Vào mùa hè, việc làm ăn của cửa hàng trò chơi cũng không tệ lắm. Người ra vào như nước chảy, đến rồi lại đi, sổ sách ghi không kịp.
“À, đúng rồi,” lúc đóng cửa, Giang Phi nói, “vừa nãy có mấy người đến, chưa đưa tiền đã đòi ba mươi xèng nên em không cho họ vào.”
Cố Dương cũng không quá để ý, thuận miệng hỏi: “Người như thế nào.”
Giang Phi đáp: “Tầm mười mấy tuổi, chúng nói không mang tiền, trước cứ ghi nợ.”
Cố Dương suy nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng chỉ mới mười tệ.”
“Thế… nếu như về sau không trả tiền thì sao?” Giang Phi hỏi.
“Quên đi quên đi, có người nợ được, có người không nợ được, sau này dần dần em sẽ hiểu.”
“Ừm.” Giang Phi đáp lại, kéo cửa. “Đúng rồi, người thu tiền bảo kê ở đây gọi là Đầu Hói à?”
“Phải, trên Đầu Hói là anh Hoa, trên anh Hoa còn có Bàng Tứ gia.”
“Thật là phức tạp quá.” Giang Phi khóa cửa lại, đưa chìa khóa cho Cố Dương.
“Chán quá.” Cố Dương đá hòn đá trên đường, hòn đá nháy mắt đã văng đi rất xa, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chắc sắp đến mười hai giờ?” Giang Phi nhìn đồng hồ đeo tay. Kim giờ và kim phút vừa lúc chồng lên nhau, cũng nên đến giờ đi ngủ rồi.
Cố Dương búng tay, thần bí nói: “Vậy anh đưa em đến một nơi.”
“Đến nơi nào?” Giang Phi ngẩng đầu hỏi.
“Một lúc nữa em sẽ biết.” Cố Dương cười đáp.
Qua cơn mưa, đường phố tối đen. Có chỗ nước còn đọng lại, ở dưới đèn đường lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong nước có mấy mảnh gạch vỡ, là từ cái ván cầu trước kia.
Cố Dương đi vô cùng bình thản, Giang Phi vẫn còn chần chừ ở phía sau. Biết Cố Dương quay đầu lại gọi cậu, cậu mới do do dự dự đuổi theo.
Đến một nơi, Cố Dương dặn: “Em đợi anh, anh đi mua vé.”
Tầm mắt Giang Phi rơi xuống tờ quảng cáo nhỏ dán ở cột điện bên cạnh. Nương theo ánh sáng mờ mờ, cuối cùng thấy rõ, đó là ba cô gái, do in đen trắng nên không nhìn rõ mặt, phía dưới có hai chữ to đùng, được bao bọc bởi mấy ngôi sao nhỏ.
Giang Phi rốt cuộc biết đây là nơi nào.
“Được rồi, đi thôi. Người bình thường không biết đến nơi này đâu, coi em là bạn thân mới đưa em tới.” Cố Dương vẫy vẫy tấm vé trong tay. Đưa Giang Phi tiến vào một chỗ tối tăm, phòng nhỏ đen kịt, không khí có phần khiến người ta thở không ra hơi.
Cố Dương gác chân lên lưng ghế hàng trên, thân người nửa nằm. Trên màn hình chiếu phim cấm người dưới mười tám. Chỉ chốc lát, cơ thể của Cố Dương đã có phản ứng, phía dưới nhô lên, động động chân, ngồi càng thêm thoải mái.
Màn hình chiếu được một nửa, cô nàng trong phim kêu ưm a rất nhiệt tình, Cố Dương tranh thủ nhìn qua Giang Phi, bộ dạng Giang Phi ngồi rất bình tĩnh thoải mái, giống như đang xem một vở hài kịch.
“Này, anh nói em có phải là đàn ông không vậy? Chẳng lẽ em không có phản ứng?” Cố Dương không cam lòng hỏi. Giang Phi mặt đỏ lên, quay người đi, bỏ lại một câu “Em đi nhà vệ sinh.” Cố Dương cười xấu xa, tiếp tục quay lại xem cô nàng trên màn hình, dường như có một ít cảm giác thành công.
————————————-
(3) Rạp chiếu bóng: Nếu dịch sát sạt nghĩa thì phải là phòng chiếu lại băng ghi hình. Theo baidu thì vào thập niên 80 của thế kỷ trước, phim điện ảnh của Hong Kong dựa vào phương thức ghi băng để đưa vào Trung Quốc. Trong một thời gian ngắn, rạp chiếu bóng mọc lên như nấm ở các thành thị. Phim võ thuật của Hong Kong hấp dẫn rất nhiều thanh niên thường xuyên đến xem. Sau khi đĩa CD thay thế băng ghi hình, rạp chiếu bóng đạt tới đỉnh cao huy hoàng, cũng tràn ngập quanh các trường đại học cao đẳng. Đồng thời, rạp chiếu bóng cũng bị người ta lên án là nơi tiếp tay cho băng lậu, dâm tục, bạo lực, tình dục, có hại cho sự phát triển khỏe mạnh của thanh thiếu niên. Thường có người không đủ tiền thuê khách sạn nên đến “xem” chiếu phim bởi vì chỉ cần bỏ dăm ba đồng là có thể ngủ trong rạp chiếu bóng đến sáng.