quay mặt vào tường cười vui vẻ.
"Không ăn cơm nữa," Ba nói, "Chiều nay tôi có việc, đi đây."
"Ăn rồi, rồi lại đi." Mã Lượng ngăn, "Sư phụ, chẳng mấy, khi đến được chỗ con một lần."
"Sau này còn có cơ hội," Ba nói, "Nó không làm gì ở chỗ anh à."
"Nó làm?" Mã Lượng nở nụ cười, "Nó chịu làm là, đã tốt rồi."
Cha cười lạnh nhìn Mã Lượng: "Hai anh đúng thật là mặc chung một cái quần*."
*ý chỉ đã thông đồng kỹ với nhau rồi.
"Thật sự không, mặc nổi." Mã Lượng nói, "Con gần đây, béo lên."
"Đi đây." Ba đi về hướng cổng.
Tôn Vấn Cừ đứng lên, đi theo phía sau ông ra ngoài cổng.
"Có lời muốn nói?" Ba nhìn hắn.
"Không." Tôn Vấn Cừ nói.
"Chuyện của anh tôi không muốn quan tâm," Ba nói, "Có điều tôi cũng muốn chờ xem, anh có thể chơi ra được hoa gì."
"Hoa loa kèn." Tôn Vấn Cừ nói.
Lý Bác Văn từ trong sân đi ra, trên người còn ướt nước, trông mặt mày ủ ê.
"Chú Tôn," Gã đi tới, "Đi về? Chẳng dễ gì đến được một lần..."
"Anh như này rồi còn định ăn cơm nữa không," Ba liếc mắt nhìn gã, "Anh muốn tụ họp cùng hai đứa nó, các anh tìm thời gian khác."
"Vậy Vấn Cừ..." Lý Bác Văn quay mặt sang nhìn Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, cũng không nhìn gã, cứ thế quay người trở lại trong sân.
Hai người Mã Lượng sau khi tiễn cha ở cổng xong, thì cùng nhau chạy về, Hồ Viện Viện chạy lại đập một cái lên lưng Phương Trì: "Trời mẹ, cháu trai lớn tôi!"
"Sao vậy...thím." Phương Trì bị cô vỗ cho sặc một cái.
"Là cháu đá Lý Bác Văn vào trong rãnh, đúng không?" Hồ Viện Viện nhìn cậu chằm chằm.
"Không," Phương Trì lắc đầu, "Chú Lượng Tử bảo anh ta đi tiểu ngã xuống mà."
"Cậu cứ, giả vờ tiếp đi." Mã Lượng chỉ cậu, rồi liếc nhìn Tôn Vấn Cừ, "Hai đứa mày đúng là không, không sợ, phiền phức to ra."
"Tao đói rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Loại người như thế, hai bọn mày, cứ chờ đấy," Mã Lượng đi qua uống hai hớp trà, "Nó chắc, chắc chắn không, không để yên."
"Ăn cơm." Tôn Vấn Cừ nói.
Hồ Viện Viện đặt một phòng nhỏ ở nhà hàng bên cạnh, mấy người họ cứ thế lái thẳng xe qua.
Ngồi xuống phòng xong, Hồ Viện Viện liền bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên theo đồ đã đặt trước.
"Ăn không hết đâu," Tôn Vấn Cừ nói, "Bớt mấy món đi."
"Chị cũng đặt có bốn người chúng ta thôi," Hồ Viện Viên nói, "Ông cụ không thể nào cùng chị...không, không thể ăn cơm cùng một bàn với cậu, từ đầu chị đã chẳng đặt đồ ăn cho sáu người rồi."
"...Mày cưới vợ đúng là cưới tinh mắt." Tôn Vấn Cừ ngạc nhiên, dựng thẳng ngón cái với Mã Lượng.
"Đó là chuyện đương nhiên." Mã Lượng không hề khách sáo gì mà gật đầu.
Phương Trì cảm giác mình vẫn chưa lấy lại được sức, từ trưa tới giờ cậu vẫn cứ hơi lâng lâng, lúc ăn cũng là vùi đầu ăn, chẳng nói chẳng rằng một câu.
Chỉ nghe Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng trò chuyện.
Cũng chỉ tới bây giờ, cậu mới biết quan hệ giữa Tôn Vấn Cừ với ba hắn tệ tới mức nào, cũng là tới giờ mới biết tại sao Tôn Vấn Cừ lại chuyển ra khỏi căn nhà kia, tại sao lại đến nhà ông nội ở.
Tuy rằng ở tình huống bình thường, một gã đàn ông trưởng thành 30 tuổi xích mích với gia đình cũng không có gì ghê gớm, nhưng Phương Trì vẫn bỗng chốc hơi lo lắng.
Đây không phải là người khác, mà là Tôn Vấn Cừ, là Tôn Vấn Cừ ba mươi năm đều chưa từng đi làm, chưa từng chính thức tự nuôi sống bản thân mình.
Còn rất yếu ớt.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ trở về phòng làm việc của Mã Lượng, Tôn Vấn Cừ cùng Mã Lượng và kỹ thuật viên ở trong phòng làm việc xem máy vi tính bắt đầu bận rộn.
Phương Trì nhìn một cái liền cảm thấy không hiểu được, thế nên liền ra sân.
"Đi dạo phố với thím không?" Hồ Viện Viện nói.
"Gì ạ?" Phương Trì ngây người, phòng làm việc này tuy rằng cũng coi như hiện đại, nhưng bốn phía đều là vườn kỹ nghệ và khu khai phá, đi dạo phố cái gì?
"Đi dạo phố đi," Hồ Viện Viện nói, "Bên cạnh có một cái làng, cũng lớn, như thị trấn ấy, có không ít quần áo đẹp..."
"Cháu không đi." Phương Trì từ chối rất dứt khoát.
"Ui chồi!" Hồ Viện Viện nở nụ cười, "Cháu không phải là định cứ ở đây trông coi Tôn Vấn Cừ đấy chứ?"
"Vâng," Phương Trì cũng cười, nở nụ cười mấy lần liền thu nụ cười lại, "Cháu cảm giác hôm nay cháu kích động quá."
"Kích động? Chuyện Lý Bác Văn đi tiểu?" Hồ Viện Viện hỏi.
"Có thể nào rước thêm phiền phức cho Tôn Vấn Cừ không?" Phương Trì cau mày.
"Lúc cháu đi nhìn Lý Bác Văn đi tiểu, Tôn Vấn Cừ có cản cháu không?" Hồ Viện Viện cười nói.
"...Không, xem như là không có." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
"Vậy là không sao," Hồ Viện Viện vỗ lên người cậu, "Vấn Cừ ấy, nhìn như thể cái gì cũng không để tâm, cái gì cũng chẳng đáng kể, thật ra trong lòng đều hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, nếu nó không cản cháu, vậy là rõ ràng không sao cả, nó đã không thèm để ý tới, cháu còn nghĩ nhiều vậy làm gì?"
"Thật không?" Phương Trì nhìn cô.
"Nghe thím đi, đừng lo," Hồ Viện Viện vung cánh tay lên, "Lại nói, có thể có chuyện gì được, không phải còn có thím với chú Lượng Tử của cháu đây à."
Phương Trì cười.
Tôn Vấn Cừ từ sau khi đi vào phòng làm việc thì chưa từng ra ngoài, Phương Trì cũng không đi vào xem, vẫn luôn ngồi trong sân chơi điện thoại di động.
Hơn bốn giờ, Tôn Vấn Cừ ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong nhà ra, điện thoại cậu sắp bị chơi hết pin tới nơi.
"Đi đi," Tôn Vấn Cừ đi tới sờ lên mặt cậu, "Về đi."
"Xong việc rồi à," Phương Trì đứng lên.
"Ừ, ngày mai có thể làm đất rồi," Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay ra ôm lấy cổ cậu, kéo tới hôn một cái lên khóe miệng cậu, "Phải bắt đầu bận thật rồi."
"Trời mẹ." Hồ Viện Viện đứng bên cạnh chạy vào nhà.
"Về rồi nấu cơm ăn, hay là ra ngoài ăn?" Phương Trì ôm eo hắn.
"Về rồi làm đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Lâu lắm không ăn đồ cậu nấu rồi."
"Anh không phải bảo đồ em làm ăn không ngon à." Phương Trì nở nụ cười.
"Đúng là ăn không ngon," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Nhưng tôi chính là muốn ăn, chốc nữa mua thức ăn rồi về làm đi."
Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, mỗi lần nhìn thấy Tôn Vấn Cừ ở trạng thái lười biếng như thể bên cạnh có cái giường sẽ ngả ngay xuống thế này, cậu sẽ cảm thấy tim đập dồn dập.
Đẹp trai.
Cậu thích lắm.
"Sao?" Thấy cậu không nói gì, Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
Phương Trì giờ mới lấy lại tinh thần: "Làm?"
Tôn Vấn Cừ đổ người ra ghế, nhìn cậu nở nụ cười: "Ôi, con trai à, giờ trong đầu cậu còn có cái gì khác nữa hả?"
"...Hẳn là phải có chứ." Phương Trì hơi ngượng ngùng xoa mũi.
Tôn Vấn Cừ vừa lên xe liền dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, Phương Trì cảm giác còn chưa lái đi được mười phút, hắn đã ngủ rồi.
Tối hôm nay coi như bỏ đi.
Tuy rằng cậu rất rất vô cùng cực kỳ muốn, vừa nhìn thấy tư thế Tôn Vấn Cừ ngả người ra liền muốn nhào tới vén hết lột hết áo quần hắn ra, thế nhưng... Phương Trì nhìn gò má Tôn Vấn Cừ, hôm nay có lẽ tâm trạng Tôn Vấn Cừ chẳng vui vẻ gì, còn mệt cả một buổi chiều.
Phương Trì khe khẽ thở dài, cảm giác thật sự là trong đầu mình không còn nghĩ gì khác được nữa, rõ ràng hôm nay tâm trạng mình cũng chẳng lung linh là mấy, lại còn có thể đầy đầu là tiếng thở dốc khêu gợi cùng rên rỉ khàn khàn của Tôn Vấn Cừ.
Cậu dừng xe ở bãi đậu xe siêu thị đối diện khu nhà, do dự xem nên đi mua thức ăn một mình hay là gọi Tôn Vấn Cừ dậy.
Cứ do dự mấy giây như vậy, cậu bi ai phát hiện ra, mình vậy mà chỉ nhìn xương quai xanh của Tôn Vấn Cừ thôi đã có thể cứng được rồi.
"Mẹ nó." Phương Trì rất bi ai mà nhỏ giọng nói một câu.
"...Đến rồi à?" Tôn Vấn Cừ hơi mơ màng mở một con mắt ra.
"Ừ." Phương Trì gật đầu.
"Cậu đi mua thức ăn đi, tôi ngủ một lúc." Tôn Vấn Cừ nói.
"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cậu định chờ cho mình bình tĩnh lại rồi mới xuống xe, nhưng cậu đã đánh giá quá cao năng lực khống chế của mình, cậu thậm chí không cần nhìn thấy Tôn Vấn Cừ cũng không cần nghe thấy giọng hắn, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của sữa dừa trên người hắn thôi là có thể cờ hồng phấp phới vĩnh viễn không rủ.
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại đợi nửa buổi, thấy cậu không có động tĩnh gì, liền mở mắt ra: "Không mang ví à?"
"Không phải." Phương Trì nhìn hắn.
"Vậy..." Tôn Vấn Cừ hơi dừng lại, hai mắt đi xuống, nhìn lướt qua liền nở nụ cười, dời đầu sang chỗ khác nhỏ giọng nói, "Trời ạ."
"Làm sao bây giờ." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc, rồi quay đầu nhìn bốn phía: "Đỗ cũng xa xôi đấy."
"Ơ?" Phương Trì không hiểu.
"Lại đây." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.
Phương Trì sững sờ gần tới mười giây: "Ở đây?"
"Có muốn không?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Muốn." Phương Trì lập tức nghiêng người tới gần.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được, không gian nhỏ hẹp bên trong xe con bọ hợp lý vô cùng.