Nếu y theo kế hoạch của Đường Ngạo, lúc này cửa hàng nhỏ đổi chủ sẽ vẫn tiếp tục sản xuất trang bị cho zombie. Thế nhưng nó đã chẳng còn liên quan gì đến anh nữa rồi. Vườn bách thú đã chuẩn bị đủ lương thực, đã có vũ khí tự vệ, tất cả mọi người vẫn an toàn.
Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi. Hiện giờ cửa hàng nhỏ đổi chủ nhưng vườn thú không đủ vũ khí. Hà Hợp cũng là con zombie vô cùng thực tế, khi Đường Ngạo không buôn bán trang bị zombie nữa, muốn nó giúp cũng khó.
Hơn nữa. . . . . . Nếu như không phải vườn thú cũng có một đám mất nết, không biết chừng nó đã tấn công nơi này rồi.
Mà lúc Đường Ngạo đang âm thầm lo lắng, Tô Bách. . . . . . Lại biến thành mất nết rồi.
Không ai biết xảy ra đã chuyện gì, ngày đó sau khi trở về anh ta chỉ cảm thấy chỗ bị Gâu Gâu cắn hơi tê tê. Bởi vì nhìn thấy Mạt Mạt ra tay trước, Gâu Gâu sợ anh ta trả đũa nên cắn khá mạnh, sâu thấy cả xương.
Tô Bách băng bó xong, ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh dậy, tay phải anh ta đã bắt đầu hiện lên màu xanh đen. Đáng chết, anh ta lại biến thành mất nết rồi.
Tất cả mọi người hoảng hốt, chỉ có Hải Mạt Mạt và Gâu Gâu vẫn ngủ ngon. Đường Ngạo trở về phòng ngủ mình, xách Hải Mạt Mạt từ trên giường lên: “Sao lại thế?”
Hải Mạt Mạt định nằm vào trong lòng anh ngủ tiếp: “Chú ấy đã thề không nói cho ba, nếu nói sẽ thành zombie. Ừm, điều này chứng minh chú ấy là người nói không giữ lời chứ sao.”
Đường Ngạo hơi nhíu mày: “Do vết thương trên tay, Gâu Gâu cũng mang virus sao?”
Hải Mạt Mạt buồn ngủ không nâng nổi đầu dậy: “Gâu Gâu ăn nhiều zombie như vậy, mang virus cũng có gì kỳ lạ đâu.”
Một tay Đường Ngạo xách Gâu Gâu từ trên đất lên, Gâu Gâu cũng buồn ngủ không nâng nổi đầu dậy, nửa đêm canh ba ai mà chả buồn ngủ. Nó cố gắng nâng mí mắt lên, thấy mình lơ lửng cách mặt đất. Cuối cùng cố gắng thất bại, bốn chân nó quẫy quẫy, quyết định tiếp tục ngáy o o giữa không trung.
Đường Ngạo hết cách rồi, bên kia Tô Bách lại bắt đầu lớn tiếng gào lên. Anh ta. . . . . . Anh ta lại phải bắt đầu ăn uống điều độ rồi. Đường Ngạo híp mắt, mặc kệ Hải Mạt Mạt dùng cách gì, xem ra cơ thể người không thể sinh ra kháng thể với thứ này.
Tô Bách bị trói ở khu đặc biệt khống chế mất nết mới cắn người, phải ăn cơm trên cột. Tất cả đám mất nết cũng vây quanh anh ta, an ủi đủ kiểu.
Hải Mạt Mạt nằm ở trong lòng Đường Ngạo, nghe thấy mất nết A thủ thỉ thù thì: “Đừng buồn nhé, anh biến thành mất nết còn đẹp trai hơn lúc bình thường đó!”
Mất nết B nhẹ nhàng dịu dàng: “Ai bảo vênh, đáng đời!”
Mất nết C khẽ nức nở: “Tối nay tôi giúp anh thay quần, anh cứ thoải mái đi!”
Táng Tận Lương Tâm hét lớn một tiếng: “Có ai đối xử thế với đồng loại không hả?” Nó vỗ vỗ vai Tô Bách, “Anh nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho Kiều Tiểu Vũ đâu. Kính cha người như cha mình, yêu vợ người như vợ mình [1], các anh em đều hiểu mà, yên tâm đi yên tâm đi.”
[1] Câu gốc là ‘Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, thê ngô thê dĩ cập nhân chi thê': Kính trọng cha anh mình rồi mở rộng thành kính trọng cả cha anh người, thương vợ mình thì thương cả vợ người. Đây là một câu chế từ câu ‘lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu’ – Kính trọng cha anh mình rồi mở rộng thành kính trọng cả cha anh người, thương con trẻ mình thì thương cả con trẻ người.
. . . . . .
Nghiêm trọng nhất là đám trùm buôn vũ khí kia đang truy lùng kẻ dùng thuốc giả lừa bọn chúng khắp nơi. Xem ra giao dịch lần sau không làm được nữa rồi, ít nhất là không thể làm với đám người này.
Tổng giám đốc Đường rất bất đắc dĩ.
Lần trước gặp anh hai Đường Hạo, anh vốn có thể mở miệng. Tuy rằng mấy năm nay tính tình anh rất xấu, nhưng vào thời khắc này, để bảo vệ người còn sống sót trong doanh của anh, muốn mấy khẩu súng cũng không phải chuyện khó khăn.
Nhưng lòng tự ái của tổng giám đốc Đường đúng là quá hại người.
Thời tiết ấm dần lên, cởi quần áo mùa đông, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Vì virus lây lan, đại đa số các căn cứ đều bắt đầu xuất hiện ôn dịch. Triệu chứng điển hình là nhiệt độ giảm, run rẩy. Nghiêm trọng hơn là đường hô hấp xuất huyết, suy tim, mất ý thức hoặc là hôn mê sâu.
Trong vườn thú nhờ công tác trừ độc rất tốt, xung quanh lại thông gió nên tất cả mọi người đều rất khỏe mạnh. Ngay cả đám mất nết cũng chỉ cảm thời tiết, không bao lâu là khỏi.
Tổng giám đốc Đường không có vũ khí nên không thể làm gì khác hơn là bảo tất cả mọi người giả vờ bệnh dịch bùng phát. Mấy ngày nay thường xuyên có người lạ đi qua, hơn nữa còn có người xin ra nhập.
Sau khi nhìn thấy cả căn cứ bệnh tật ốm yếu thì không tới nữa.
Cây ăn quả chiết cành đợt đầu tiên kết trái rất ít. Mọi người vẫn tiếp tục cẩn thận chăm sóc. Đợi đến đầu mùa hè, rau dưa và trái cây cuối cùng cũng nhiều hơn. Khi đó thịt còn rất ít, không chỉ nơi này mà tất cả các căn cứ trừ xưởng ASA đều khan hiếm thịt.
Thịt tươi dự trữ của thành phố E vốn hữu hạn, hiện giờ đã qua mấy tháng cắt nước, thịt tươi đã sớm biến chất.
Tổng giám đốc Đường đương nhiên cũng có biện pháp, ngay từ lúc vừa chiếm được vườn thú anh đã dẫn người đi khắp nơi bắt gà. Hiện giờ trong vườn thú nuôi không ít gà, nhưng mọi người chịu đựng không động vào. Đầu mùa xuân, dùng tất cả trứng gà ấp thành gà con.
Hiện giờ đám gà con cũng đã lớn cỡ bàn tay rồi, chạy khắp nơi kiếm thức ăn. Lúc này mọi người mới thỉnh thoảng bắt mấy con làm một bữa. Động vật ăn cỏ trong vườn thú vẫn còn một ít, nhưng Đường Ngạo không định nuôi bọn chúng bởi những động vật này sinh sôi nẩy nở quá chậm.
Mùa xuân đi qua, rất nhiều căn cứ phải giải tán. Bệnh dịch trong thời kỳ văn minh còn có thể chết người chứ đừng nói đến thời khan hiếm thuốc thang, không ai nghiên cứu chế tạo thuốc men như thế này.
Bên vườn thú lại thu nhận rất nhiều người từ căn cứ khác. Tổng giám đốc Đường chia người thành bốn khu. Khu số một để cho một người đàn ông tên là Trương Diệu Dương trước đây Ngô Bưu lưu lại quản lý. Anh ta trước kia là nông dân, phụ trách quản lý cây nông nghiệp. Khu hai do một người mới gia nhập là Viên Thiên Hiểu quản lý, phụ trách gia công. Anh ta trước kia là xưởng trưởng xưởng gia công. Khu ba do Ngô Hoa và mấy người phụ nữ quản lý, phụ trách hậu cần, vệ sinh, chữa bệnh v..v… Khu bốn do Cầu Đại Vân quản lý, phụ trách tuần tra và bảo vệ doanh.
Hải Lam và Tô Bách dẫn đám mất nết do tổng giám đốc Đường trực tiếp sắp xếp, nơi nào cần và cần làm gì.
Cả doanh luôn ngay ngắn có trật tự, vậy mà tổng giám đốc Đường hình như chưa bao giờ nhàn rỗi. Trong phòng của anh đèn vẫn sáng đến hết đêm. Thời tiết nóng dần, nhưng điện của máy phát điện có hạn, bình thường chỉ dùng cho sản xuất, gia công đã rất thiếu rồi, hiện giờ cứ mười hai giờ sẽ cúp điện.
Anh đương nhiên là trường hợp đặc biệt.
Anh đang lật sách tìm phương pháp xử lí bảo quản khoai tây lâu dài, đột nhiên vang lến tiếng đập cửa như gió táp mưa rào. Tổng giám đốc Đường không ngẩng đầu: “Vào đi.” Nghe cái tiếng đập cửa đấy không cần đoán cũng biết là Cầu Đại Vân.
Ai, nếu Hải Mạt Mạt không có ở đây có lẽ anh sẽ còn chút mong đợi.
Cầu Đại Vân còn cầm súng thuốc mê trong tay: “Đường tổng, có người leo tường vào, bị chúng ta bắt được.”
Đường Ngạo không ngạc nhiên: “Người của ASA?”
Cầu Đại Vân gật đầu, mặc dù cô không biết, nhưng đám Ngô Hoa và Kiều Tiểu Vũ nhận ra được. Đường Ngạo thở dài: “Ngô Bưu tham gia với bọn chúng?”
Cầu Đại Vân bắt đầu tức giận: “Ban đầu nên giết tên khốn kiếp ấy.”
Đường Ngạo xua tay: “Giết hắn rồi, đám Chu Tân Quốc vẫn sẽ đến thôi.” Năm ngón tay phải của anh chầm chậm gõ lên bàn, giọng điệu khinh miệt, “Chừng nào tôi còn sống, bọn chúng sao có thể yên tâm.”
Cầu Đại Vân đã nghe Kiều Tiểu Vũ và Ngô Hoa kể về những tin đồn của tổng giám đốc Đường nên cô cũng biết được một chút về quan hệ của anh và ASA hiện tại. Tin đồn về lãnh đạo ở đâu cũng là đề tài hot.
Cầu Đại Vân cũng biết chuyện này nghiêm trọng. Tập đoàn ASA là công ty kiểu mẫu của cả thành phố E, nhất định sẽ có bảo vệ. Những công ty này trang bị súng đạn là hợp pháp.
Hơn nữa hiện giờ dù quy mô nơi này không nhỏ, nhưng so với nhân khẩu xưởng ASA thì không đáng kể. Nếu như xưởng ASA thật sự nhăm nhe nơi này thì hậu quả thật không lường được.
Đường Ngạo vuốt vuốt bút máy trong tay, cuối cùng nói: “Thực lực chênh lệch, không lường trước được.”
Cầu Đại Vân đề nghị: “Không bằng chúng ta để đám mất nết ra tay.”
Đường Ngạo lắc đầu: “Bọn họ cũng sẽ chết. Hơn nữa tôi không lo lắng chuyện này. Đám Chu Tân Quốc kia nhát như chuột, cô đừng thấy bọn chúng diễu võ dương oai, không chắc chắn bọn chúng tuyệt đối không dám công khai làm gì tôi.”
Cầu Đại Vân đột nhiên có chút thương xót người đàn ông này. Thật ra nếu lần trước anh mua được súng đạn thì sẽ không cần phải nữa lo lắng những chuyện này nữa. Hơn nữa anh không thể chia sẻ sầu lo trong lòng với người khác, nói ra những chuyện này sẽ chỉ làm dao động lòng quân.
Cầu Đại Vân khẽ hỏi: “Bọn chúng có kế hoạch khác?”
Đường Ngạo đặt bút máy lên bàn, một lúc lâu mới nói: “Cô quên ban đầu chúng ta ép Ngô Bưu đi thế nào sao?”
Cầu Đại Vân hít sâu một hơi: “Hà Hợp!”
Tên Hà Hợp kia, chỉ cần có ích lợi, anh ta tuyệt đối sẽ chạy theo như vịt.
Quả nhiên, khi đám khoai tây đầu tiên thu hoạch được thì cố nhân đến.
Cách cửa vườn thú, tổng giám đốc Đường và Chu Tân Quốc bên ngoài đối mắt.
“Đường tổng, lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên thì sẽ gặp nhỉ.” Chu Tân Quốc nói nhẹ như lông hồng, còn có vẻ có chút cường điệu. Những ngày qua người hắn phái vào vườn thú dò xét chụp hình mang về thật sự khiến hắn không thoái mái nổi.
Người đàn ông này thật con mẹ nó cứng, chỉ cần có chút cơ hội là có thể lật ngược tình thế. Đầu cơ trục lợi trang bị zombie, hắn nhìn những cái mũ bảo hiểm kia không thể không giơ ngón tay cái.
Hiện giờ cái vườn thú này gần như đã biến thành một chuỗi xích sinh vật hoàn thiện!
Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Hắn cũng không ngu xuẩn, đợi khi anh gần phát triển xong căn cứ, thu hoạch nhóm lương thực đầu tiên cũng là lúc mình có thể tiếp nhận.
Hiện giờ chính là thời cơ.
“Đường tổng, lần trước anh vô cùng may mắn, lần này sợ rằng không ổn rồi.” Hắn tiếc rẻ lắc đầu. trong Tay Đường Ngạo còn ôm Hải Mạt Mạt.
Tập đoàn ASA hiện tại tuyệt đối không ít hơn sáu ngàn người. Mà anh chỉ có hơn tám trăm người và hơn một ngàn con mất nết. Hơn nữa đối với phương có súng trong tay, đánh như thế nào?
GG thôi.
[1] GG: Good Game – trận đấu xuất sắc, khen đối thủ cũng thừa nhận mình đánh không lại.
Đương nhiên Chu Tân Quốc cũng nghĩ như vậy: “Tổng giám đốc Đường chắc hẳn cũng đã nhìn ra, tôi dám đến tất nhiên đã nắm chắc trăm phần trăm. Mà sau khi anh chết, người của anh còn hữu dụng, tôi sẽ không làm khó bọn họ. Đường tổng là người thức thời, không cần tôi nhiều lời chứ?”
Người trong vườn thú đương nhiên rất tức giận, về công, Đường Ngạo không bạc đãi bất cứ ai trong số bọn họ, mọi người cùng ăn cùng ở. Về tư, ở cùng nhau lâu như vậy, dù sao cũng có cảm tình. Hơn nữa đáng sợ hơn là tin tức người bọn họ phái đi cửa hàng nhỏ dò xét mang về: đám Vương Phượng bị giam trong cửa hàng nhỏ, ngày ngày làm thợ, lương thực hạn ngạch chỉ đủ không để cho họ bị chết đói!
Bọn họ không hy vọng đổi chủ. Nhưng tình cảnh này không khác gì lúc bọn họ uy hiếp Ngô Bưu.
“Tôi nghe nói, bé gái trên tay Đường tổng có thể nói chuyện với zombie.” Chu Tân Quốc không chút hoang mang, đối với hắn mà nói chiếm nơi này chỉ là sớm muộn mà thôi, “Bảo bối như vậy chắc hẳn Đường tổng nhất định chưa từng rời tay nhỉ?”
Hắn nhìn Hải Mạt Mạt trong lòng Đường Ngạo, Hải Mạt Mạt vẫn còn đang ăn Popcorn.
“Thật sự. . . Không còn cách nào sao?” Cầu Đại Vân hạ giọng nói, Đường Ngạo thở dài: “Cô hiểu chưa, đây chính là nguyên nhân tôi không đến cửa hàng nhỏ cứu đám Vương Phượng.”
Cầu Đại Vân cầm tay anh, cảm xúc của những người khác cũng nặng nề. Hải Lam là đàn ông Đông Bắc, ghét nhất là tình cảnh này. Nó lập tức gào lên một tiếng, ý bảo muốn liều mạng cùng Chu Tân Quốc phía ngoài.
Chu Tân Quốc lần này chỉ dẫn theo hơn 600 người tới đây, đống súng của hắn cũng chỉ có thể võ trang cho bằng nấy người. Nếu như liều mạng thật chưa chắc đã không thể.
Hải Mạt Mạt túm lấy cổ áo Đường Ngạo, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Chu Tân Quốc: “Ai dám bắt nạt ba tôi?! Tôi đánh các người đó!!”
Đường Ngạo quả thực không ôm hy vọng với cô bé: “Chỉ bằng con á?”
Vẻ mặt Hải Mạt Mạt nghiêm túc: “Mạt Mạt sống là để lao ra những lúc ba cần!”
Người bên cạnh Đường Ngạo cảm động muốn chết. Sau đó Hải Mạt Mạt từ trong lòng Đường Ngạo nhảy xuống, bỗng nhảy về phía Chu Tân Quốc.
Chu Tân Quốc lộ ra vẻ vui mừng: “Không được bắn, phải bắt sống! !”
Sau đó một bóng đen lóe qua trước mắt hắn, Hải Mạt Mạt đã biến mất?!
Trong vườn bách thú, tổng giám đốc Đường và đám người ngẩn ra. Sao lại thế?!
Thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến mức bọn họ cuối cùng cũng xác định con nhóc kia bỏ chạy thật. Tổng giám đốc Đường than thở: “Thật ra thì con bé sống là để ép ông đây lao ra vào những lúc ông đây cần.”