Hoàng hậu cũng không có ý gì khi giúp Quý quý nghi nói chuyện, chỉ là cảm thấy năm mới Hoàng thượng cũng không thể xử tử, sao không mở miệng tỏ ra hiền lành một chút. Mấu chốt là loại lý do này trước đó chưa từng có, loại nữ nhân này quả thực nên sống trong lãnh cung để tỉnh táo lại một chút! Để cho nàng cứ như vậy không biết gì mà chết đi thì cũng thật tiện nghi cho nàng.
Lục Hiền phi đối với chuyện Quý quý nghi bị đày vào lãnh cung không có cảm giác gì hết, bất quá chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn bị chính bản thân mình ngu ngốc hại chết.
Trần Trang phi đối với chuyện này cũng chỉ cười lạnh, hậu cung này thiếu gì một phi tần, chỉ là trên yến tiệc có hai tiện nhân mang thai làm ảnh hưởng tâm tình nàng.
Các phi tần tứ phẩm trở lên chỉ cảm thán là được nhìn trò hay, đủ cho các nàng một năm chê cười.
Các phi tần tứ phẩm trở xuống thì lại cảm thán Quý quý nghi tự mình tìm chết, phần vị tốt như vậy các nàng muốn cũng không được a!
Hoa lương viện cùng Mộng lương đệ thở dài hồi cung, đêm nay vốn có thể nịnh bợ nhiều vị phi tần có phần vị cao một chút, đều bị Quý quý nghi làm hỏng.
Lúc rời đi Tình quý tần lại cùng kết bạn với Quý U, “Tích muội muội không nên quá thương tâm, nên nhìn thoáng một chút, chung quy Quý quý nghi ở lãnh cung, muội cũng thể thường xuyên đi thăm nàng ấy một chút.” Tình quý tần nhìn ánh mắt rưng rưng của Quý U mà khuyên lơn.
Quý U gật đầu “Muội muội hiểu, Quý quý nghi phạm phải sai lầm quá lớn, muội đã hết sức cảm tạ Hoàng thượng nhân từ.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tình quý tần cũng có thể nhìn ra Tích tiệp dư đây là cực lực đè nén bi thương.
“Muội muội có thể nghĩ thoáng đương nhiên tốt nhất, mọi chuyện đều sẽ qua đi. Tỷ tỷ đến nơi rồi, muội muội đi đường cẩn thận.” Nói chuyện đã đến Cảnh Nhân cung của Tình quý tần.
Tình quý tần đứng tại chỗ nhìn bóng dáng đang đi xa dần của Tích tiệp dư, nàng kiếp trước quên không nhiều chuyện, nhất là thời điểm chống lại nữ nhân kia, mỗi ký ức đều khắc sâu.
Nhưng mà Tích tiệp dư thì nàng thật sự không có ấn tượng gì, tỷ muội Quý thị trong hậu cung vốn không có động tĩnh gì lớn, bởi vì chưa từng được sủng ái qua, sớm biến mất giữa hậu cung, trong ký ức mơ hồ hình như là Tích tiệp dư chết trước? Tóm lại đời trước cũng không có Tích tiệp dư này. Nhưng nếu muốn Tình quý tần tin tưởng Tích tiệp dư cũng trùng sinh thì lại không thể, Tích tiệp dư cùng tỷ tỷ nàng quả thực là tình thâm, làm không thiếu chuyện ngu xuẩn, ngu xuẩn nhiều sẽ biến thành thông minh một chút, thế này mới có cơ duyên lọt vào mắt Hoàng thượng.
Nữ nhân kia vẫn chưa nhập cung lúc Quách Tình nàng được sủng ái nhất, nàng đối với những người được thị tẩm cũng không thèm để ý. Thời điểm nàng kia nhập cung, toàn bộ tâm tư của nàng đều dùng để cùng nàng kia tranh đấu, càng không nghĩ tới chuyện khác.
Loại chuyện xảy ra ở niên yến, Tình quý tần ở đời trước không có gặp qua, nàng cũng không hoài nghi đến trên người Tích tiệp dư. Vô luận việc này có khiến người ta không thể tin bao nhiêu, nhưng nàng không tin Tích tiệp dư có bản lĩnh này. Bất quá chỉ là một Quý quý nghi ngã xuống mà thôi, đời trước nàng nhìn các phi tần rơi đài nhiều đến không đếm được, các vị ở phía trên kia, một vị cũng không còn.
Về phần Hoa lương viện cùng Mộng lương đệ vẫn giống như đời trước thôi, đối với hai người kia Tình quý tần có chút ấn tượng, cũng là hai người tự tìm chết.
Tích tiệp dư bất quá chỉ là một biến cố nhỏ khi nàng trùng sinh mà thôi, Tình quý tần không thèm để ý, mang theo cung nữ bên người trở lại Cảnh Nhân cung của mình.
Linh Đông đi phía sau Quý U, trong lòng tràn ngập khủng hoảng, nàng không biết Quý U sẽ đối đãi với mình như thế nào, nhưng nàng biết Quý U có thể dễ dàng làm nàng chết đi không một tiếng động. Nếu trước đây Linh Đông còn ỷ vào lời nói có thể cho nàng đi theo của Quý Như thì bây giờ nàng đã biết nàng ngu xuẩn như thế nào. Quý Như vào lãnh cung, còn nàng bất quá chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, đến lúc này nàng mới đột nhiên nhớ tới thân phận của bản thân.
Đến nội điện Vĩnh Thọ cung, Quý U vừa ngồi, liền cho Linh Đông quỳ xuống.
“Biết ta vì sao bắt ngươi quỳ xuống không?”
Nhìn Quý U không thay đổi sắc mặt, Linh Đông còn muốn giãy giụa lần cuối.
“Nô tỳ không biết, nhưng nếu nô tỳ làm sai chỗ nào, chủ tử liền phạt nô tỳ đi.”
“Muốn ta đem rượu trên bàn tiệc cho ngươi uống vài hớp sao?” Nói xong liền chuẩn bị cho Niệm Hạ đi lấy rượu trên niên yến.
“Chủ tử, nô tỳ sai lầm rồi, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ cũng không dám, là Quý quý nghi buộc nô tỳ làm.” Linh Đông khóc không thành tiếng, nàng đã hết sức kinh hãi. Nàng không muốn uống rượu đó rồi lại biến thành bộ dáng như Quý quý nghi kia.
“Uổng cho chủ tử đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại hồi báo ngài như vậy, may mắn chủ tử đối với ngươi sớm đã phòng bị tốt, không uống rượu ngươi rót, ngươi bất nhân bất nghĩa như vậy, làm sao xứng đáng với chủ tử!” Niệm Hạ vì Quý U bênh vực kẻ yếu, nàng đã nhìn ra, chủ tử khẳng định là không uống rượu nàng ta rót, phỏng chừng là đổ vào khăn tay. Chủ tử quả là sáng suốt.
“Ta vẫn luôn biết ngươi không muốn làm việc bên cạnh ta, phạt ngươi đi quét sân cũng là muốn ngươi thanh tỉnh một chút. Nhưng xem ra ngươi không giác ngộ được điều gì, một lần bất trung vạn lần không tha thứ. Ta cảm thấy người ruồng bỏ chủ tử của mình chết cũng không đáng tiếc.”
Linh Đông nghe lời nói của Quý U, sợ tới mức không ngừng dập đầu, đến lúc trán chảy máu cũng không dám ngừng lại. Linh Đông nghĩ, nàng đã thực sự coi thường Quý U, không nghĩ tới người này độc ác lại có tâm kế như vậy, cái gì tỷ muội tình thâm, e rằng chỉ là nàng ta diễn trò mà thôi. Nàng cùng Quý quý nghi đều để cho Quý U đùa bỡn! Nhưng hiện tại trừ bỏ cầu xin Quý U nàng cũng không còn biện pháp nào khác. Chỉ cần tránh thoát lần này, nàng tin tưởng bản thân mình còn có thể xoay người!
“Chủ tử, người tin nô tỳ đi, người lại tin nô tỳ một lần nữa đi. Nô tỳ về sau nhất định hảo hảo hầu hạ chủ tử, tuyệt đối không dám hai lòng, xin chủ tử khai ân!”
“Ngươi đã hầu hạ ta trước khi ta vào cung, ta biết dã tâm của ngươi lớn đến chừng nào, loại nô tài như ngươi ta quả thật không dám dùng. Nhưng lấy mạng của ngươi ta cũng không đành lòng. Ngươi hôm nay liền thu thập đi lãnh cung chiếu cố Quý quý nghi đi.”
Quý U không nghĩ để cho Linh Đông chết dễ dàng như vậy. Nàng vẫn muốn đem Linh Đông và Quý Như buộc cùng một chỗ, nàng trước đó đối xử lạnh nhạt với Linh Đông là để nàng ta không giúp gì được Quý Như, cũng không thể cùng Quý Như xé rách mặt, toàn bộ hậu cung còn đang nhìn chằm chằm nàng. Quý Như là tỷ tỷ ruột thịt của nguyên chủ, nàng nếu như đột nhiên lạnh nhạt với Quý Như sẽ bị người khác coi là lòng dạ băng giá, mà kêu gào đánh giết sẽ lại là lòng dạ độc ác.
Quý Như đã vào lãnh cung thì cả đời cũng đừng nghĩ muốn xoay người, để cho Linh Đông đến lãnh cung hầu hạ Quý Như, đem hai người chán ghét nhau, chỉ hận không thể lao vào đánh giết nhau ở cùng một chỗ, có thể thấy hai nàng sinh hoạt ở lãnh cung cũng sẽ không tịch mịch. Ít nhất các nàng còn sống.
“Chủ tử! Không cần! Nô tỳ không nghĩ đi hầu hạ Quý quý nghi! Nàng đã không còn là Quý quý nghi, nô tỳ không muốn cả đời hầu hạ một người như vậy!” Linh Đông hận Quý U thấu xương, nhưng hiện tại không thể không cầu Quý U, Quý Như mà tỉnh dậy không biết sẽ đối xử với nàng như thế nào đâu. Hơn nữa lãnh cung là nơi như thế nào chứ, vừa lạnh lẽo vừa rách nát, đồ ăn cũng là cơm thừa canh cặn.
“Chính ngươi lựa chọn đi, con đường thứ nhất, Linh Đông trộm gì đó bị xử tử; con đường thứ hai, vào lãnh cung hầu hạ Quý quý nghi.” Quý U vẻ mặt lạnh nhạt uống trà.
Linh Đông không muốn chết, nàng chỉ có thể đi lãnh cung!
Nhìn Linh Đông suy sụp đi xuống, Quý U cười nhạt. Xem đi, người còn có đường sống ai lại muốn chết. Nhưng các ngươi muốn sống lại không muốn người khác sống!
“Chủ tử, người đừng khổ sở! Lần này may mắn chủ tử tránh thoát được, bằng không ai sẽ tới xót thương cho ngài.” Niệm Hạ sợ chủ tử khó chịu nên nhanh chóng khuyên nhủ. Đại tiểu thư là ác giả ác báo, hại người không thành lại tự hại mình.
Quý U nhìn Niệm Hạ đang thật lòng ở bên cạnh quan tâm nàng, đúng vậy, nàng còn có người thật lòng quan tâm. Hôm nay diệt trừ được người đối với nàng vừa ghen tỵ, vừa căm hận, Quý Như, cùng với Linh Đông luôn có ý phá rối nàng, đã là thu hoạch rất lớn.
Kỳ thật hôm nay Quý U khóc chính là thương tâm, nhưng không phải vì Quý Như. Lúc nàng nhìn thấy ánh mắt yêu thương đầy quan tâm của phụ thân nguyên chủ, nước mắt liền rơi như mưa, ánh mắt kia thật sự giống như đây là phụ thân của chính nàng.
Mấy đời Quý U đều không có thân nhân, hình như là do ông trời xử phạt, không phải trùng sinh trở thành cô nhi thì cũng là nha hoàn bị bán. Không nghĩ tới kiếp này lại được phụ thân yêu thương như thế, chịu tất cả tội danh cũng không đành lòng làm nàng bị liên lụy. Dù biết điều đấy là dành cho nguyên chủ nhưng Quý U cũng vô cùng cảm động.
Trong trí nhớ nguyên chủ, phụ thân thường ôm chính mình gọi là bảo bối, túm râu tóc hay xé hỏng bức họa của người thì người cũng không nỡ trách phạt Quý U. Quý U nhìn Quý Lĩnh quỳ dưới bậc thang cầu xin Hoàng đế đừng liên lụy nàng, lúc ấy nàng liền bật khóc.
Quý U nghĩ Quý Như sống sót thì sống sót thôi, dù sao, thời điểm qua năm mới mà đổ máu cũng không tốt, nàng ta không chết được. Sự tình so với dự đoán của Quý U phát triển sai lệch đi rất nhiều, ban đầu Quý U muốn phản tác dụng cho Quý Như trúng độc nàng ta đã hạ lên nàng, làm cho Quý Như sau này tuyệt đối không đến trêu chọc nàng nữa.
Lấy tính tình Quý Như bị thua thiệt như vậy làm sao có thể bỏ qua Linh Đông, nàng sẽ thuận thế đem Linh Đông tặng cho nàng ta, Linh Đông muốn sống cũng không được. Lại không ngờ tới nàng ta thế nhưng lại dùng thôi tình dược, trước mặt các quan viên mà đánh mất lễ nghi như vậy, ngoài việc ban chết cùng với bị phế thì không còn con đường nào khác.
Mà mồng một năm mới không thể thấy máu, cho nên tại thời điểm Hoàng hậu lên tiếng nàng cũng tỏ thái độ không muốn Quý Như chết. Quý U đương nhiên có thể mở miệng cầu tình, nhưng nếu nàng làm vậy tương đương với việc nàng làm Hoàng đế khó xử.
Quý Như tại yến hội quan trọng như vậy mà lại luống cuống, không chỉ hại chính nàng, càng làm mất mặt Hoàng đế, mất mặt toàn bộ hậu cung. Một người toàn tâm toàn ý yêu Hoàng đế, sao có thể đi ra nói giúp người làm hắn mất mặt? Nàng cũng không phải Hoàng hậu, Hoàng hậu mới là người phải suy xét đến đại cục.
Quý U sẽ không đi đồng tình với Quý Như, hết thảy là nàng tự làm tự chịu. Mà nàng sẽ thay nguyên chủ hiếu kính phụ mẫu, dùng hết sức lực che chở bọn họ.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế đang lạnh lùng ngồi trên bảo tọa.
Thích Bạch biết chân tướng chuyện này không chỉ có thế, nhưng hắn không muốn đi thăm dò giúp người có tâm địa độc ác như vậy. Hơn nữa, đã phát hiện thôi tình dược trong cung của Quý quý nghi thì tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với nàng.
Quý quý nghi là loại người theo như cách hành xử của hắn trước đây thì chắc chắn đã bị xử tử, chỉ là năm mới mà thấy máu thì không may mắn mà thôi. Nhưng hôm nay hắn thấy Quý U dùng ánh mắt ướt át nhìn cha nàng, rõ ràng là muốn hắn tha cho Quý quý nghi một mạng lại sợ hắn khó xử nên chậm chạp, không dám mở miệng. Đợi Hoàng hậu lên tiếng mới lộ chút cảm xúc chân thật.
Quý U của hắn quá ngoan, quá hiểu chuyện, nhưng nàng không biết, nàng càng như vậy, hắn lại càng muốn nàng giống như đứa nhỏ, không cần phải hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không đau lòng cho nàng.
Thích Bạch trong lòng đang rối loạn, Quý U ngoan như vậy sẽ không trách mình xử lý Quý quý nghi, chung quy là tại Quý quý nghi trước mặt nhiều quan viên như vậy không tuân thủ lễ nghi, một dải lụa trắng hoặc một ly rượu độc mới đúng với quy củ, không phải là đày vào lãnh cung. Không biết nàng đang ở Vĩnh Thọ cung có khóc hay không.
Về phần Hoa lương viện cùng Mộng lương đệ, hắn quả thật không có ấn tượng sâu đậm lắm. Thời điểm trên triều đình không có chuyện gì thì hắn cũng sẽ đến nơi của các vị phi tần có phần chức thấp một chút, bởi vì không có nhiều quan hệ lợi hại. Thích Bạch không hề nghĩ tới chuyện các nàng sẽ có thai, đối với chuyện có con nỗi dõi hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần không phải là mấy nhà hắn chán ghét, những nhà khác có sinh cũng không quan trọng, sinh ra thì liền nuôi lớn thôi.
Thích Bạch cảm thấy buổi sáng cùng Quý U tình nồng mật ý rồi mới tách ra, không ngờ buổi tối lại thành như vậy. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đến trước mặt nàng, hống hách với nàng, hôn nàng, thân thiết cùng nàng, không cho nàng suy nghĩ nhiều, nói cho nàng biết hắn chỉ đau lòng vì nàng, hắn chỉ muốn cùng nàng sinh hạ hài tử.
Sắc trời đã muộn nhưng hắn không muốn đến Thừa Càn cung, hắn chỉ muốn đi an ủi tiểu nhân nhi của hắn.
“Đi nói với Hoàng hậu, trẫm đêm nay muốn nghỉ ngơi tại Dưỡng Tâm điện.”
Mà thời điểm Hoàng hậu nhận được tin tức này cũng không nói gì, thưởng cho Tiểu Thịnh Tử đến thông truyền rồi liền cho hắn quay về.
Hoàng hậu nghĩ Hoàng thượng vì chuyện phát sinh đêm nay mà phiền muộn, cũng tốt, đỡ cho hắn đến đây, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, hai người cũng không biết phải nói gì.