Trên đường phố nơi đây có rất nhiều dây điện, từng dây từng dây đan xen nhau, cắt ngang sắc trời.
Lúc hút thuốc trên sân thượng tầng hai, Cố Dương nhìn thấy một con diều vướng trên dây điện, khóe miệng Cố Dương dần dần nhếch lên. Thả diều tại cái ngõ nhỏ như này, đúng là tự chuốc phiền phức.
Không được bao lâu có đứa trẻ con định trèo lên trên tìm diều.
Sau đó bố của đứa bé đến, đầu tiên là mắng mỏ một trận, ầm ầm ĩ ĩ, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy mồn một. Sau đó đứa bé khóc, ông bố hứa sẽ mua một con diều khác mới khiến nó nín khóc mỉm cười. Cuối cùng đứa bé được ông bố đưa đi, con diều còn ở trên không trung vờn gió.
Cố Dương ngừng cười, thuốc lá trong tay cháy cả vào tay.
Cẩn thận lục lọi kí ức một lần, thời gian bố còn sống, hình như chưa từng nắm tay mình, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng ít.
Bố của Cố Dương tên là Cố Nguyên, là một kẻ lưu manh trời sinh. Ngoại trừ đánh nhau, cái gì cũng dở, hai mươi năm trước tại địa bàn này xưng vương xưng bá.
Bố anh làm việc nhanh nhẹn dứt khoát nhưng bình thường không để ý đến hậu quả.
Ông nói ông trời vẫn luôn thiên vị ông.
Người phụ nữ của ông là cô nàng nổi tiếng nhất, đúng giờ nhất ở đây.
Anh em của ông là đại ca phân nửa cái thành phố này.
Cho đến khi ông ấy chết, ông vẫn luôn cho rằng như vậy.
Cái thế giới này hay thích trêu người.
Cố Dương luôn nghĩ, bố là người ngốc nhất khờ nhất.
Người phụ nữ của ông tuy đẹp, nhưng sau một cuộc tình, ngoài cho ông một đứa con ra thì cái gì cũng không để lại.
Anh em của ông là đại ca, nhưng chưa từng giúp đỡ ông.
Ông bị kẻ khác giết cũng không biết là ai bán đứng mình.
Đến cuối cùng, ngay cả ông trời mà ông vẫn luôn tin cậy cũng vứt bỏ ông.