“La la la, ta là một cây nấm hương xinh đẹp, ta yêu thế giới
này, la la la, ta phải biến thế giới này thành thế giới của nấm hương, la la
la”.
Có lẽ là vì lần đầu tiên trong đời làm ra được một món ăn
như thế, nên cảm giác lâng lâng hạnh phúc cứ ngập tràn trong lòng.
Giang Tả ngồi đối diện với một bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ,
sắc mặt rất khó coi: “Tiểu Tình, đây… là cái gì?”
“À, cái kia hả, đó là rau cải xào cay”.
Tôi ném ánh nhìn khinh rẻ về phía Giang Tả, tên đần này ngay
đến rau cải cũng không biết hả.
Giang Tả nhìn tôi với khuôn mặt chờ đợi, nở nụ cười rạng rỡ
nói: “Ta đoán là món đậu này rất ngon”.
Cảm động quá! Giang Tả đang nịnh tôi có phải không vậy?
“Ừ, ừ, huynh ăn đi”, tôi ngồi xuống bên cạnh Giang Tả, vừa
nói vừa giương mắt nhìn.
Mẹ tôi từng nói, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là nhìn
người khác thưởng thức món ăn của mình, vì thế tôi phải từ từ cảm nhận giây
phút ngắn ngủi này.
“Tiểu… Tiểu Tình, nàng không ăn sao?”, Giang Tả cười cười
nhìn tôi, hỏi.
Tại sao tôi luôn cảm thấy nụ cười của hắn có gì đó rất lạ.
“Ừ, tôi nhìn huynh ăn là thấy hạnh phúc lắm rồi”, tôi nói vẻ
mong đợi.
Chẳng biết tại sao, Giang Tả có bộ dạng chẳng hề sợ hãi, vô
cùng anh dũng, duỗi tay vung đũa, ngay sau đó mọi người lần lượt nối nhau bắt đầu
ăn.
“Giang Tả à, tại sao huynh lại chỉ ăn đậu thế? Hơn nữa tất cả
mọi người cũng chỉ ăn đậu”, tôi nghi ngờ hỏi lại, lẽ nào mọi người đều mê món đậu?
“Ha ha! Tiểu Tình, vì đậu nàng nấu quá ngon, cho nên các món
khác đều không hợp khẩu vị chúng ta nữa. Ha ha! Đậu này sao lại ngon thế chứ!”
Thượng đế ơi! Đức mẹ Maria ơi! Các người có nghe thấy không?
Lần đầu tiên trong đời con vào bếp, lại được mọi người khen
ngợi, còn được đánh giá cao như thế. Quả nhiên con là thiên tài nấm hương anh
hùng vĩ đại mà.
Trong lúc tôi đang cười lớn dương dương đắc ý, Giang Tả cùng
đám thủ hạ nhanh chóng ăn xong bữa với tốc độ nhanh nhất.
Tôi kinh ngạc, thật thần kỳ, ăn quá nhanh!
“Sao ai cũng ăn nhanh vậy!”, tôi không thể không cảm khái
nói, đầu óc vẫn đang tưởng tượng đến niềm hạnh phúc kia.
Quả nhiên, hạnh phúc luôn ngắn ngủi! Dù sao tôi cũng nhìn thấy
họ ăn no cả rồi, nên định đi ra ngoài tản bộ một lát.
Tôi quay người rời khỏi phòng ăn. Vừa mới đi được ba bước,
chưa ra đến cửa, phía sau đột nhiên có ai đó kêu lên.
“Ui da, đau bụng quá!”
Xì! Ăn cho lắm vào! Vừa ăn xong đã kêu đau bụng.
“Không được, tôi phải đi nhà xí!”
“A, tôi cũng đau bụng!”
Càng lúc càng nhiều người kêu đau bụng, sau đó họ lũ lượt
kéo nhau đi ra, chạy thẳng vào nhà xí.
“Món ăn này có vấn đề rồi!”, trong chớp mắt, cuối cùng Giang
Tả cũng phải chạy ra ngoài, trước khi đi chỉ kịp nhìn tôi nói câu này.
Trong mắt hắn ngập tràn nghi hoặc.
Nghi ngờ tôi? Nghi ngờ tôi bỏ thuốc?
Tôi nguyền rủa cái nghi ngờ đáng ghét trong đầu huynh!
Tiểu gia tôi vô cùng quang minh lỗi lạc nhá. Tôi mà có thuốc,
thì việc gì phải bỏ trốn nhiều lần như thế, tôi đã sớm cho các người đi đời rồi.
Ba canh giờ sau.
Những thứ trong bụng đã tống ra hết, đám sơn tặc mặt mày phờ
phạc, tay chân mềm nhũn, nằm ra như ngả rạ, ngổn ngang trên mặt đất y như những
xác chết.
Nhìn Giang Tả mặt mày đờ đẫn không còn khí sắc ngồi uể oải
trên mặt đất. Lòng lương thiện trong tôi lại lần nữa trỗi dậy. Haizzz, ai bảo
tôi không có sức đề kháng với mỹ nam cơ chứ? Lại còn là một tiểu soái bệnh tật
đáng thương như thế nữa.
Tôi cất giọng trong vắt, quyết định đợi đến khi dọn dẹp xong
xuôi một lượt mới tiếp tục bỏ chạy: “Giang Tả, tôi không bỏ thuốc vào đồ ăn.
Tôi rất muốn trốn. Nhưng, tôi trốn cũng phải có nguyên tắc”.
“Ta biết trên người nàng không có thuốc, chỉ là ta muốn hỏi
cho rõ, món đậu mà chúng ta ăn, nguyên liệu lấy từ đâu?”, Giang Tả mặt trắng bệch,
hỏi tôi.
“Nguyên liệu? Haizzz, lấy ở đây thôi, tôi thật sự không biết
loại đậu này. Chỉ là tôi thấy chúng được giấu trong góc, cảm giác chúng sẽ rất
ngon, cho nên lấy ra dùng”.
Oạch!
“Giang Tả, Giang Tả không phải huynh vừa mới đi nhà xí về
sao, tại sao trông mặt vẫn bí bức thế kia?”
Ừm, Giang Tả không hổ danh là trại chủ, bụng là kho chứa
hàng có khác.
(Người đâu, người đâu! Đưa ta thứ gì đó nhọn nhọn sắc sắc, để
ta giết con đần này!)
Giang Tả trừng mắt nhìn tôi, đột nhiên nói: “Còn nhớ trước
đây ta từng muốn nói với nàng một chuyện không? Từng có một lần, ta, ta rất muốn
nói với nàng…”.
Từng có cơ hội ném bỏ nàng, thế mà ta lại không biết quý trọng,
đợi đến khi mất đi rồi thì hối chẳng kịp nữa, chuyện đau khổ nhất thế gian của
con người trôi qua như thế đó. Nếu ông Trời có thể cho ta thêm một cơ hôi, ta
nhất định sẽ nói ba chữ với nàng: “Nàng đi đi!”. Nếu cần cho ba chữ kia thêm thời
hạn sử dụng, ta hy vọng thời hạn đó sẽ là… một vạn năm…
Trên đây là suy đoán của tôi, vì Giang Tả lại lần nữa chạy
thẳng vào nhà xí.