Thích Bạch nắm tay Quý U đến ngồi xuống cạnh bàn, xong lại nhìn Quý U đến ngẩn người. Quý U không khỏi cảm thấy xấu hổ, lại phân phó Niệm Hạ mang trà cụ lên, vì Hoàng thượng pha trà. Quý U tuy rằng mấy đời trước quả thật vất vả, nhưng kỹ năng từng học qua thì không hề thiếu, chỉ cần là pha trà thì không có mấy người có thể vượt qua nàng. Tráng ấm, cho trà vào cốc, rửa trà, ủ trà, châm thêm nước, làm ấm cốc, châm trà từng động tác thành thạo, như nước chảy mây trôi, lưu loát mà sinh động.
Cho dù còn chưa thưởng thức trà này, Thích Bạch đã cảm thấy say. “Hoàng thượng, người mau uống trà để làm ấm mình, nhượngngài nếm trước tay nghề trước không có ai sau này cũng không tìm thấy của thiếp”, Quý U liền cầm ly trà đưa lên bên môi Hoàng đế. Quý U vừa mở miệng thì mỹ nhân trong mộng cảnh đã không còn thấy tăm hơi, làm cho Thích Bạch một trận buồn cười, “Nơi nào còn có người tự khen mình như nàng, đúng thật là da mặt đủ dày mà”.
Nói xong liền uống ly trà mà Quý U đưa lên. Nước trà vừa vào miệng, hương thơm như lan, vị như trời hạn gặp mưa, lưu lại không tan.
“Hoàng thượng, có phải hay không miệng lưỡi đều lưu hương, tuyệt thế trà ngon a?”
Quý U vừa hỏi xong, Hoàng đế cũng vừa nếm thêm một ngụm. Thích Bạch nhìn động tác của Quý U, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
“Có phải miệng lưỡi lưu hương hay không, chẳng phải nàng tự mình nếm thử thì sẽ biết hay sao?”
Thích Bạch nói xong liền hôn lên đôi môi mà mình tưởng niệm đã lâu. Hương vị của môi nàng giống như những gì mà hắn đã tưởng tượng, không, so với những gì đã tưởng tượng thì còn tuyệt hơn.
Chính mình còn chưa hôn qua bất kỳ phi tần nào, cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ làm ra loại hành động này. Quý tần chính là người thứ nhất làm cho hắn có loại xúc động này, môi của nàng thật mềm, uyển chuyển cọ xát, hấp duyện, liếm láp, tham lam đoạt lấy hơi thở của nàng, không buông tha bất cứ góc nào. Thẳng đến khi nàng khó thở bắt đầu giãy dụa, nắm chặt áo Thích Bạch, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra. Nhìn nàng thở hào hển, hai má ánh lên sắc hồng, ánh mắt ướt át, đôi môi trong suốt, hắn nhịn không được lại lần nữa hôn lên đôi môi nàng.
Trải qua rất lâu, lâu đến Thích Bạch cởi bỏ áo của Quý U, đưa tay dò tìm vào trong, nắm lấy nơi kiêu ngạo đẫy đà của nàng. Lâu đến Quý U cũng kéo ra áo của Thích Bạch, khiếp đảm lại tràn ngập hấp dẫn đụng vào lồng ngực hắn. Lâu đến Thích Bạch ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người nàng, lâu đến Quý U chủ động hôn lên hầu kết của hắn. Lâu đến Thích Bạch cũng không nhịn được nữa, ôm Quý U hướng đến trên giường, nhẹ nhàng đem nàng đặt lên, nhìn ánh mắt tín nhiệm, ỷ lại của nàng đối với mình, rốt cuộc hắn cũng không hề khắc chế bản thân nữa.
“Nhẹ một chút được không... Chậm một chút... Không thì ta cắn chàng... Chán ghét chàng...” Hoàng đế quá đáng ghét, giống như sói đói vậy.
“Ngoan, nghe lời... Một lát sẽ tốt ngay thôi... Lại kiên trì thêm chút nữa...Nàng còn dám chán ghét trẫm...” Tiểu nữ nhân thật quá yếu ớt, mới trình độ này đã chịu không nổi rồi.
Thích Bạch luôn luôn không nghĩ rằng mình sẽ ham thích chuyện nam nữ như vậy, hắn nhìn gương mặt ửng hồng của Quý tần, lắng nghe hơi thở gấp gáp của nàng, nghe nàng hướng mình làm nũng, không thể khống chế liền nói ra lời dỗ dành nàng. Hoàn toàn không giống bản thân mình nhưng phảng phất như mìnhvốn là như vậy.
Tiểu Thịnh Tử nghe được động tĩnh trong phòng, thật sự không thể tưởng tượng ra được Hoàng thượng cũng có thời điểm không khống chế được như vậy. Tuy là trời chưa tối, nhưng một lát nữa là đến bữa tối rồi, cũng không tính là ban ngày tuyên dâm, không tính... Vì giữ lại cho bệ hạ hình tượng băng thanh ngọc khiết, nô tài đành phải nhọc lòng, đến chết mới ngừng tay a.
Niệm Hạ đứng ở ngoài phòng đỏ mặt còn kích động đầy mặt, nghe thanh âm Hoàng thượng như vậy hẳn là hài lòng đi.
Linh Đông đứng ở đằng xa, vừa rồi Hoàng thượng cho mình đi xuống, nhưng cũng không có người nào đến gần hầu hạ. Hoàng thượng chẳng lẽ ban ngày lại sủng hạnh chủ tử sao?