Phiêu Bạc Phụ Tình

Chương 1:




Danh tự của ta là Phụ Tình.
Mẫu thân vừa qua ba mươi đã già yếu như một lão bà bảy mươi, trước khi ra đi đã vuốt đầu ta, vừa như dặn dò đứa con vừa như tự nói với mình: “Bất động tình, bất đậm tâm, dã mạc phụ lòng…” Bàn tay nàng khi ấy mang theo lạnh lẽo tử vong, chậm rãi đem tất cả cảm xúc của ta toàn bộ mai táng. Khi đó, ta năm tuổi, ngày đó, thiên hạ có tuyết.
Ta chưa từng thấy được phụ thân của mình, ta chỉ biết từ khi ta có thể bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì đã thấy mẫu thân già yếu đi nhanh chóng. Trong trí nhớ như tuyết phủ, khuôn mặt xinh đẹp thanh tịnh kia chỉ trong hai ba năm đã biến hình vặn vẹo thật đáng sợ. Tử vong, luôn tùy thời bao phủ trên đầu chúng ta.
Chống chọi được đến khi ta năm tuổi, mẫu thân đã không thể chịu đựng được nữa. Nàng ra đi, để lại ta giữa một đời tuyết phủ, cũng lưu cho ta một danh tự vô tình.
Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm.
Đến lúc tuyết ngừng, một đội mại nghệ nhân hành tẩu giang hồ đi qua căn nhà nhỏ bé của ta, nhặt lấy đứa trẻ đã đói đến vô lực nhúc nhích này về, cũng vì vậy, ta trở thành một thành viên của đoàn hí kịch. Bởi vì ta không nói với họ tên của mình, bọn họ bảo ta – Tiểu Tuyết.
Đó vốn là một đoàn hát. Bọn họ không thu lưu những kẻ chỉ biết ăn cơm trắng, ban chủ sau khi đánh giá ta từ trên xuống dưới, quyết định dạy ta hát xướng diễn kịch.
Mười tuổi năm ấy, ta chính thức bước lên sân khấu. Kết quả nhất pháo nhi hồng*, chung quanh bắt đầu rộ lên truyền thuyết về người đào hát sắc nghệ câu giai bên trong “Hỉ Khánh Ban”, vì vậy, ban tử bắt đầu bận rộn đi biểu diễn ngược xuôi, còn ban chủ tiền túi cũng càng ngày càng đầy.
*Nhất pháo nhi hồng: chỉ một lần là thành công.
Mười bốn tuổi năm ấy, Hỉ Khánh Ban phụng mệnh triệu nhập kinh thành vì đản thọ của Thái Hậu mà hiến nghệ (cống hiến văn nghệ). Tại trên sân khấu hoa đoàn cẩm thốc* diễn hát một vở hí kịch kéo dài liên tục ba ngày, giữa một đám thân vương phục sức hoa lệ, ta thấy được hắn.
*hoa đoàn cẩm thốc: rực rỡ, gấm lụa, lộng lẫy…mình chẳng hiểu @__@
Một đôi tròng mắt vô tình, sự cuồng phóng không thể trói buộc phối thượng cùng khí thế trầm ổn ẩn sâu bên trong, tuyệt đối là một nhân vật uy nhiếp nhất phương*. Mà trên y bào kia chính là tứ trảo kim long, càng chứng minh thân phận tôn quý của hắn – Khắp thiên hạ chỉ có một nam nhân có thể mặc tứ trảo hoàng bào, bởi vì hắn là đệ đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, vị vương gia có nhiều công trạng nhất trong thiên hạ – Chu Thất. (Mr. đỏ thắm bảy =))))
*Uy nhiếp nhất phương: uy hiếp cả một phương.
Hắn nhìn ta, ánh mắt thẳng ngoắc thực sự vô cùng càn rỡ – Đương nhiên, hắn có tư cách để làm càn. Bạc thần vẽ thành một đường cung ác ý, mang theo một loại cực điểm tà ác cùng cực điểm mị lực câu hồn, khiến cho hạ phúc của ta dấy lên một đoàn hỏa diễm.
Ta biết rõ đây là cảm giác gì. Giang hồ tẩu đã lâu, còn thứ gì mà ta không biết? Ta vốn chỉ trầm mặc lặng lẽ, cũng không phải không có mắt a.
Bản thân thở ra một ngụm lãnh khí, nam nhân này mặc dù sở hữu một đôi mắt lạnh lẽo, nhưng lại cực độ điều tình*, chỉ cần cười một lần đã câu dẫn được dục niệm của ta. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, ta cơ hồ đến xướng cũng không xong.
*điều tình: tán tỉnh, ve vãn (hay lừa tình =)))
May là, học kịch lâu năm đã rèn luyện nên sức chịu cho ta. Mãi đến sau khi đã xướng đoàn hạ thai*, nội sam mỏng manh đã bị mồ hôi thẩm thấu.
*xướng đoàn hạ thai: hát xong đi xuống
Ban chủ nhìn ta, trong mắt mang theo trách cứ nhàn nhạt. Ta biết ta đã gần như phá hư tuồng hát này. Nhưng vì dục hỏa đốt người, ta đã không cách nào tỉnh táo.
Vô lực tiêu trừ, cũng vô pháp loại bỏ, toàn thân trên dưới đều phát nhiệt như lửa. Đến khi ta bị hỏa diễm thiêu đốt đến đầu váng mắt hoa, khẩu dụ của Thái hậu cũng đồng thời truyền đến.
Bởi vì trình diễn xuất sắc, toàn thể thành viên Hỉ Khánh Ban đều được ban thưởng hậu hỉ, trừ vàng bạc còn được ngự ban ngự rượu. Đồng thời, vào đêm dạ yến của hoàng tộc, sẽ gia tăng một buổi diễn.
Tăng một buổi diễn sao? Không sao cả. Dù sao cũng là hồi diễn cuối cùng, hoàn thành là có thể rời đi rồi.
Dạ lương như thủy. (Đêm lạnh như nước)
Ngự hoa viên treo đầy cung đăng, chiếu sáng một mảng phồn hoa mỹ cảnh.
Đêm nay, cần diễn không phải là một vở tuồng, mà là một tiểu khúc riêng biệt. Vị tiểu thư xinh đẹp nhàn tĩnh ôm ấp một mối tình vốn là vai diễn sở trường của ta, nhưng khi đối diện với đôi tròng mắt lạnh lẽo vô tình đang nhìn mình chăm chú kia, ta gần như đã diễn thành một ả dâm phụ đói khát.
Lão thiên, ánh mắt của ban chủ đả muốn lăng trì ta rồi. Mà bên môi Chu Thất đã xuất hiện một sự giễu cợt nhàn nhạt, càng khiến cho ta lần đầu tiên xuất hiện cảm giác xấu hổ ngượng ngùng. Ta thật sự đã quên, yến hội hoàng tộc sao lại có thể thiếu vắng sự xuất hiện của vị cao khuyến trọng* hắn đây.
*cao khuyến trọng: đại loại là quan trọng đi. @___@
“Hảo hảo hảo, không hổ là Hỉ Khánh Ban, quả nhiên không tầm thường.” Vị Hoàng thái hậu ung dung hoa quý vẫn quen ngồi ở trên cao nhìn xuống ban ra khẩu ngôn, nói ra đánh giá của mình, “Tiểu Thất nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mỉm cười, thanh âm thản nhiên gần như nghe không rõ tâm tình: “Mẫu hậu, ta nghĩ muốn một người.”
“Người nào?”
“Hỉ Khánh Ban Tiểu Tuyết.”
“Ô.” Thanh âm lơ đễnh phát ra từ Thái hậu, thế nhưng tâm ta lại âm thầm co rút, Thái hậu hướng sang ban chủ: “Hỉ lão bản, hẳn sẽ không thể bỏ được thứ mình yêu thích đâu nhỉ.”
“Tiểu nhân không dám.” Ban chủ sợ hãi cúi thấp đầu, “Nhưng mà, Tiểu Tuyết vốn là nam nhi…”
“Bổn vương muốn y làm người hầu, không được sao?”
“Tiểu nhân không dám, Vương gia thứ tội.”
“Bổn vương yêu cầu y, cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Một trăm hai hoàng kim, xem như tiền chuộc thân của y.”
Một trăm hai hoàng kim? Ta đi diễn buôn hát cả đời cũng không được nhiều như thế, ban chủ đã quyết định thế nào, không cần nói cũng biết.
***
Một thân hí phục*, ta theo sát Chu Thất về vương phủ của hắn. Hắn kị mã, ta ngồi kiệu.
*hí phục: trang phục đi diễn đó mờ ~
Thanh bố tiểu kiệu* lắc lư, vẫn không thể làm tiêu bớt nghi hoặc của ta. Hắn tại sao lại muốn ta? Muốn ta làm gì? Nếu là nhìn chúng dung mạo của ta, chẳng lẽ gương mặt đầy thuốc màu tô vẽ này thật sự có thể hấp dẫn người như vậy? Luận địa vị thân phận nhân phẩm tướng mạo của hắn, mỹ nhân bên người hẳn là không ít. Bản thân có bao nhiêu cân lượng, chính ta rõ ràng hơn ai hết.
*kiệu nhỏ, dùng khăn bố màu xanh lá hoặc xanh dương che lại.
Quả nhiên đúng với suy đoán của ta, Trong vương phủ, thị hầu hắn đều là mỹ nhân. Hơn nữa tổng quản của hắn, có vẻ là một nam nhân thanh nhã tú lệ, là một nhân vật mà trừ mẫu thân đã mất sớm của ta thì là người xinh đẹp nhất mà đời này ta được thấy.
Chu Thất đem ta giao cho người đó, chỉ phân phó một câu duy nhất rồi mất dạng: “Quản Ngũ, dẫn hắn đi kiền tịnh*.”
*kiền tịnh aka tắm
Vì vậy, ta bị đưa vào một gian phòng lớn, vứt vào giữa một táo trì khổng lồ.
Nước ao vốn có độ ấm thích hợp, hun cho toàn thân ta huyết mạch thư sướng. Đã bao lâu ta không được tắm trong một nơi tốt như thế này rồi? Nước này, thật tốt.
Sau khi tẩy tịnh, Quản Ngũ  mang đến cho ta y phục khô ráo sạch sẽ.
Vốn không lớn cho lắm, khi vừa cởi hí phục ra, dáng người thấp bé của ta liền lộ rõ không thể nghi ngờ, so với nam tử cùng tuổi, ta thấp hơn nửa cái đầu. Quản Ngũ nhìn ta, có chút kinh ngạc: “Tiểu Tuyết…Ách, ngươi hình như gọi là Tiểu Tuyết phải không?” Nhìn thấy ta gật đầu, hắn mới tiếp tục hỏi, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn, gần mười lăm rồi.”
“So với người khác đồng lứa, ngươi có vẻ thấp hơn một chút.” Ánh mắt của hắn có chút thương hại, “Bất quá, đi cùng khuôn mặt ngươi, vừa vặn thích hợp.”
“Mặt của ta?” Mặt ta làm sao ư? Bình phàm phổ thông, lúc diễn trên đài còn có vài phần tư sắc, chung qui cũng nhờ mới màu hóa trang giúp sức mà thôi.
“Rất đáng yêu a, thật lâu rồi ta chưa từng thấy được hài tử đáng yêu thế này.” Hắn mỉm cười nói, “Khó trách gia lại mang ngươi về đây. Từ nay về sau, ngươi hãy hảo hảo hầu hạ gia đi, gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Vâng.” Có bạc đãi hay không cũng không sao, một trăm hai hoàng kim kia đã chặt đứt đường sống duy nhất của ta, hắn muốn ta làm gì, hắn muốn đối ta thế nào, cũng chỉ có thể theo hắn mà thôi. Từ nay về sau, chủ nhân của ta, chính là hắn.
“Tẩy sạch rồi? Vậy đi theo ta đi. Gia đang chờ ngươi tại Thanh Phong Các.”
Quản Ngũ đi trước dẫn đường, ta theo ngay phía sau, Vương phủ này thật sự rất lớn, chỉ một con đường nhỏ đã đông rẽ tây lượn quanh co khúc khuỷu đã khiến ta phân không rõ được nam bắc, đợi đến lúc đến được Thanh Phong Các mà Quản Ngũ đề cập thì ta đã hoàn toàn bị lạc phương hướng.
“Gia đang ở bên trong, vào đi thôi.”
Vươn tay, đẩy cửa, chứng kiến mộc môn sơn đỏ dưới chưởng chậm rãi mở ra, phía sau cửa một ngọn đèn chiếu xuống, một đôi mắt lạnh giá đang dùng loại mục quang có thể dễ dàng khơi mào một thân dục hỏa của ta, chăm chú nhìn ta, đầu gối bỗng nhiên khụy xuống không chống đỡ được, sau đó, ngay trước khi ta ngã xuống đất, một đôi tay vững chắc đã ôm lấy thắt lưng của ta…
————–
CÂU HỎI:
(雍容华贵的皇太后有一种居高临下的赏赐般的口吻, 说出她的评价) => Đây là ý gì a? Ta ko hiểu. Ai giúp ta với. T^T
(喜老板, 不会不割爱吧.)=> Còn đây nữa. Help me ~<3
Này xem như liều mạng phá hoại tác phẩm đi. Ta biết là mình sẽ chém gió không chừa chỗ nào hết, vậy mà vẫn đâm đầu vào làm. Ai thích thì đọc, ta không rủ rê hay cường thưởng dân nữ dân nam nha ~.
1 chương ngắn hơn Ách nô, nhưng phức tạp dữ đa, thời gian edit lại lâu hơn nhiều. T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.