Tôi quyết định, sau khi về thời hiện đại nhất định phải viết
sách, cuốn sách đó sẽ có tên là Những chuyện bạn chưa biết về bang chủ cái
bang.
Vì thế từ bây giờ tôi phải chăm chỉ ghi chép. Tôi sẽ trở
thành tác gia đầu tiên thành danh nhờ chủ đề cái bang. Sau đó, tôi cũng là người
đầu tiên đích thân trải nghiệm thực tế để viết nên những áng văn chương bất hủ
như thế. Lại tiếp tục sau đó, tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần sự hắc ám của
toàn bộ đám người trong cái bang.
Người giàu nhất trên thế giới này là ai?
Bill Gates? Sai! Sai! Sai! Người giàu nhất trên thế giới
này… chính là bang chủ cái bang.
Đầu tiên, không cần bàn đến nhà cửa của cái bang hào hoa lộng
lẫy như thế nào, mà điều quan trọng chính là sự xa xỉ của bang chủ Mạch Thiếu
Nam, khiến người người phẫn uất.
Tiền bạc nhiều vô số, hoang phí vô độ, cứ để ném lên bàn cược
thì chỉ một lát thôi, toàn bộ đều đi hết.
Tôi đã xem được mười ván, chỉ thấy hắn ném ra bao nhiêu tiền
nhưng chẳng thấy thu về đồng nào.
Đi cùng với hắn lại luôn là một con chuột, còn suốt ngày lúc
lắc đầu với hắn ta nữa.
Một người một chuột đưa mắt nhìn nhau, Mạch Thiếu Nam lại cười
nói với con chuột rằng: “Chẳng còn cách nào nữa, vận khí hôm nay không tốt lắm”.
Mặt tôi ám đầy vằn đen…
Quỷ thần ơi! Nghe hắn nói như thế, cứ như trước đây hắn là
Thần bài chưa từng thất bại ấy?
Tôi lại xem ván thứ mười một, lúc hắn ném bạc xuống, tôi phẫn
nộ xông lên.
“Mạch Thiếu Nam, để tiểu gia tôi dạy huynh thế nào là đánh bạc
nhé”, tôi gạt hắn sang một bên rồi đích thân ngồi xuống.
Có thể vận may chưa đến, nhưng, tài năng ảo thuật cùng hàng
trăm bộ phim truyền hình tôi từng xem bao năm nay chắc chắn không uổng phí.
Tôi lén xếp tập ngân phiếu thành hình tam giác rồi nắm chặt
trong tay. Sau khi lắc xong lần một, tôi chọn Đại, chỉ nhìn thấy đôi mắt của
tên nam nhân kia khẽ nheo lại, tôi liền lén lút xếp chồng Tiểu lên trên.
Đến khi mở ra, quả đúng là Tiểu.
Mạch Thiếu Nam và con chuột bạch kia đều tức giận.
“Xí! Thượng Quan Tình, cô cũng không đến mức cao siêu như thế
chứ.”
Tôi cười.
Cười ấm áp và dịu dàng với hắn.
Tiểu gia tôi đây, ngoài bản lĩnh ra thì còn thông minh vô đối
nữa. Tôi từ từ mở tập ngân phiếu được xếp thành hình tam giác nhét trong đống
tiền bị nén ở dưới ra.
“Thật ra, tất cả những thứ tôi giấu ở đây đều là Tiểu.”
Nhà cái vừa nhìn thấy, mặt liền tái xanh.
Hoàn toàn chính xác, như thế tôi đúng là một vốn bốn lời. Việc
làm ăn ngày hôm nay của hắn cũng khỏi cần làm nữa.
Rõ ràng tâm trạng của Mạch Thiếu Nam cũng đang vô cùng hào hứng
nên hắn liền đề nghị đi ăn.
Tôi hân hoan nhận lời, nhưng trong lòng vẫn luôn chớp thời
cơ tìm kiếm thông tin về bốn huynh đệ Âu Dương. Thật chẳng thể ngờ, Mạch Thiếu
Nam lại đưa tôi về nhà hắn, rồi bảo nhà bếp của hắn nấu đồ ăn. Nói hay ho một
chút thì: Đầu bếp nhà hắn nấu rất ngon.
Tóm lại là do tôi hồ đồ nên đã dần dần rơi vào bẫy của hắn.
Mấy ngày sau, lúc nào tôi cũng ở cùng Mạch Thiếu Nam và con
chuột của hắn. Tuy ngày ngày đều được ra ngoài nhưng lúc nào Mạch Thiếu Nam
cũng phải kè kè bên cạnh.
Mỗi khi Mạch Thiếu Nam bảo tôi phải dẫn dụ Mặc Nguyệt đến,
tôi đều bảo đường đông lắm người, nếu gặp sẽ đưa về. Còn nếu tôi bảo hắn đi tìm
đồ của tôi bị mất, hắn lại nói người trong cái bang đông lắm khó mà tìm được.
Sau mấy ngày như thế, tôi bỗng nhiên ngộ ra một điều.
Rất có thể tôi đang bị giam lỏng.
Vì thế hôm đó, tôi thử đi tìm bản đồ nhà của Mạch Thiếu Nam
thì quả nhiên liền bị bắt lại.
Sau đó…
Tôi đau thương biết rằng.
Tôi – Thượng Quan Tình.
Quả đúng là bị Mạch Thiếu Nam hãm hại lừa gạt, hắn còn đe dọa,
dụ dỗ, bắt tôi ký một hiệp ước bất bình đẳng, kèm theo lời lẽ ngon ngọt như những
viên đạn bọc đường nhằm giam lỏng tôi.
Lúc tôi từ ngoài trở về phòng, liền thấy Mạch Vân đã lâu
không gặp đang ngồi tại đình uống trà, liền nảy ra một mưu kế.
“Mạch Vân, Mạch Vân! Cô còn nhận ra tôi không?”, tôi hào hứng
lao đến, vừa chạy vừa hét.
Mạch Vân ưu nhã đặt chén trà xuống, mỉm cười rồi rút cây đao
bên cạnh ra: “À, ha ha, tên yêu nhân này, dù ngươi có biến thành tro ta cũng nhận
ra”.
Lưỡi đao sáng loáng đang giương trước mặt.
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, hét lên kinh hoàng: “Từ từ!
Tôi tìm cô có chuyện muốn nói”.
Đao của Mạch Vân dừng ngay trước mắt, Mạch Vân nghi hoặc
nhìn, tôi cũng mở to đôi mắt thuần khiết, cố gắng để bản thân mình trông thật
chân thành.
Thu đao về, ánh mắt lạnh nhạt của Mạch Vân lại quét tới: “Nếu
ngươi không có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi”.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”
Tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Mạch Vân.
Được thôi, tôi thừa nhận, là tôi muốn lợi dụng cô ta về lấy
đồ, còn tôi sẽ bỏ trốn.
Hu hu, Mặc Nguyệt đại nhân, lượng thứ cho tiểu nhân, tiểu
nhân cũng chẳng còn cách nào khác nên mới phải khai nhận thế này.
Vả lại điều mà tôi chưa hề biết là, bốn huynh đệ Âu Dương đã
đến cái bang nói chuyện với Mạch Thiếu Nam về việc của tôi từ lâu rồi.
Chỉ có điều Mạch Thiếu Nam lươn lẹo gây khó dễ, cho nên tôi
và bốn huynh đệ Âu Dương mới càng lúc càng xa nhau như thế.