Phiêu Du Giang Hồ

Chương 28: Hoàng tử sơn tặc mời đến hoàng cung




Thế nào là cuộc sống lý tưởng?
Chẳng phải là khắp nơi hoa nở, đâu đâu cũng có nấm hương, có thể thoải mái rong chơi đùa nghịch hay sao?
Nhưng, nếu sống cuộc đời như thế, có thể tôi sẽ không còn cơ hội để mà sáng tạo.
Thần bảo: Thần vốn cũng là người, chỉ vì Thần làm được những việc người không làm được, cho nên Thần mới trở thành thần.
Tôi nói: Tôi vốn cũng là người, chỉ là vì chân tôi giẫm phải con trai của Hoàng đế, cho nên có thể tôi sẽ không còn là người nữa.
Đương nhiên cũng chẳng phải là thần, vì tôi sẽ trở thành ma.
Đường đường là một Hoàng tử, chắc người sẽ làm chuyện gì xấu xa hả? Tại sao người lại chạy đến đây làm sơn tặc? Hơn nữa còn ở đây để làm sơn tặc xấu, đáng ra người nên tránh mấy chỗ tiểu gia tôi đi qua đi lại mà làm sơn tặc chứ.
Tiểu gia tôi đây đâu có đắc tội với người? Hu hu…
Tôi thực sự không có tư tưởng phản động, tôi yêu hòa bình, yêu Đảng, từ nhỏ đến lớn không hề đục khoét bức tường Xã hội Chủ nghĩa vững chắc, trả tiền điện tiền nước đúng hạn, nộp thuế đầy đủ. Hu hu, cho nên, tôi thật không muốn đối đầu với con trai của Hoàng đế đâu. Còn cả bốn huynh đệ Âu Dương chết tiệt kia nữa, các huynh muốn cứu tôi, tôi không có ý kiến, nhưng sao lại báo quan phủ làm gì, các huynh có còn là nhân sĩ võ lâm nữa không? Sao một chút khí tiết giang hồ cũng không có thế hả!
“Tiểu Tình! Tiểu Tình! Thượng Quan Tình!”
Tôi đang tự mình sám hối, tự mình gột rửa những vết nhơ trong lòng, đột nhiên lại thấy ai đó đang cuồng loạn gọi tên mình.
“Làm… làm… làm sao?”
“Thượng Quan Tình, nàng sao không ra chỗ khác đi, Hoàng tử chắc sắp bị nàng giẫm chết rồi đấy”.
Vừa nghe thấy hai từ “giẫm chết”, tôi như bị điện giật, vội vội vàng vàng chạy đến bên Âu Dương Thiếu Nhân.
Mặt rỗ đỡ Giang Tả đứng dậy, Giang Tả run run rẩy rẩy bước đến ngồi lên ghế, liếc nhìn tôi một cái.
Oạch! Lẽ nào ánh mắt đó chính là ánh mắt do Sakuragi Hanamichi[1] phát minh ra: Giết chết ngươi! Giết chết ngươi! Dùng tuyệt chiêu ánh mắt để giết chết ngươi!
[1] Nhân vật trong bộ truyện tranh Cao thủ bóng rổ
A, hừ, hừ, hừ! Giờ là lúc nào rồi còn có thời gian mà nghĩ mấy chuyện tào lao. Việc chính đang cấp bách thế này cơ mà.
“Vị đại nhân này, có thể nói cho chúng ta biết, chuyện đang xảy ra được không?”, vào lúc mấu chốt, Âu Dương Thiếu Nhân dũng cảm đứng lên.
Lão mặt rỗ liếc nhìn chúng tôi, rồi lại đưa ánh mắt thăm dò về phía Giang Tả.
Đôi môi Giang Tả nhợt nhạt, miệng thở hồng hộc, khó khăn nói một câu: “Xử lý mọi chuyện ở đây đi, ta cần nghỉ ngơi, đợi ta khỏe lại thì nói sau”.
Thế là, mọi người đều giải tán. Còn tôi, Giang Thần và bốn huynh đệ Âu Dương cùng nhau trở về khách điếm.
Đương nhiên, Giang Tả cũng đến khách điếm để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trọn vẹn buổi tối, tôi cứ mơ đi mơ lại một giấc mộng. Trong giấc mộng, tôi bị ném vào một món ăn có tên là “Phượng Hoàng Kê”, trở thành nguyên liệu nấm hương tuyệt mỹ.
Sáng sớm, cũng vì bị dọa cho như thế nên tôi mới tỉnh lại.
Khi mọi người đều đã tề tựu đông đủ trong phòng khách, sức khỏe của Giang Tả cũng khôi phục trở lại. Đương nhiên tôi cũng được biết nguyên nhân của vụ việc.
Giang Tả… con trai của Hoàng đế, vì từ nhỏ luôn làm những việc chính nghĩa, không chấp nhận bọn tham quan, nhưng lại không cách nào để công khai đả kích chúng. Vì thế Giang Tả đã bày mưu tính kế, quyết định trở thành sơn tặc, chuyên đánh cướp của cải của bọn tham quan.
Thực ra, tôi có thể hiểu được cách làm của hắn, dù sao thì bao nhiêu năm xem ti vi của tôi cũng không uổng phí.
Điều tôi không hiểu đó là… hắn bị bệnh hả, não của lão già bố hắn phải chăng cũng bị là phẳng rồi! Một người con tốt như thế, tại sao lại ném bỏ để đến nỗi phải đi làm sơn tặc? Bị người trong thiên hạ biết được thì chẳng phải là trò cười hay sao? Hay ông bố già của hắn là một tên điên.
“Lẽ nào, huynh không sợ mọi người biết chuyện?”, tôi có hút hiếu kỳ vặn hỏi.
“Không có người nào không liên quan mà biết được chuyện này, người ngoài biết được đều sẽ phải chết”, Giang Tả ung dung nói.
“Nhưng tôi biết rồi”, tôi chớp chớp mắt vô tội. Làm ơn đi, tôi đã biết rồi.
“Hả? Thật sao?”, Giang Tả nở nụ cười xảo quyệt nhìn tôi.
Tôi phản ứng lại lời của hắn bằng sắc mặt trắng bệch.
Trời ơi, tôi là con ngốc phải không? Sao tự nhiên lại lạy ông tôi ở bụi này là thế nào.
Được thôi, Thượng Quan Tình, mày cần phải thoát thân, phải tìm cách thoát thân!
Nhân lúc người người đều tề tựu đông đủ, chúng tôi nên cùng nhau bỏ chạy.
“Ha ha! Nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Không quản chuyện nội bộ triều đình, hiểu lầm hôm nay đã được hóa giải, chúng tôi cũng không nán lại lâu thêm, giờ xin cáo biệt, sau này gặp lại”, chắp tay hành lễ, tôi học theo điệu bộ này ở trên ti vi và nói.
Cùng với ánh mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương và động tác thủ thế mà Giang Thần đang thể hiện. Tôi xoay người chạy thẳng ra cửa.
Mọi người! Chạy thôi!
“Ha ha! Nàng là Thượng Quan Tình, không phải Âu Dương Tình. Tại sao phải lừa ta?”, giọng Giang Tả vang lên phía sau, tựa như ác ma đang truy đuổi.
Xí! Tôi lừa huynh đấy, dù sao tôi cũng sắp đi rồi, huynh cứ tự mình cảm khái đi.
Tôi tăng tốc chạy thẳng ra cửa.
“Nàng đã lừa gạt ta, còn hại ta bị ốm một trận. Ta vốn muốn tự mình về hoàng cung thăm phụ hoàng, nhưng hiện tại cơ thể yếu ớt, trên đường đi không có người chăm sóc cũng không được. Cho nên, nàng phải đưa ta trở về hoàng cung”.
Nghe thấy câu đó, tôi chợt dừng lại, máy móc xoay người, chỉ thấy Giang Tả vừa mỉm cười vừa uống trà, rồi lại chêm thêm một câu: “Ha ha, hơn nữa, ta cũng rất muốn mời nàng vào hoàng cung chơi”.
Có thể nhận ra âm mưu đen tối trong ánh mắt thẳm sâu của hắn.
Tôi, hu hu, tôi thực sự có thể thấy ý đồ của hắn.
Khoảnh khắc đó, dường như tôi đột nhiên hiểu rằng: Cuộc đời con người là một chuỗi dài những thứ chẳng thể nào đoán trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.