“Huynh, huynh đến chỗ kia ngồi đi. Đúng, đúng, chính là như
thế! Các huynh hãy tạo dáng giống như cây nấm hương. Khi nào tôi nói bắt đầu
thì bắt đầu lắc hông nhé. Sau đó tôi hát một câu thì các huynh hát theo một
câu”, lúc này, tôi đang ở sơn trại.
Huynh đài sẽ hỏi tôi đang làm gì đúng không?
Ha ha! Huynh đài đã thành tâm thành ý hỏi như vậy, thế thì
tôi cũng đại pháp từ bi mà nói cho huynh đài biết.
Tôi đang dạy hát cho mấy sơn tặc đấy.
“Ta chỉ là một cây nấm hương xinh đẹp…”
“…”
“…”
Tôi trừng mắt, mấy người này cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì chứ?
Thực ra tôi đang nâng cao trình độ ca hát cho các người đấy.
“Nhìn gì mà nhìn, hát đi!”, tôi ngồi xuống tràng kỷ, vắt
chéo chân hiên ngang, khoe khoang tất cả khí thế oai hùng của mình, hét lên với
họ.
“Ta, ta là…, là một cây nấm hương…”, đám thổ phỉ cuối cùng
cũng bắt đầu cất lời lấy lệ.
“Lắc lư người đi, đừng quên đấy, lắc lư, lắc lư”, tôi tiếp tục
nhẫn nại chỉ huy dàn nhạc.
La la la
La la la
Ta yêu thế gian này.
Ta yêu thế gian này.
Ta muốn cả thế gian này biến thành thế giới nấm hương, la la
la.
Ta muốn cả thế gian này biến thành thế giới nấm hương, la la
la.
Trong âm thanh du dương huyền diệu của “Bài ca nấm hương”,
tiểu soái trại chủ vội vội vàng vàng chạy đến.
“Tiểu Tình, chuyện gì thế này?”, Giang Tả nghi hoặc hỏi tôi.
Hừ, hừ! “Đại anh hùng” đang đến, lại bắt đầu có trò hay rồi!
“Không có gì, chỉ là tôi đang giúp huynh chỉnh đốn lại sơn
trại chút thôi”, tôi đáp lại với vẻ vô tội. Hắn thật kỳ lạ, hắn phải hiểu rằng,
tiểu gia tôi đây mà không làm rối tung rối mù sơn trại này của hắn thì tiểu gia
tôi không phải là Thượng Quan Tình.
“Nhưng, nàng biết giờ là canh mấy rồi không?”, Giang Tả ôm đầu
vẻ đau khổ, bất lực hỏi tôi.
“Canh hai, người ta đều nói canh ba nghe tiếng gà gáy sáng
thì dậy múa. Mà chúng ta đang ở đâu, sơn trại đúng không. Nơi có nhiều người
rèn luyện, đương nhiên phải dậy sớm hơn người ta rồi, cho nên tôi chọn canh hai
để dạy họ luyện thanh”, tôi nói vẻ đương nhiên.
“Nhưng Tiểu Tình, nàng đang huấn luyện cái gì vậy hả?”, trên
trán Giang Tả đã nổi đầy gân xanh.
Ha ha! Chính là bộ dạng này! Chính là bộ dạng này! Tiểu gia
tôi trông thấy bộ dạng rối rít này của hắn mà hả hê quá. Phải thêm dầu cho lửa
cháy to hơn mới được.
“Chúng ta là sơn tặc mà. Thứ nhất: âm thanh phải vang vọng,
thứ hai: thân thể phải cường tráng. Tôi huấn luyện tổng thể cả âm thanh lẫn thể
lực cho họ. Nhất định không phụ lòng kỳ vọng, sẽ bồi dưỡng họ trở thành một đội
sơn tặc tốt”, đồng thời tôi cũng thể hiện động tác sao cho thật ăn khớp với cảm
xúc, vừa vỗ ngực thùm thụp vừa nói. Vô số những vệt đen đang xuất hiện quanh
người Giang Tả.
Ha ha! Huynh tức lắm phải không? Tốt nhất huynh nên ném tôi
ra khỏi sơn trại này.
“Tiểu Tình…”, Giang Tả mở miệng gọi.
Tôi ngước lên, vẻ mặt như chờ đợi hắn nói với mình hai từ
“cút đi”.
“Cám ơn nàng đã vì sơn trại như thế.”
…
Chuyện gì thế này?
“Sau này tất cả mọi người canh hai hằng ngày đều phải dậy
hát, rèn luyện thân thể”, Giang Tả nói xong, liếc ánh mắt “ngập tràn sóng tình”
về phía tôi, rồi bước đi.
Toát mồ hôi! Ý nghĩa của ánh mắt đó nhất định là… để xem ai
sẽ thắng ai.
Hu hu…
Tục ngữ có câu: Tự mình tạo nghiệt, đừng hòng trốn thoát.
Tôi tin tưởng tuyệt đối vào câu nói này.
Toàn bộ thời gian nửa đêm còn lại, tôi đắm chìm trong khúc
nhạc “Bài ca nấm hương” mà không cách nào ngủ được.
Ngày hôm sau, tôi bưng khuôn mặt với đôi mắt thâm quầng đi
qua phòng Giang Tả.
Từ chỗ a hoàn, tôi được biết đêm qua Giang Tả lại đi cất
bông. Đúng lúc đang cần bông nhất, thì lại nhận được thông tin hắn đã giấu toàn
bộ bông thừa đi rồi.
Hu hu…
Chiêu trí tuệ trong kế hoạch chạy trốn đầy hoa lệ của Thượng
Quan nữ hiệp đã hoàn toàn thất bại.
Âu Dương Thiếu Nhân, đồ khốn kiếp nhà huynh khi nào mới đến
cứu tiểu gia đây, cứ tiếp tục thế này, tiểu gia tôi thực sự sẽ trở thành trại
chủ phu nhân đấy!