Ông Trời ơi, con chẳng biết ông đang đối xử tốt hay đối xử tệ
với con nữa. Tiểu gia con đến thời cổ đại này, đầu tiên bị ném vào thanh phong
quán, bây giờ lại bị ủn vào lầu xanh. Hoa lệ là thế sao?
Sau khi đưa Mộ Dung Tiên đến một gian phòng, tôi cùng ba người
kia tới gặp bà chủ lầu xanh béo phi thường gọi là “dì Lam”, cuối cùng lại bị tống
vào phòng của Mộ Dung Tiên để chăm sóc cô nàng.
Cuộc sống này đúng là cuộc sống của a hoàn mà! Thực ra ba
tên đại ca kia nói cô nàng này rất khó ứng phó, nên mới bắt tôi vào chăm lo như
thế.
Tôi vốn cho rằng lầu xanh chính là hắc điếm bắt người, ai ngờ
đâu, nhờ sự trình bày này nọ của mấy tên đại ca, tôi mới phát hiện, đằng sau tất
cả những cái gọi là thục nữ hiền lương bị bức ép làm kỹ nữ, thực ra tất cả đều
có những ẩn tình đầy huyết lệ.
Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Tôi thực không ngờ cô lại đến
mức này đấy.
Cô nàng Mộ Dung Tiên kiều diễm này rõ ràng đã lừa ba tên kia
đưa mình tới Lạc Dương để chơi bời, còn hiên ngang tuyên bố rằng: “Sau khi chơi
bời thỏa thê, chúng ta sẽ về lầu xanh của các huynh, như ta thế này, nhất định
sẽ trở thành chiêu bài chủ chốt, đối xử tốt với ta sau này cũng có lợi cho các
huynh lắm đấy”.
Tiếp đó, ba tên kia tiêu hết sạch tiền cho cô nàng ăn chơi,
nhưng Mộ Dung Tiên lại lật lọng, quay đầu bỏ chạy, ba tên kia sợ trở về sẽ
không thể báo cáo kết quả, cho nên đành cố gắng bắt cô ta lại.
Tiểu gia tôi bái phục, thật sự bái phục. Mộ Dung Tiên, cô
không phải là chuyển thế của Công chúa vương quốc Labrador Retriever[1] ngốc
nghếch đấy chứ.
[1] Tên một giống chó cảnh.
Tối đó, Mộ Dung Tiên khoan thai tỉnh lại, mở mắt trừng trừng
nhìn tôi mà mắng rằng: “Cái mặt rỗ của ngươi sao đầy vừng…”.
Khốn kiếp! Lúc này thứ khiến tiểu gia tôi đau đớn và oán hận
nhất chính là cái mặt rỗ này. Nếu không phải quên rằng mình đang khoác bộ mặt rỗ
thì tiểu gia tôi cũng chẳng cần phải trốn tên Mặc Nguyệt gì gì đó. Không cần chạy
trốn, cũng sẽ không bị rơi mất cái túi và chiếc còi. Không cần phải quay trở lại
tìm túi và tìm còi thì tiểu gia tôi cũng chẳng gặp phải ngôi sao tai ương đen đủi
là cô thế này.
Khi Mộ Dung Tiên đưa cánh tay tựa ngọc ra muốn mở chiếc quạt
của tôi, tôi từ băng ghế đứng bật dậy, một chân giẫm lên giường, tức giận nói:
“Mộ Dung Tiên, ả nha đầu thúi câm miệng lại cho tôi”.
Cô nàng lập tức sững người.
Tôi quét mắt nhìn. Ừ, rất tốt, khí lực của mình thật là mạnh
mẽ.
“Tôi là Thượng Quan Tình. Hiện tại cô đang ở lầu xanh, tốt
nhất nên thành thực một chút, nếu không cái mạng tép riu của cô, tôi không chịu
trách nhiệm nổi đâu.”
Mộ Dung Tiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nhếch mép nói: “Xí! Hèn
chi cứ cảm thấy thứ mùi vị khiến người ta ghét cay ghét đắng như thế”.
“Tại sao cô lại ở đây, tại sao Mộ Dung Tuyết không ở cùng
cô?”
“Ta và huynh ấy cãi nhau. Huynh ấy không cho phép ta đi tìm
bốn huynh đệ Âu Dương. Nói mới nhớ, sao cô cũng không ở cùng với bốn huynh đệ bọn
họ.”
“Tôi bị lạc.”
“Như thế nghĩa là sẽ chẳng có ai biết mà cứu chúng ta phải
không?”
“Đúng vậy, cô sợ gì, chẳng phải võ công của cô rất cao cường
sao.”
“Chỉ có thể dùng để đánh nữ nhi thôi, cô có muốn thử chút
không?”
“Cảm ơn, tiểu gia đây không hứng thú.”
Cuối cùng, qua một hồi tranh luận, chúng tôi đã đưa ra quyết
định quan trọng. Đó chính là… đàm phán với dì Lam.
Đàm phán cái gì? Híc… đương nhiên là bàn chuyện ca hát hay
bán thân rồi.
Ngược lại, dì Lam rất vui vẻ đáp ứng. Còn ném cho Mộ Dung
Tiên một câu: “Nếu có bản lĩnh thì cứ làm thế đi”.
Sau đó, tôi trở thành người chăm lo của Mộ Dung Tiên.
Tôi biết, tôi phải ở đây để kiếm hòm tiền đầu tiên trong cuộc
đời mình, cho dù là kiếm tiền từ người khác.
Tôi mang vẻ mặt dạt dào kích động với công việc đầu tiên
trong đời này. Lúc đầu tôi vẫn cho rằng tiền đồ của công việc này sẽ vô cùng rộng
mở, hơn nữa tôi cũng thầm suy tính rồi, tôi có thể dùng trí tuệ siêu việt của
cây nấm hương này đưa Mộ Dung Tiên trốn khỏi đây. Nhưng nào ngờ, việc đó lại trở
thành tấn bi kịch trong cuộc đời tôi…
Cho nên mới nói, cuộc sống chính là một chiếc bàn trà, mà
trên bàn bày đầy những chiếc cốc[2], trong cốc lại đựng đầy sữa.
[2] Ở đây có cách chơi chữ: “chiếc cốc” (杯具 ) có
phiên âm là “bei ju”, đồng âm với từ “bi kịch” (悲剧). Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi
kịch.
Đó là vào một đêm nọ trăng sáng vằng vặc, hoa xuân thơm
ngát, gió lạnh hiu hiu.
Tôi và Mộ Dung Tiên chuẩn bị làm khúc “Phi thiên vũ”, sau đó
để cô ấy biến thành hình tượng tiên nữ thoát tục. Còn tôi là một nhân vật lượn
qua lượn lại như con thoi trong đám người, vờ lỡ tay đổ nước lên người khác,
nhân đó liếc ngang liếc dọc thu thập tình hình.
Khi Mộ Dung Tiên thân mặc y phục trắng muốt từ trên trời bay
xuống, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh sắc diễm lệ. Riêng tôi khi nhìn thấy
cảnh tượng ấy, trong lòng thầm vui sướng, không kiềm chế được liền nghĩ, chi bằng
đưa Mộ Dung Tiên về thời hiện đại, mở công ty giải trí cũng kiếm được bộn tiền
đấy.
Đúng lúc bộ dạng như tiên nữ của Mộ Dung Tiên đang nhảy múa
trên bục, tôi thì cúi gằm cái mặt rỗ của mình xuống cười ngốc, bên ngoài cửa bỗng
xuất hiện một chàng trai tuấn tú. Tôi bất giác đưa ánh nhìn tới gương mặt chàng
trai đó, lập tức cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
Băng đảng mặt… mặt… mặt nạ! A a a… Xuất hiện rồi!
Cuồng đi kỹ viện, chẳng có tiết tháo, nam cũng xơi mà nữ
cũng chén, đã phúc hắc không nhân tính lại còn là nhân vật nguy hiểm siêu cấp –
ma… ma… ma quân Mặc Nguyệt xuất hiện rồi!
Tôi không nhịn thêm được nữa, lòng thầm than khóc. Khốn nạn
thân tôi! Tại sao đi đâu cũng đụng phải tên ma quân chết tiệt này cơ chứ!
Tôi không kiềm chế được lâu hơn, đành lén lút di chuyển về
phía hành lang dài ngoài cửa. Thấy dì Lam chạy đến như chó quẫy đuôi mừng chủ,
vâng vâng dạ dạ cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, lại nghe Mặc Nguyệt nói một
câu: “Người đang biểu diễn trên kia. Tên là gì?”.
“Tiểu
Tiên”, dì Lam vội nói.
“Ừ,
đêm nay là cô ta”, Mặc Nguyệt gật đầu nói.
…
Mộ Dung Tiên bước xuống đài, tôi nhanh như chớp chạy đến trước
mặt cô ấy.
“Tiêu
rồi, tiêu rồi, có người chỉ đích danh cô đấy”, tôi vội nói.
“Không
phải chứ, ta không phải bán thân, sao có thể bị gọi cơ chứ?”, Mộ Dung Tiên chau
mày, dẩu môi nói.
Người bình thường không thể yêu cầu cô. Nhưng Mặc Nguyệt lại
không phải người bình thường! Trên thế gian này, ngoài vợ của Hoàng đế, có lẽ
không người phụ nữ nào có thể từ chối hắn ta.
Tất nhiên là không tính tôi.
“Tóm
lại là, lúc này mà không chạy thì sẽ muộn mất”, tôi vội nói.
“Đã
muộn rồi…”, Mộ Dung Tiên nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt trắng bệch nói.
Tôi xoay đầu lại, trông thấy Mặc Nguyệt đang đeo chiếc mặt nạ
mà cười với cả hai.
Tôi buông thõng tay, lập tức đứng sang một bên theo đúng quy
củ: “Khách quan, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu nô không dám làm
phiền nữa”.
Bước đến bên cạnh Mộ Dung Tiên, tôi thì thầm: “Tôi đi nghĩ
cách, cố kéo dài thời gian”.
Thấy Mộ Dung Tiên mặt mày sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ, tôi nghĩ,
lần này nhất định là cô ta sợ thật. Lúc này bên cạnh cô ta đã không còn đại ca
giúp đỡ, cô ta cũng chẳng thể làm bất nhị thiên kim của Mộ Dung gia nữa.
Mặc Nguyệt nhìn tôi vẻ phớt lờ chẳng thèm để tâm. Chỉ là
trong khoảnh khắc quay đầu đi tôi đã thấy hắn vòng tay ôm eo Mộ Dung Tiên. Mộ
Dung Tiên ngước ánh mắt xin cứu trợ về phía tôi.
Tôi khóc, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này.
Tôi chạy về phía sau viện, nước mắt không ngừng rơi trong
lòng. Thực ra tôi có thể chạy trốn ngay lúc này, có điều, dù có nhát gan thì
cũng không thể làm chuyện vô lương tâm, bỏ bằng hữu như thế được.
Tôi bi tráng tẩy rửa lớp ngụy trang trên mặt, căm hận chà
xát một hồi, rồi ngước mắt nhìn ánh trăng, làm động tác cáo biệt lần cuối trước
khi ra đi: “Mộ Dung Tiên à, sau khi cô trốn ra được, phải nhớ tìm người đến cứu
tôi. Nếu cô dám bỏ lại tôi thì dù có làm ma tiểu gia tôi cũng không buông tha
cô đâu”.
Tìm một căn phòng, tôi nhanh chóng trang điểm. Khi đường sơn
cuối cùng được phết lên môi, tôi hít một hơi thật sâu, thong thả bước ra khỏi
phòng.
Tôi không xinh đẹp tuyệt trần như Mộ Dung Tiên, chỉ là lần
này tôi muốn đánh cược một chút, cược rằng Mặc Nguyệt sẽ có cảm hứng với tôi.
Hu hu, tôi thực sự hy vọng hắn không có hứng thú với tôi,
như thế tôi sẽ khỏi sợ không vượt qua được lương tâm mình nữa.
Trước khi lên đài, tôi nói với một người hầu: “Tôi là người
mới đến, lấy cho tôi một cây tỳ bà”.
Khoan thai bước lên đài, tôi ngồi ở vị trí chính giữa, ngón
tay thon dài lướt trên dây đàn gảy nhạc khúc “Tây sương”.
Dưới đài đủ mọi thanh âm vang lên, có cả tiếng kinh ngạc
cùng sự ngờ vực của dì Lam. Chỉ có điều ai nấy đều lặng im không động đậy.
Tôi biết, lúc tôi bắt đầu hát, cánh cửa trên lầu hai đã được
mở ra. Cả ma quân tuyệt thế kia cũng nằm bò ra lan can mà yên lặng lắng nghe.
Tôi thấy hơi bồn chồn, sao hắn chỉ im lặng lắng nghe mà
không có hành động nào?
Nhạc khúc kết thúc, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên tứ phía,
hết đợt này đến đợt khác. Trông thấy vẻ mặt mấy tên đàn ông tai to mặt lớn, tôi
mới thực sự khẳng định một điều, nơi này có quá nhiều thứ đáng sợ.
Tôi ngẩng đầu, thấy khóe miệng Mặc Nguyệt mỉm cười trêu đùa,
đột nhiên cảm thấy mình thật oan ức.
Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào? Tiểu gia tôi chỉ muốn sống
cuộc sống bình thường cũng không được sao?
Đột nhiên có người nói lớn: “Ta trả một vạn lượng”.
Lặng ngắt, tôi nhìn về phía người đó, vẻ mơ hồ.
Làm ơn đi mà! Tôi thật đáng giá thế sao!
Xí! Không nên nói như thế chứ. Mà nên nói rằng, tiền của các
người không có chỗ nào để tiêu phải không?
Lòng tôi chợt chấn động, đi đời nhà ma rồi! Tôi biết chắc chắn,
mình đã đi đời rồi. Một vạn lượng hả, lần này đừng nói đến Mộ Dung Tiên, ngay cả
đến bản thân tôi cũng gặp nạn rồi. Tôi nhận thấy Mặc Nguyệt nhất định sẽ không
vì tôi mà vung tiền ra đâu.
“Mười
vạn lượng.”
Có người vừa nói, tôi kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân giọng
nói đó. Chỉ thấy Mặc Nguyệt mỉm cười từ không trung bay xuống, chầm chậm đáp tới
trước mặt rồi đưa tay ôm tôi vào lòng, sau đó nói với tất cả mọi người: “Bỏ ra
ngàn vàng, mong được nụ cười của giai nhân. Nếu ai muốn tranh giành với ta, bất
luận phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả giá cao hơn người đó gấp mười lần”.
Nói xong, Mặc Nguyệt ôm tôi bay lên lầu hai.
Còn tôi biết rằng về cơ bản mình đã được an toàn, nhưng đó
cũng giống như án tử đã treo ngay trước mắt! Chỉ là tôi vẫn chưa hiểu được tại
sao Mặc Nguyệt lại bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như thế để cứu mình…