[1] Cẩu huyết: thường dùng để chỉ những tình huống lặp đi lặp
lại nhiều lần hay những tình tiết ngớ ngẩn ấu trĩ trong phim hoặc trong tiểu
thuyết.
“Người này là ai?”, hai người cùng lên tiếng.
“Nàng và hắn có quan hệ thế nào?”, hai người lại đồng thanh.
Tôi chán nản ôm đầu, Thượng đế ơi, ngài hãy ban cho con một
ruộng nấm hương, một ngôi nhà tranh, để con trồng nấm hương rồi muốn làm gì thì
làm có được không vậy? Tại sao ngài cứ bắt con phải chịu đựng nhiều phiền phức
thế chứ.
“Chuyện là thế này…”
“Nè! Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với nàng ấy?”,
Giang Tả hỏi Mặc Nguyệt.
“Ha ha! Ta là Mặc Nguyệt. Còn có quan hệ thế nào với nàng ấy,
không cần nói cho ngươi biết”, Mặc Nguyệt liền phản pháo.
“Hừ! Nàng ấy là vương phi của ta, đương nhiên có quan hệ với
ta!”
“Vương phi?”
Rõ ràng hai người này phớt lờ lời nói của tôi…
Trên đường người qua kẻ lại vẫn đông như mắc cửi, thật lòng
tôi không muốn huyết án xảy ra, cũng thật lòng không muốn cuộc sống tươi đẹp của
mình phải chấm dứt tại nơi này.
Cho nên, tôi đã làm một chuyện cực kỳ ngốc nghếch. Tôi bực
mình hét lên: “Mạch Thiếu Nam, ra đây! Tôi muốn mượn chỗ nào đó để nói chuyện!”.
Sau đó… ba tên nam nhân cùng lên bục diễn trò.
Lúc này, tôi đang ngồi trong phòng, đối diện với bọn họ, bộ
dạng chẳng khác một vị đại thẩm là bao, tôi hoàn toàn không hiểu đang xảy ra
chuyện gì.
Một sơn tặc vương tử, đối với tôi mà nói vẫn còn có quan hệ
tình cảm. Nhưng Mặc Nguyệt đại nhân, chúng ta hình như chỉ có cừu thù, chẳng
quan hệ gì cả. Còn Mạch Thiếu Nam, có vẻ giữa chúng ta cũng chỉ là oán hận, sau
này cũng còn có thêm chút hợp tác làm ăn.
Nhưng nói cho cùng, hai người vẫn chẳng có quan hệ gì với
tôi.
Các vị huynh đài thắc mắc tại sao tôi không hỏi mấy người họ
phải không? Tôi hỏi rồi mà.
Tôi hỏi Mặc Nguyệt: “Vấn đề này có vẻ không cần phải báo cáo
với huynh nhỉ?”.
Mặc Nguyệt mỉm cười, bóng đen trên mặt càng lúc càng lan rộng:
“Cẩn thận ta giết nàng đấy”.
“…”
Tôi hỏi Mạch Thiếu Nam: “Chuyện đâu liên quan gì đến huynh,
sao huynh phải tham gia náo nhiệt thế chứ!”.
Mạch Thiếu Nam đáp: “Nàng có đầu óc tính toán như vậy, ta đã
quyết định phải lấy nàng, đương nhiên cần hiểu rõ tình sử của nàng. Nhưng, sau
này ngoài ta ra, nàng không được trao trái tim cho tên nam nhân nào khác”.
Nói xong còn không quên nháy đôi mắt đào hoa phóng điện về
phía tôi.
Dạ dày của tôi quặn lên một cái.
Thượng đế à, ngài mau đem tai họa này đi đi mà.
Cho nên, diễn biến tình hình cuối cùng chính là… tôi bị lôi
ra thẩm tra.
“Tiểu Tình, tại sao nàng không ở cùng bốn huynh đệ Âu
Dương.”
Tôi quét ánh mắt về phía Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam, vẻ mặt
hai người đều lộ ý: Nàng mà nói ra sự thật thì nàng sẽ chẳng có kết cục gì tốt
đẹp đâu.
Tôi sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Tôi… đi… đi lạc”.
“Chúng ta chưa cần để ý những chuyện khác, trước tiên hãy
nói xem, ‘vương phi’ rốt cuộc là thế nào?”, Mặc Nguyệt tiếp lời.
Vừa nghe câu đó, Giang Tả lập tức lấy lại tinh thần nói:
“Nàng ấy chính là vương phi do bản vương lựa chọn. Vì bản vương tôn trọng ý kiến
của nàng nên quyết định để nàng trở lại giang hồ. Nhưng, bản vương cũng có gửi
gắm nàng cho bốn huynh đệ Âu Dương. Còn chuyện của các ngươi là thế nào?”.
“Xí! Nói đi nói lại vẫn là chưa thành thân”, Mặc Nguyệt
khinh khỉnh nói.
“Hừ! Tiểu Tình có thể xác nhận ta chính là vương tử của
nàng?” Giang Tả kiêu ngạo đáp lại.
“Ha ha, để an ủi ngươi hả. Tiểu Tình giờ chẳng chạy nổi đâu,
vì nàng đã ký kết với ta rồi”, Mạch Thiếu Nam cũng chen vào nói một câu.
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì, cần bao nhiêu tiền, ngươi nói đi.”
“Bao nhiêu tiền cũng không đổi.”
“Bản vương ra lệnh cho các ngươi…”
…
Ba tên nam nhân… thực ra chỉ là trò biểu diễn vô cùng cẩu
huyết trên sân khấu.
Nói cho cùng, chẳng có người nào để tâm đến tôi, các người
quá tập trung vào vai diễn của mình đấy!