Phiêu Du Giang Hồ

Chương 23: Bỏ chạy chẳng được, thôi đành ở lại thương lượng vậy…




“Ngươi nói, thực ra Mặc Nguyệt không thích ngươi?”
“Đúng vậy.”
Chân thành hối lỗi, Mặc Nguyệt đại nhân, tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải nói như thế.
“Ngươi nói, Mặc Nguyệt vì giận ta nên mới làm thế. Huynh ấy giận vì có quá nhiều người đang theo đuổi ta?”
“Chính… xác.”
“Ngươi nói, thực ra ngươi đã có nơi có chốn, nhưng vì Mặc Nguyệt cầu cứu ngươi, cho nên mới đồng ý giúp huynh ấy?”
“Đúng vậy.”
“Còn nữa, ngươi nói, ngươi là nữ nhi?”
“Đúng vậy.”
Về điểm này thì hoàn toàn chính xác, cô nên tin vào mình, không cần nghi ngờ như thế đâu!
Mạch Vân nghi hoặc nhìn đi nhìn lại tôi mấy lần, đúng lúc tôi cho rằng cô ta đã biết tỏng cái trò gian trá này, thì đột nhiên cô nàng lại ôm bụng cười phá lên.
“Ha ha! Ta đã nói mà, mỹ nữ muốn tài có tài, mong sắc được sắc, cá lặn chẳng bằng, chim sa chẳng vượt, trăng còn phải nhường, hoa còn phải thẹn như ta thì sao Mặc Nguyệt có thể coi thường như thế chứ”, Mạch Vân nữ hiệp cười hào sảng.
Tôi đau khổ ôm đầu, Đức chúa vạn năng à, nếu con thổ huyết ngay tại đây, liệu có phải đã “đại công cáo thành” trở về rồi không?
Sau đó, Mạch Vân kéo tôi ôm chặt trong lòng, khảng khái nói: “Được, ta sẽ giúp cô, ta cũng không đối xử tệ với cô nữa. Nói đi, cần ta giúp đỡ chuyện gì?”.
Tôi cực kỳ kích động!
Tốn bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng giành được kết quả huy hoàng.
“Giúp tôi tìm lại mấy thứ đã mất, hoặc là liên lạc với bốn huynh đệ Âu Dương”, tôi như chết đuối vớ được cọc, nói với cô ta.
Đại tỷ à, hạnh phúc cả đời của tiểu gia tôi đều nằm trong tay cô đấy.
Tự do của tôi… chắc không còn ngăn trở nào nữa chứ.
Mạch Vân vẻ mặt đầy khí phách nói: “Yên tâm, cứ giao cho ta”, thế rồi hào sảng quay người bước đi.

Vầng thái dương vẫn thế, mọc rồi lại lặn.
Tôi chẳng còn thấy bóng dáng Mạch Vân đâu nữa.
Đã thế đến tối, người đẩy cửa bước vào phòng tôi, lại là tên Mạch Thiếu Nam chết tiệt.
Tôi ngoảnh mặt quay đi, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn. Nhưng tên tiểu tử đáng ghét đó lại ném qua một tờ giấy khiến tôi không thể không để tâm.
Trên tờ giấy chết giẫm đó viết:
“Vừa phát hiện tung tích Mặc Nguyệt, ta phải đuổi theo huynh ấy. Cho nên Tiểu Tình cứ ở lại đây mấy ngày, lúc nào ta về sẽ giúp cô tìm lại đồ đã mất. Chắc hẳn Tiểu Tình cũng hy vọng ta và Nguyệt lang cuối cùng có thể kết thành phu phụ phải không?
Mạch Vân.”
Hu hu, tôi hy vọng, tôi hy vọng, tôi hy vọng hai người có thể cùng nhau chết vì tình luôn đi.
“Mạch Thiếu Nam, rốt cuộc huynh muốn thế nào?”, tôi bốc hỏa, những lúc nguy cấp thỏ cũng quay ra cắn người, huống hồ là nấm hương.
Tôi nhả độc! Nhả độc chết huynh!
Mạch Thiếu Nam mỉm cười dịu dàng nói: “Thượng Quan Tình, cô đã nói rõ rồi, vậy ta cũng chẳng cần khách khí nữa. Ta muốn cô giúp ta làm một chuyện”.
Tôi nghi hoặc, tiểu gia tôi có thể làm giúp hắn việc gì chứ?
“Làm gì?”
“Ha ha, kiếm tiền giúp ta.”
Vừa nghe câu đó, tôi suýt ngất, gã bang chủ này muốn tôi giúp hắn kiếm tiền. Xem ra, sau khi trở về hiện đại, tôi phải tìm Bill Gates để ứng tuyển thôi.
Thực ra, nếu không có quá nhiều vấn đề xảy đến như thế, tiểu gia tôi cũng rất muốn hợp tác với hắn.
Nghề ăn mày dù sao cũng là công việc thuộc hàng cực phẩm, nếu không phải hắn quá bức người thì tôi cũng muốn suy nghĩ lại.
Tuy tôi đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng loại việc làm không công tôi nhất quyết không nhận.
“Tỉ lệ ba bảy, tôi bảy huynh ba.”
“Bốn sáu, ta sáu cô bốn.”
“Tỉ lệ năm năm, mỗi người một nửa, dù sao tôi cũng không cần phải dốc toàn sức lực”, hừ hừ, xem hắn còn uy hiếp tôi được nữa không?
“Nhất trí. Có điều, nếu cô không thể kiếm được đủ số tiền ta cần thì ta sẽ yêu cầu cô phải dốc toàn bộ sức lực đấy.”
Tôi thoáng run rẩy, người trong nghề quả nhiên thành thạo.
Xem ra, bổn nấm hương phải xuất tuyệt chiêu mới được.
Không ngờ, vào thời cổ đại chúng tôi lại có thể thương lượng kiểu này, tôi thấy hưng phấn quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.