Thật là một buổi sáng mát mẻ đẹp trời! Chim sẻ trên cây đang
vươn mình khoan khoái. Đột nhiên…
“Á, nhẹ thôi!!! Hu hu, tên khốn kia, tránh xa ta ra!”
Chim sẻ nghe thấy âm thanh đó liền ngã lộn xuống đất, vậy là
một vụ huyết án thê thảm lại xảy ra.
Sự thật là… Âu Dương Thiếu Nhân đang bê thuốc đến cho Mộ
Dung Tuyết, cảnh này trẻ em cũng không nên xem.
Nói chung là rất bạo lực, rất tàn nhẫn.
Ở ngoài cửa cũng được, dù sao cũng chẳng biết đi đâu nữa. Tại
xó xỉnh nọ, nhân vật nữ chính đang giương đôi mắt gấu mèo, ngồi xổm vẽ vòng
tròn. Toàn thân cô phát ra luồng oán khí như từng con sóng ập tới. Trước mặt cô
gái, là nhân vật nam chính đang cầm cây phất trần dài đùa nghịch. Nếu là bình
thường, cô gái đã sớm tức khí nhảy bật lên đá cho tên kia một cái. Nhưng lúc
này, khoảnh khắc này, cô lại không hề phản ứng trước hành động của hắn.
Bạn sẽ hỏi cô gái đó là ai phải không?
Cô gái đó chính là tôi!
Hu hu, Âu Dương Thiếu Nhân, Thượng Quan Tình tôi đã làm gì
huynh? Tôi đã giết bố mẹ huynh, hay là bắt vợ con huynh? Oạch, mà huynh làm gì
có vợ con cơ chứ.
Hu hu, đồ khốn nạn, vô lương tâm kia, độ háo sắc của huynh
đã tăng lên ba cấp rồi đấy. Lại dám hại cả tôi.
Huynh tưởng một cô gái đơn độc phiêu bạt trong thời cổ đại dễ
dàng lắm hả?
Sao huynh nỡ hại tôi như thế!
Hu hu, mẹ ơi, con muốn bay qua không gian, thời gian, con muốn
lên mặt trăng, con muốn yêu người sao Hỏa, muốn được khiêu vũ cùng dã nhân, muốn
tranh giành đồ ăn với tộc ăn thịt người. Dù sao con cũng không muốn ở cùng những
tên khốn này nữa.
Đúng lúc tôi đang chăm chỉ chửi rủa, cánh cửa bỗng “ken két”
một tiếng rồi bật mở, Âu Dương Thiếu Nhân độc ác kia lại vác bộ mặt gió xuân
tràn trề bước ra. Theo sau là một nam nhân, tuy bôi trát đầy thuốc màu lên mặt
nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn tú. Rõ ràng, nam nhân đó chính là Mộ Dung Tuyết
đáng thương.
“Hu hu, tôi xin lỗi!”, tôi gần như bổ nhào lên người Mộ Dung
Tuyết, những ấm ức, tổn thương trong lòng bỗng biến thành hành động, hai tay
tôi níu chặt tay áo Mộ Dung Tuyết, khóc lóc cầu xin được tha thứ. Tôi không
tin, thấy bộ dạng của tôi thế này mà chàng ta còn có thể nổi giận.
Khóe miệng co giật.
Khóe miệng của Âu Dương Thiếu Nhân vừa mới ngập tràn gió
xuân, thoáng chốc gân xanh đã lộ rõ mồn một.
Tôi trừng mắt, nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tôi bẻ gãy
răng!
Mộ Dung Tuyết thuận thế kéo tôi vào lòng, dịu dàng như nước
nói: “Tiểu Tình, không sao chứ? Ta đã biết là chuyện không liên quan đến nàng
mà. Ta không trách nàng đâu. Ngoan nào, đừng khóc nữa”, vừa nói vừa dùng ngón tay
lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.
Hu hu, cảm động quá! Trên thế gian này lại có người nhân từ
thế sao. Tôi không kiềm chế được, cứ nép vào lòng chàng ta. Ấm áp thế này chẳng
muốn rời xa chút nào.
…
Nhưng dính chặt anh chàng chẳng được bao lâu thì tôi đã bị
lôi ra rồi.
Hừ! Xảy ra chuyện gì thế này.
Chỉ thấy tên nam nhân mang khuôn mặt mê hoặc đang tiến lại gần,
giọng nói như hút hồn vấn vít bên tai.
Làm… làm cái gì đấy? Không được phả hơi thở vào tôi! Nhột
quá! Nhột thế này tôi làm sao thở được. Tim đập dồn dập, không phải mình bị bệnh
tim rồi đấy chứ.
“Tiểu Tình, ta đưa nàng về nhé, đêm qua bị dọa sợ lắm phải
không? Xem mắt nàng đã thâm quầng cả rồi kìa. Đừng sợ, ta sẽ ở bên nàng”, giọng
nói như mang ma lực đó khiến tôi thấy vô cùng yên lòng. Tay bất giác vòng qua
ôm cổ người ấy, đầu dựa vào vai chàng ta.
Trái tim vẫn đập rất nhanh, tôi có một cảm giác kỳ lạ. Quả
nhiên, tôi hoàn toàn không có sức đề kháng đối với mỹ nam.
Âu Dương Thiếu Nhân ngoái nhìn bộ mặt bực dọc của Mộ Dung
Tuyết, rồi mỉm cười với Âu Dương Y, nói: “A Y, đến đàm đạo với người anh em Mộ
Dung Tuyết đi, cũng lâu không gặp mặt rồi”.
Mộ Dung Tuyết nhăn nhó lắc đầu. Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu
mãn nguyện, tâm trạng đột nhiên hào hứng hẳn lên, xoay người ôm tôi rời đi.
Trước lúc rời đi tôi cố ngoái ánh mắt đồng cảm nhìn Mộ Dung
Tuyết. Người anh em, nhớ bảo trọng nhé. Nói chuyện với Âu Dương Y ấy à, trên thế
gian này không mấy người có gan to thế đâu.
Rõ ràng, người ta cũng đã sớm biết hậu quả. Khuôn mặt choe
choét đầy thuốc màu ấy chợt thẫn thờ, có thể nhận ra cả nỗi thê lương trên đó.
Đặt tôi lên giường, Âu Dương Thiếu Nhân thuận thế ngồi xuống
bên cạnh. Tôi không hiểu ý liền hỏi huynh ấy: “Huynh định làm gì thế?”.
Âu Dương Thiếu Nhân vẫn giữ bộ mặt hiển nhiên, nói: “Bảo vệ
nàng”.
Không còn gì để nói. Tự biết chẳng thể giảng đạo lý với loại
người này, tôi quyết định không thèm đoái hoài đến huynh ấy nữa. Cố gắng quan
tâm chăm sóc bản thân, xoay người nằm ngủ. Nhưng phía sau lưng vẫn có một bóng
hình rất lớn, nó nhắc nhở tôi Âu Dương Thiếu Nhân còn đang ở trong phòng.
Trái tim tôi không kiềm chế được, lại bắt đầu loạn nhịp.
Không thể đợi thêm chút nào nữa đâu, bổn nữ hiệp sắp tan chảy
mất rồi. Tôi liền bật dậy định mắng té tát kẻ xấu xa kia, nhưng lại thấy huynh ấy
đang ngồi dựa bên giường mà ngủ.
Ánh nắng chiếu trên gương mặt Âu Dương Thiếu Nhân như báo hiệu
ngày mới bắt đầu. Huynh ấy chẳng khác gì chàng Hoàng tử đang ngủ yên bình trong
cuốn truyện tranh, bình thản mà mê đắm lòng người đến thế, mọi thanh âm của tôi
như đều tắc lại trong cổ họng.
Ngủ mà cũng đẹp thế này thì ai nhẫn tâm vùi dập chứ?
Không kiềm chế được lòng mình, tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt
ấy. Đúng là mê hoặc chúng sinh quá mà!
Một chàng trai lại có thể mê hoặc lòng người đến thế này
sao.
Đúng lúc đó Âu Dương Thiếu Nhân chẳng hề báo trước mà đã
xoay người, đè tôi xuống giường. Tư thế này không được thoải mái cho lắm, huynh
ấy lần mò rồi ôm chặt lấy tôi. Đương nhiên theo bản năng, tôi muốn đẩy huynh ấy
ra ngay lập tức. Thế nhưng… nhưng huynh ấy đang ngủ. Đêm qua cũng không được ngủ
rồi. Hơn nữa, vầng ngực của huynh ấy mới ấm áp làm sao… tôi cảm nhận mùi hương
dịu nhẹ trên người Âu Dương Thiếu Nhân, mùi hương an lành này khiến tôi rất muốn
được ngủ trong lòng huynh ấy.
Ừm, ừm… để huynh ấy ôm một lát cũng được chứ sao, chỉ một
lát thôi mà.