Thực chỉ muốn tìm chỗ nào đó đập đầu chết quách cho xong.
Hoàng cung, hoàng cung, sao tôi nhất định phải đến hoàng
cung chứ?
Thật ra có lần tôi đã thử dò đường chạy trốn, nhưng lại bị
Âu Dương Thiếu Nhân tóm lại. Chẳng là Âu Dương gia đời đời luôn có quan hệ hòa
hiếu với hoàng thất, nếu tôi chạy trốn, sẽ không chỉ liên lụy đến toàn thể Âu
Dương gia mà ngay cả mấy cái mạng tép riu của chúng tôi cũng khó bảo toàn.
Tôi cũng đã sử dụng mưu kế để mê hoặc Giang Tả, những mong hắn
thả chúng tôi, nhưng cuối cùng tên tiểu tử này lại ra điều kiện: Phải lấy hắn.
Kết quả là khiến cho bốn huynh đệ Âu Dương đồng tâm hiệp lực ngăn cản tôi bỏ trốn.
Dù họ không nói, tôi cũng chẳng ngu đến mức đồng ý lấy hắn.
Buồn cười thật, lấy hắn á, số tôi không phải để chết khô trong hoàng cung, cũng
chẳng phải để mục ruỗng ở sơn trại đâu nhé.
Đó đâu phải là sống, sống như vậy chẳng khác nào đã chết!
Nếu sớm biết kết cục sẽ thế này, tôi đã cùng Giang Thần bỏ
chạy từ lâu rồi. Biết đâu Giang Thần sẽ phát minh ra thứ gì đó vĩ đại cống hiến
cho thời đại này, còn tôi thì ngồi một chỗ mà múa bút thu tiền, cuộc sống sau
này không còn bất cứ u buồn lo lắng nào nữa.
Đấu tranh không kết quả, mấy người chúng tôi đành bất đắc dĩ
tiến vào kinh thành.
Tạm vứt bỏ mọi suy nghĩ về hoàng cung, tôi chạy tung tăng
trong kinh thành, đúng là… phồn hoa thật!
Cảnh tượng này khiến lòng tôi bùng lên niềm kích động không
tên!
“Tôi muốn ăn kẹo hồ lô!”, tôi khua tay ra hiệu.
Kẹo hồ lô thời cổ đại à, tôi thường xuyên thấy chúng trên ti
vi, nhưng không biết mùi vị ra làm sao nhỉ?
Rõ ràng Âu Dương Thiếu Nhân không thể chịu nổi đôi mắt sáng
quắc như đèn pha của tôi, đành phải xuống xe đưa tôi đi mua kẹo.
Xe ngựa dừng lại, dòng người bên ngoài đông như mắc cửi, Âu
Dương Thiếu Nhân vừa nhảy xuống thì giọng Giang Tả phía sau đã vọng tới: “Hay
là…”.
“Oa!!! Vị công tử này đẹp trai thế.”
“Ây da! Đúng là anh tuấn quá mà.”
“Các tỷ muội đến xem nè, vị công tử này thật khôi ngô phải
không.”
Người đâu! Người đâu!
Nói cho tôi biết, đây là những “fan cuồng” phải không?
Đường đường là thời cổ đại, mang đậm tư tưởng “thụ thụ bất
khinh” mà cũng có những người hâm mộ cuồng loạn tới mức này sao.
(Á!!! Ai đó giết tôi đi, giết chết tôi đi! Là “thụ thụ bất
thân”[1]. Xí! Ai nói nhà mình có truyền thống khảo cổ nhỉ. Sao lại mù chữ như vậy
chứ, đúng là hết cách.)
[1] Thụ thụ bất thân: Theo quan niệm của Nho gia thời xưa,
nam nữ không được tùy tiện trao đổi qua lại, động chạm vào nhau. Nếu như vô ý
chạm vào da của người khác giới sẽ bị coi là cử chỉ không đứng đắn.
Tôi hoàn toàn bị chấn động, ngước khuôn mặt mơ hồ nhìn Giang
Tả, Giang Tả thấy thế cũng đáp lại bằng ánh mắt vô tội: “Ta đang định nói với hắn,
hay là đừng xuống mua nữa. Nhi nữ chốn kinh thành rất phóng khoáng”.
Không phải rất, mà là vô cùng.
Trán tôi toát mồ hôi lạnh và một dự cảm không lành bắt đầu
xuất hiện.
Trước mắt lúc này, đàn bà con gái càng lúc kéo đến càng
đông. Đúng lúc đó chẳng biết có ả lắm chuyện nào lại đột nhiên hét lớn: “A, mọi
người xem, mọi người xem, vị này chẳng phải là công tử trong bức họa kia sao, đại
thiếu gia nhà Âu Dương… Âu Dương Thiếu Nhân!”.
Tức, tức, tức chết mất thôi!
Nhân vật phụ đó đang ở đâu thế, ả muốn chết trong câm lặng hả.
Thấy Âu Dương Thiếu Nhân không nỡ đánh nữ nhi, nên càng lúc
càng bị các tỷ muội xung quanh khống chế. Âu Dương Y, Âu Dương Huyền và Âu
Dương Thiếu Nhiên cũng xuống xe, muốn chạy đến giúp. Nhưng vô ích, ngược lại
còn khiến cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
“Oa oa! Vị công tử này thật ưu nhã.”
Lắm lời! A Y nhà chúng tôi ưu nhã phải cần đến cái mỏ của ả
nói ra hả?
“Vị công tử này, nhà ở chốn nào thế.”
Xí! Ả không nhìn thấy mặt người ta lạnh như băng thế à! Còn
hỏi nữa.
“Oa! Thật dễ thương.”
Hức! Đại tỷ à, tỷ tuổi đã lớn thế rồi đừng để ý đến Thiếu
Nhiên nhà chúng tôi có được không vậy?
“Hôm nay là ngày gì mà chớp mắt một cái lại xuất hiện nhiều
công tử tuấn tú thế này.”
Đám “fan cuồng” vây lấy bốn huynh đệ Âu Dương, điên cuồng hò
hét khiến con phố ùn tắc nghiêm trọng.
Tôi đang nghĩ cách giải cứu bọn họ, ai ngờ ả nhiều chuyện
kia lại lớn tiếng hô vang gây chú ý: “Oa, đây chẳng phải bốn huynh đệ của Âu
Dương gia sao? Thật hiếm thấy tất cả đều tề tựu đông đủ thế này”.
Lời vừa dứt, bầu không khí càng thêm hỗn loạn.
Ả nhân vật phụ chết tiệt, ả cứ đợi đấy, tiểu gia mà chạy ra
được, không dạy bảo ả thì tiểu gia không phải là Thượng Quan Tình.
Tôi khẽ vén rèm cửa sổ, muốn do thám xem có thể vọt ra ngoài
được không. Ai ngờ, vừa thò đầu ra đã thấy ngay một người.
Đúng là oan gia chẳng gặp ở đâu, lại gặp đúng chỗ ngõ hẻm chết
người!
Lại là tên độc quân Mộ Dung Tuyết chăm chăm kiếm chỗ gả muội
muội. Tên tiểu tử đó đang đứng ở góc đường, nở nụ cười gian xảo. Té ra ả nhân vật
phụ chết tiệt kia là do hắn sắp xếp. Từ điểm này có thể thấy, hắn đã đánh hơi
được dấu vết của chúng tôi.
Được thôi, trước tiên cứ vượt qua ải này rồi tính tiếp.
Tôi liếc nhìn Giang Tả, hắn thấy ánh mắt tôi thì chợt co rúm
người, ngữ khí run rẩy nói: “Nàng, nàng định làm gì ta?”.
Tôi, có thể, làm, gì, huynh, hả?
“Tôi đang đợi thời cơ để đánh lạc hướng bọn họ. Giờ đây tiểu
gia tôi không hầu hạ huynh nữa. Tiếp sau đây bất luận tôi nói gì hay làm gì, đều
phải phụ họa theo, biết chưa. Giờ, chúng ta đi”, tìm quạt giấy, tôi đứng dậy,
vén bức màn che cửa xe, trong khi Giang Tả đang há mồm kinh ngạc cùng bước ra
ngoài.
“Ha ha! Đúng là hiếm thấy thời tiết đẹp thế này”, tôi điều
chỉnh âm lượng cho phù hợp, thong thả nói.
Đám đông lập tức im bặt, quay đầu nhìn về phía tôi.
“Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, còn cả Âu
Dương Thiếu Nhiên nữa. Các ngươi đang lèo nhèo gì ở đó thế hả? Khó khăn lắm bản
vương mới có cơ hội trở về kinh thành để tuyển lựa phi tần. Vậy mà các ngươi
còn dây dưa nán lại ở đây, đã biết tội chưa hả?”, tôi trừng mắt nói. Giang Tả
kinh ngạc, bốn huynh đệ Âu Dương lại càng thêm sững sờ.
Đưa quạt lên che mặt, trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó tôi
ra ám hiệu nháy mắt về phía họ. Đồ ngu, không biết bổn nữ hiệp đang cứu các người
hả.
Khắp nơi bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Bốn huynh đệ Âu Dương phản ứng nhanh nhạy, vội vàng nói:
“Thuộc hạ biết tội, mong Vương gia thứ lỗi”.
“Nể tình các ngươi sai phạm lần đầu nên ta bỏ qua.”
Tôi quay người, tạo dáng vung quạt khoan thai bước đến trước
mặt đám “fan cuồng” kia, nở nụ cười mê hoặc nói: “Các vị mỹ nhân, gió xuân mới
khẽ luồn kẽ lá, trong mùa này mà tiến hành tuyển chọn người ưu tú thì thật đẹp
thay, hà tất các mỹ nhân lại phải vội vàng. Lần này bản vương tuyển lựa phi tần,
hy vọng các mỹ nhân có thể tham gia nhiệt tình. Nhớ cho kỹ, bản vương là Tả
Thân vương. Vì thế, lúc này phải chăng nên để bản vương hồi cung chuẩn bị?”.
Oa, ha ha! Vô cùng phóng khoáng, rất mực phong lưu, tôi
không tin các ả không chết mê chết mệt.
Quả nhiên, đám “fan cuồng” từ từ tách ra. Nét mặt ai nấy đều
đỏ lựng e thẹn nhìn tôi.
“Cung tiễn Vương gia hồi cung.”
Chính là như thế, nhưng vẫn còn thiếu một công đoạn cuối
cùng.
Tôi vung tay, liếc nhìn Giang Tả: “Tiểu Giang, đỡ bản vương
trở lại xa giá, chớ có bỏ lỡ thời gian”.
Giang Tả im lặng không nói, chạy về phía trước đỡ tôi.
Thực ra tôi có thể loáng thấy nét tức tối trên khuôn mặt của
hắn. Tại sao chứ?
Vì, Tả Thân vương chính là hắn – Giang Tả.
Oh yeah! Thiên hạ lại không thái bình rồi.