Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 39: Yến tiệc (2)




Yến hội rất náo nhiệt, đêm nay rượu hoa quế thập phần thơm ngon ngọt miệng, đã làm mấy phi tần mê rượu phải say sưa, những người có tiết chế thì vẫn hoàn hảo. Quý U bởi vì không lâu trước đó mới say một lần, cho nên nàng không dám uống quá nhiều.
Hoàng hậu nhìn mọi người đều đã uống không sai biệt lắm, bánh trôi cũng ăn rồi, Hoàng thượng lại có dấu hiệu không kiên nhẫn, liền muốn nhanh chóng cho yến hội kết thúc ổn thỏa. Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Hoàng hậu nói với Hoàng thượng “Thần thiếp thấy đã đến canh giờ rồi, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”
Pháo hoa là tiết mục đặc sắc nhất hàng năm, Hoàng thượng mang theo các phi tần ra hồ sen trước Tứ Phương điện, thả đèn hoa đăng, ngắm khung cảnh pháo hoa đầy trời.
Thích Bạch cũng muốn thừa dịp U U chưa say, nhanh chóng kết thúc yến tiệc, nhìn nàng ngồi phía dưới uống mấy chén, hắn liền sợ nàng uống quá nhiều. Hắn không kiên nhẫn nghe hết đề nghị của Hoàng hậu, nhanh chóng gật đầu, mang theo các nàng xem pháo hoa xong liền giải tán mới tốt.
Mọi người ra đến hồ sen, phía chân trời liền nghe âm thanh pháo hoa nở rộ. Lúc này các phi tần không cần để ý đến quy củ nữa, rất nhiều người muốn đứng gần Hoàng thượng một chút, hoặc là cùng đứng với những phi tần có quan hệ tốt với mình.
Quý U cùng Tình quý tần vốn là muốn cùng ngắm pháo hoa với nhau, nhưng Tình quý tần lại bị kéo qua chỗ Mộng lương đệ. Mà Hoa lương viện lại chạy đến bên người nàng nói muốn cùng nàng ngắm, quấn lấy Quý U thảo luận pháo hoa nào đẹp. Quý U cảm thấy bất đắc dĩ, Tình quý tần đi rồi để lại một chỗ trống, Hoa lương viện nhanh chóng bước đến nắm lấy tay Quý U, nàng muốn đi cũng không được, đành phải tận lực cách xa nàng ta ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngự hoa viên trong bầu trời đêm đầy pháo hoa muôn màu nghìn tía, giống như hoa cúc vàng, giống như mẫu đơn nở rộ, khi thì như cánh bướm bay múa, lúc lại như một trận mưa cánh hoa, từng đóa pháo hoa bay trong không trung, đẹp không sao tả xiết. Các phi tần thảo luận rất vui thích. Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, liên miên không dừng.
Không khí đang náo nhiệt, đột nhiên một luồng pháo hoa hướng tới bên này, chúng phi tần điên cuồng gào thét chạy trốn. chỉ nghe một tiếng “Tích tỷ tỷ” rồi âm thanh người nào đó bị rơi xuống nước, đồng thời một tiếng “Hoa lương viện” vang lên, lại truyền tới âm thanh rơi xuống nước. Lúc Thích Bạch thấy pháo hoa bay tới liền muốn đi tìm Quý U, nghe được âm thanh Quý U cuống quýt càng muốn chạy qua, lại bị thị vệ bên người ngăn cản, bờ bên kia đã có người vội vàng đi tra xét nơi bắn pháo hoa, chưa xác định mọi chuyện ổn thỏa thì bọn thị vễ vẫn phải bảo vệ Hoàng thượng an toàn.
Hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, pháo hoa đang ở trên vách tường Tứ Phương điện vang lên thanh âm bùm bùm, các phi tần đều sợ hãi. Thích Bạch bất chấp bị thị vệ ngăn cản, hét lên “Làm càn” liền chạy tới bên hồ. Có hai thị vệ đã nhảy vào hồ cứu phi tần bị rơi trong nước, lúc Thích Bạch chạy tới bên hồ thì thấy Quý U đã được cứu lên, đã ho ra nước. Đồng thời còn có Hoa lương viện được cứu lên, tuy rằng ho ra nước nhưng đều hôn mê bất tỉnh.
Các phi tần khác đã sớm sợ hãi đến tỉnh rượu, có người bị tổn thương một chút, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, may mắn là cách hồ nước rộng lớn nên các nàng mới có cơ hội chạy trốn, bằng không hôm nay liền mất mạng ở nơi đây.
Nhìn Hoàng thượng vội vàng chạy về phía Tích tiệp dư, các nàng tạm thời không dám qua, trong lòng thì lại thầm mắng hai người này ngu xuẩn, thế mà lại rớt vào trong hồ, đáng đời!
Thích Bạch đến bên người Quý U liền thoát áo khoác choàng lên người nàng, hô to “Truyền thái y!”
Bởi vì khi xem pháo hoa, Hoàng thượng cùng các phi tần đứng ở phía trước, cung nữ thái giám đứng ở đằng xa, nên lúc xảy ra chuyện Niệm Hạ cùng Xuân Thúy căn bản là không thấy kịp, càng không kịp cứu chủ tử của mình.
Cung nữ bên cạnh Hoa lương viện nhanh chóng chạy tới cầm trang phục che cho chủ tử của mình, bởi vì đêm nay đèn đuốc sáng ngời, cung nữ nhìn vết máu dưới thân Hoa lương viện liền a một tiếng kêu lên “Không tốt, chủ tử chảy máu!”
Hoàng hậu vội vàng đến bên người Hoa lương viện, đây là chuyện gì a! Xử lý không tốt nàng cũng sẽ bị trị tội quản lý không nghiêm, rốt cuộc là ai giở trò quỷ!
Thích Bạch nghe được tin tức Hoa lương viện bị chảy máu, xoay người nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, ôm Quý U đi về phía trắc điện Tứ Phương điện.
Hắn còn không biết Quý U có bị pháo hoa làm bỏng hay không, cũng không biết giữa trời đông rét giá nàng rơi vào trong hồ có chịu được hay không, Thích Bạch tự nói với mình phải trấn định mới được, hắn mà cuống cuồng thì nàng phải làm sao bây giờ.
Thị vệ nhìn Hoàng thượng ôm Tích tiệp dư nương nương đi về trắc điện , cuống quýt nâng Hoa lương viện thận trọng đi qua đó, dù sao cũng là trời đông giá rét, không thể nằm dưới đất được, vẫn là Hoàng thượng sáng suốt.
Thích Bạch đem Quý U đặt trên giường, nhìn sang các thị vệ vừa theo tới, thấy bọn họ mang Hoa lương viện đến, nói “Đặt lên nhuyễn tháp phía bên kia đi.” Án theo phần vị thì đương nhiên là Tích tiệp dư nằm giường Hoa lương viện nằm nhuyễn tháp rồi, còn chuyện nàng có thai, mọi người mặc niệm một chút, cảm thấy hơn phân nửa là không giữ được cái thai này rồi. Thích Bạch nhìn một đám người chen chúc, phân phó Tiểu Thịnh Tử đi truyền tin tức cho phủ nội vụ, mau chóng điều tra rõ chuyện pháo hoa.
Đỗ thái y cùng Trương thái y mau chóng chạy tới, tiến vào nội điện liền vội vàng đi xem phi tần nào bị thương. Thời điểm hai người nhìn thấy Tích tiệp dư nương nương, Đỗ thái y tự giác đến bắt mạch cho nàng, tính ra thì hắn cũng tương đối quen với nàng. Lúc Trương thái y đi đến trước nhuyễn tháp Hoa lương viện đang nằm, lòng liền trầm xuống, Hoa lương viện sắc mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc, váy nhuốm máu, mặc kệ là người hiểu chuyện hay không đều đoán được, đứa nhỏ hẳn là lành ít dữ nhiều.
Đỗ thái y bắt mạch cho Tích tiệp dư, sau đó cẩn thận xem xét đầu, say gáy, cổ tay, chuẩn xong mới yên tâm quan sát thần sắc Hoàng thượng, vừa lúc nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của ngài ấy.
“Bẩm Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương có vết trầy xước trên tay, nương nương rơi xuống nước nên đụng phải bờ đá của hồ, bởi vì thời gian rơi xuống nước cũng không lâu nên không uống quá nhiều nước, bất quá thời tiết lạnh giá, nước hồ rất lạnh, chỉ sợ nương nương sẽ bị nhiễm phong hàn. Nương nương vì kinh hách quá độ nên mới bị hôn mê.”
Đỗ thái y nói xong mới dám nhìn Hoàng thượng một chút, kết quả là Hoàng thượng không thả lỏng chút nào, chau mày hỏi “Khi nào nàng mới có thể tỉnh? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Thần sẽ bốc cho nương nương vài than thuốc trị phong hàn, nương nương dùng vào sẽ tốt ngay, trầy da thì chỉ cần bôi thuốc là được, còn chuyện kinh hách quá độ, quả thật là vi thần không dám nắm chắc, chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương.” Kinh hách quá độ thì không thể nói trước, có người một lát liền tỉnh, có người qua một ngày vẫn chưa tỉnh lại, hắn mà nói canh giờ cụ thể, đến lúc đó Tích tiệp dư không tỉnh thì hắn biết làm sao đây?
Thích Bạch day trán, phất tay để Đỗ thái y lui xuống kê đơn. Trương thái y đem kết quả chuẩn mạch đứng bên cạnh chờ bẩm báo Hoàng thượng, thấy Đỗ thái y lui xuống liền vội vàng tiến lên phía trước “Bẩm Hoàng thượng, Hoa lương viện thai nhi còn chưa ổn định, chịu va chạm, lại bị dọa cho sợ hãi cộng thêm việc rơi vào nước lạnh, không thể giữ được thai nhi. Hơn nữa Hoa lương viện hiện tại đã trở nên suy yếu, thân thể bị hàn khí xâm nhập, dù chăm sóc cẩn thận thì vẫn sợ là khó có thai.
Thích Bạch không xác định được tâm tình của mình, coi như là hắn đã mất đi đứa con thứ ba rồi, không có cảm giác khó chịu, chỉ là phiền muộn một chút, bất đắc dĩ phân phó “Đi xuống kê đơn cho Hoa lương viện đi.”
Hoàng hậu nghe thấy không giữ được thai nhi của Hoa lương viện thì xiết chặt khăn tay, yến tiệc là nàng toàn quyền tổ chức, lại để xảy ra chuyện này, vô luận thế nào thì nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, mấu chốt là phải rửa sạch hiềm nghi cho mình. Hoàng hậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàng thượng, quỳ xuống nói “Thần thiếp có tội, thần thiếp làm việc không chu toàn, mong Hoàng thượng trách phạt.” Các phi tần đứng phía sau thấy Hoàng hậu quỳ xuống cũng nhanh chóng quỳ theo, tuy trong lòng các nàng không khỏi cảm thấy cao hứng, một người được sủng ái bị dọa chết mới tốt, một người bị sảy thai, sau này không thể có lại!
Thích Bạch đứng dậy, ngồi vào sau án thư, nhìn đám người này nói “Hoàng hậu đứng lên đi, trẫm ngồi đây nhìn, Hoàng hậu phụ trách thẩm vấn đi.” Lúc được gọi đứng lên, Hoàng hậu thở ra một hơi, kết quả, khí còn chưa ra hết đã nghe tới câu sau. Đây chính là không tin các nàng tự mình té ngã, muốn giúp Tích tiệp dư rửa sạch hiềm nghi sao?
Ma ma bên cạnh Hoàng hậu mang cho nàng một cái ghế dựa, Hoàng hậu ngồi xuống, nhìn đám người đang quỳ, hỏi “Vừa rồi ai đứng cùng Tích tiệp dư và Hoa lương viện?”
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lúc này Tình quý tần mở miệng nói “Lúc đầu thần thiếp có đứng gần Tích tiệp dư, nhưng sau đó thần thiếp đã đi tìm Mộng lương đệ.”
Mộng lương đệ cuống quýt tiếp lời “Thần thiếp cùng Tình tỷ tỷ quan hệ tương đối tốt, muốn cùng tỷ ấy xem pháo hoa. Thần thiếp và Tình tỷ tỷ đứng bên cạnh Hiền phi nương nương.”
Lục Hiền phi nhìn về phía Lương chiêu viện, “Thần thiếp có thể làm chứng, hai người này và Minh chiêu nghi đứng bên cạnh thần thiếp, thần thiếp còn thấy người đứng bên cạnh Tích tiệp dư là Lương chiêu viện.”
Lương chiêu viện bình tĩnh ngẩng đầu lên “Thần thiếp đứng bên cạnh Tích muội muội, nhưng lúc pháo hoa lao tới, thần thiếp bị dọa sợ nên bỏ chạy, căn bản là không chú ý đến Tích muội muội, thần thiếp uống hơi nhiều, vẫn luôn đứng một chỗ với Trang phi nương nương, chưa từng nói chuyện với Tích muội muội, người đứng bên cạnh muội ấy là ai, thần thiếp cũng không để ý.”
“Hàng năm thần thiếp vẫn luôn cùng Lương chiêu viện ngắm pháo hoa, căn bản là không để ý ai đứng bên cạnh mình. Nếu Hoa lương viện hô lên trước, hẳn là liên quan đến người đứng bên cạnh nàng ấy.” Trần Trang phi tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Cốc vinh hoa nói tiếp “Thần thiếp đứng bên cạnh Hoa tỷ tỷ, nhưng thần thiếp vẫn luôn kết giao với Dung muội muội, cả hai đều đứng một bên xem pháo hoa. Có thể tìm cung nhân để làm chứng, hai người thần thiếp cách Hoa tỷ tỷ rất xa.”
Các vị phi tần thấp hơn đều được hỏi qua, bất quá các nàng đứng xa, không ai biết gì.
Hoàng hậu hỏi các cung nhân phía sau “Có người nào nhìn thấy tình hình lúc đó không?”
Cung nhân đều đã chỉnh tề quỳ xuống, lúc ấy vô cùng hỗn loạn, pháo hoa xông đến nên mọi người đều chạy lung tung, làm gì có người nào thấy rõ ràng.
Từ trên xuống dưới người nào cũng nói không phải mình, nhưng đáp án không quá hai cái, hoặc là Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện gặp chuyện không may, hoặc là cả hai người bị người khác đẩy xuống.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Thích Bạch hỏi “Hoàng thượng, có nên đợi Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện tỉnh rồi hãy tái thẩm không?”
Thích Bạch gật đầu, rồi hỏi Lương chiêu viện “Ngươi và Tích tiệp dư quan hệ ra sao?”
Mọi người cùng nhau lặng im, Lương chiêu viện không hề nghĩ tới Hoàng thượng sẽ hỏi mình như vậy “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp cùng Tích muội muội quan hệ không tính là tốt nhưng cũng không xấu.”
Trần Trang phi thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, chỉ nghe Hoàng thượng nói tiếp “Theo trẫm biết, ngươi cùng Tích tiệp dư quan hệ không những không tốt, mà phải là vô cùng xấu mới đúng.”
Lương chiêu viện luống cuống một chút, “Hoàng thượng, ngài cũng biết thần thiếp làm người ngay thẳng, không bao giờ nói lòng vòng, trước đây bởi vì Tích tiệp dư cùng tỷ tỷ nàng mạo phạm thần thiếp, thần thiếp mới phạt nàng. Sau này thần thiếp cùng Tích tiệp dư vẫn tường an vô sự.”
Thích Bạch còn muốn hỏi tiếp thì nghe một tiếng khóc truyền đến, Hoa lương viện đã tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.