“Thượng Quan Tình, nàng không làm hỏng việc của ta thì thấy
ngứa ngáy chân tay lắm hả!”, trong xe, Giang Tả trừng mắt nhìn tôi.
Hừ, hừ, trừng gì mà trừng, nhìn mắt trắng rã thấy ghê.
Dù sao lệnh tuyển lựa phi tần cũng đã được truyền đi.
“Ái chà, dạo này nàng lại bắt đầu học cách im lặng cơ đấy.
Được thôi. Phiền phức do nàng gây ra thì nàng đi mà chịu hậu quả. Chờ đợi cuộc
sống vương phi của nàng chuẩn bị đáp xuống đi”, Giang Tả nói rất vô trách nhiệm.
Thê! Thảm! Rồi!
Không ngờ tên tiểu tử này lại giở cái trò hèn hạ như thế,
tôi đang định phản pháo thì Âu Dương Thiếu Nhân đã bước về phía trước xuất
chiêu: “Thật không phải, Thượng Quan Tình và Âu Dương gia chúng ta đã có hôn ước
từ trước, không thể làm vương phi của ngài được”.
“Hả? Vậy thì ta lấy danh nghĩa hoàng tộc để đoạt nàng ấy về.”
Tròn mắt nhìn, mấy tên tiểu tử này lại có thể tự tiện sắp đặt
cuộc đời của tôi thế sao?
“Người của Âu Dương gia đừng hòng ai chiếm đoạt.”
Tôi kinh ngạc đưa mắt nhìn Âu Dương Y đang tiến về phía trước.
Ngay cả huynh ấy cũng trở nên khác thường vậy sao.
“Tên Vương gia ngu ngốc kia, muốn nàng làm vương phi của
ngươi, trừ phi giết hết bốn huynh đệ chúng ta.”
Oạch! Âu Dương Huyền lại nói một câu dài như thế, tôi ngưỡng
mộ.
“Đúng, đúng, không thể giao Tiểu Tình cho hắn được.”
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Trời đang đổ mưa hồng à! Tôi chắc
chắn bị sấm đánh tan xác rồi. Đã bao năm nay, chưa từng có hàng tá mỹ nam bủa
vây quanh tôi thế này, chưa bao giờ được ưu ái đến vậy. Điều này có nghĩa là
gì? Nghĩa là gì? Lẽ nào chính là muốn tiểu gia tôi đây phải phân thân sao?
Thượng đế ơi! Quỷ Sa tăng ơi! Cứ như là những thần tượng
trên phim ảnh vậy, đây chẳng phải bộ dạng chuẩn bị tinh thần chiến đấu bảo vệ
tình yêu là gì. Tận mắt chứng kiến cục diện căng thẳng, gân xanh nổi trên trán
tôi mỗi lúc một nhiều. Tuy được các vị mỹ nam tranh giành là điều vô cùng hạnh
phúc, nhưng… các người rốt cuộc căn cứ vào đâu mà dám quyết định cuộc đời của
tiểu gia tôi, hả, hả, hả?
Cuối cùng không nhịn thêm được nữa, tôi một chân giậm lên ghế
tạo dáng như một đại tỷ đứng đầu bang phái, lời lẽ bất cần vang lên: “Đừng lắm
lời nữa mấy tên tiểu tử kia! Tất cả ngậm miệng lại hết cho tôi! Rốt cuộc các
người dựa vào cái gì mà dám quyết định cuộc đời của tôi”.
Một đàn quạ bay lên.
Giang Tả và bốn huynh đệ Âu Dương nhất loạt buông một câu.
“Quả nhiên, nha đầu này chưa lấy chồng được.”
Hu hu, Đức chúa đại nhân ơi, xin ngài hãy đưa con lên thiên
đường đi. Con không muốn ở cùng đám tiểu tử này thêm một giây phút nào nữa.
Tóm lại, vở kịch này cuối cùng cũng để tôi là vật hy sinh vĩ
đại, tuyên bố kết thúc.
Bi kịch!!!
Cãi nhau loạn xì ngầu suốt đoạn đường, cuối cùng chúng tôi
cũng đến hoàng cung.
Nhìn cánh cửa lớn sắc vàng, bức tường to màu tía, bỗng có một
cảm giác gọi là “kích động” len lỏi trong lòng khiến tôi muốn hét lên thật lớn
rằng: “Hoàng cung ơi! Tôi đến rồi đây!”. Thực chỉ muốn lao thẳng vào trong mà
lượm vàng. Vàng đấy, đều là vàng nguyên chất sáng chói nhé! Trước mắt tôi đang
lấp lánh hào quang thì một ánh nhìn mang sức sát thương cực lớn lia đến, hàm ý
cảnh cáo rõ rệt.
Tôi miễn cưỡng cười ngốc.
Hừ! Sao Giang Tả có thể phát hiện ra suy nghĩ của tôi chứ?
***
Tôi được thiết đãi tại ngự hoa viên, còn Giang Tả và bốn
huynh đệ Âu Dương đi diện kiến Hoàng đế. Tôi vô cùng sầu não, tại sao không đưa
tôi theo cùng chứ, tôi cũng muốn xem xem mặt mũi hình dáng của Hoàng đế thời cổ
như thế nào mà. Híc!
Lúc này, mấy a hoàn đang thay y phục cho tôi, còn tôi lại
ngán ngẩm thở dài cảm khái, lần đầu vào cung mà lại không được gặp Hoàng đế.
Tuy y phục trong cung cũng khá rườm rà lôi thôi, nhưng… khó khăn lắm mới đến được
hoàng cung, thôi thì miễn cưỡng hưởng thụ một lần đi.
Ngự hoa viên rất dễ chịu, bánh rất thơm ngon, chỗ này cứ như
thiên đường vậy. Có lẽ vì đường đi gập ghềnh khiến cơ thể mệt mỏi, trong làn
gió thổi hiu hiu, tôi không kiềm chế nổi muốn chạy đến chỗ Chu Công[1] đánh cờ.
[1] Chu Công tên thật là Cơ Đán, là khai quốc công thần nhà
Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra
nhà Chu (1122-256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay
nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương
xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nền
văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát
triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công
(quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật
của ông.
“Tiểu Tình, dậy đi.”
Trong lúc mê man, tôi thấy mình chạy đến chỗ Chu Công, Chu
Công nói chuyện, mỉm cười với tôi. Nhưng kỳ lạ thật, tại sao Chu Công lại giống
Âu Dương Thiếu Nhân thế không biết.
“Ha ha! Chu Công biến thành Thiếu Nhân rồi.”
“Tiểu Tình ngốc nghếch, ta là Thiếu Nhân, không phải Chu
Công.”
Tôi hấp háy mắt, phát hiện quả nhiên Âu Dương Thiếu Nhân
đang đứng trước mặt mình.
“Tiểu Tình, nàng về phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm”, Âu Dương
Thiếu Nhân mỉm cười dịu dàng.
Tôi muốn đứng lên nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể đau mỏi rã
rời, chỉ có thể ngửa mặt với hai hàng lệ tuôn rơi nhìn Âu Dương Thiếu Nhân đắm
đuối.
“Thiếu Nhân, đưa tôi về phòng.”
Âu Dương Thiếu Nhân nhìn tôi vẻ bất lực, sau cùng cũng chẳng
thể địch nổi ánh mắt chết người của tôi, vươn tay ôm tôi vào lòng.
Nằm gọn trong vòng tay vững chắc của Âu Dương Thiếu Nhân,
tôi vô cùng thoải mái, khẽ khàng nhắm mắt.
Chính là cảm giác này, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã
luôn muốn dựa dẫm, muốn ỷ lại.
Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Âu Dương
Thiếu Nhiên.
Tôi vốn không thuộc về thế giới này, nhưng tại sao tôi lại nảy
sinh tình cảm với các huynh – những người được sinh ra trong thế giới này cơ chứ.
Nếu có một ngày phải rời khỏi nơi đây, tôi biết phải làm thế
nào.
Nét mặt tươi cười của từng người lướt qua dòng suy nghĩ, tôi
không kiềm chế được, bất giác ôm chặt lấy Thiếu Nhân. Như cảm nhận được nỗi bất
an trong lòng tôi, huynh ấy khẽ khàng nhìn tôi, đặt một nụ hôn lên trán, cảm
giác nồng ấm cháy bỏng bất chợt đáp xuống con tim tôi.
Giọng nói mê hoặc lòng người của Thiếu Nhân vấn vít bên tai:
“Tiểu Tình, ta sẽ ở bên nàng, mãi mãi…”
Nghe những lời Âu Dương Thiếu Nhân nói, tôi cuối cùng cũng
bình tâm trở lại.
“Thượng Quan Tình! Nàng định đến lúc nào mới chịu dậy đây!”,
một thanh âm chói tai vang lên.
Giang Tả đột nhiên xuất hiện, dọa tôi đang nằm ấm áp trong
lòng Âu Dương Thiếu Nhân vội vàng choàng tỉnh. Tên Giang Tả đáng chết, gọi hồn
hả? Bà cô đây còn chưa bắt đầu ngủ cơ mà!
Tôi ngẩng đầu, lia ánh mắt phẫn nộ về phía Giang Tả, sau đó
sững người giây lát.
Người này… là Giang Tả?
Giang Tả từng mặc y phục của sơn tặc đây sao? Người đứng trước
mặt lúc này rành rành là một quý công tử. Tôi không kiềm chế được, tim cứ đập
thình thình.
“Nào, cười cho tiểu gia nhìn cái nào!”
“Cộc!”, đầu tôi bị gõ một cái đau điếng.
Híc! Giang Tả đáng ghét.
“Âu Dương Thiếu Nhân, ngươi nên biết nam nữ thụ thụ bất
thân. Còn muốn ôm đến khi nào nữa hả”, Giang Tả vác khuôn mặt nặng trịch nói.
Xí, tiểu gia đây đang muốn huynh tức thổ huyết đấy? Huynh
không cho huynh ấy ôm, tôi cứ bắt huynh ấy ôm!
Tôi cố tình để khuôn mặt mình như dính vào cổ Âu Dương Thiếu
Nhân, đôi tay càng ôm chặt hơn, nũng nịu nói: “Thiếu Nhân, tôi mệt rồi, đưa tôi
về phòng”.
Âu Dương Thiếu Nhân cũng nhiệt tình đáp lại, cọ cọ chóp mũi
mình vào chóp mũi Thượng Quan Tình tôi, cười nói: “Được, được. Để ta bế nàng về
phòng”.
Trong bầu không khí tươi đẹp và hoàn mỹ này, bỗng có một ánh
nhìn như mang toàn bộ lửa của Hỏa Diệm Sơn quét về phía tôi và Âu Dương Thiếu
Nhân. Tôi nghiêng đầu nhìn, lập tức bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đây, đây là chuyện gì thế hả.
Chỉ thấy xung quanh Giang Tả vòng lửa bốc cao, ngọn lửa càng
lúc càng lớn, sau đó trong khoảng mấy giây, bất thình lình tôi phát hiện mình
giờ đang nằm trong vòng tay Giang Tả.
Lập lờ đánh lận con đen trong truyền thuyết là như thế này
sao?
“Trong hoàng cung này, kẻ được phép bế nàng chỉ có ta mà
thôi”, Giang Tả liếc ánh mắt gian ác về phía tôi, nói.
Âu Dương Thiếu Nhân cũng xuất chiêu, gió lớn chẳng biết từ
đâu ùa tới, mang theo cả giọng nói hằn học: “Dù ở bất cứ nơi đâu, Tiểu Tình
cũng không thuộc về ngươi”.
“Hừ! Điều đó chưa chắc, không lâu nữa nàng sẽ trở thành
vương phi của ta”, Giang Tả vừa ôm tôi trong lòng vừa tấn công, miệng vẫn đáp
những lời khiêu khích.
Lẽ nào hai người này hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi,
các huynh điềm nhiên sắp đặt cuộc đời tôi như thế hả?
Hai người càng đánh càng hăng, cho đến lúc…
Tôi bị quẳng ra không thương tiếc!
Đáng chết! Các huynh không phải vì tiểu gia tôi mà đánh nhau
hả? Tại sao tiểu gia tôi bị quẳng ra mà các huynh cũng không biết là sao?
Đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng bản thân mình đang tạo
dáng oai hùng đáp xuống dòng nước thì bất chợt có một bóng người từ xa bay lại,
giống như con chuồn chuồn từ thành cầu bay xuống đạp nước rồi vọt lên. Bộ dạng,
khí độ phóng khoáng tự nhiên vô cùng, nếu không phải tôi quen biết huynh ấy lâu
rồi, tôi thực đã cho rằng người đến cứu tôi lúc này chính là Bạch mã Hoàng tử trong
lòng mình.
Người đó đỡ lấy tôi, rồi còn tiện tay ngắt mấy bông sen
trong hồ, sau đó đưa tôi trở lên bờ an toàn.
“Tiểu Tình, nàng không sao chứ”, Âu Dương Y lo lắng vội hỏi.
Hồi lâu sau tôi mới từ trong ảo tưởng về Bạch mã Hoàng tử bước
ra, cười với Âu Dương Y: “Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết”.
Làm sao không để ý được chứ, hai tên tiểu tử chết tiệt cho tới
bây giờ vẫn chưa phát hiện tôi không còn ở đó nữa kia kìa.
“Y huynh, sao huynh lại ở đây. Không phải đang nghiên cứu
văn tự với các đại học sĩ trong Hàn lâm viện sao?”, tôi hiếu kỳ hỏi người xuất
hiện không đúng lúc này.
“Thực ra, không phải chỉ mình ta đến”, Âu Dương Y cúi đầu, mỉm
cười kỳ quái.
Toát mồ hôi! Sao huynh ấy lại thần bí thế.
“Ôi chao! Tiểu Tình, mới mấy ngày không gặp, nàng đã quên mất
người ta rồi sao. Người ta rất nhớ nàng đấy”, giọng nói khiến tôi nổi da gà và
sẽ quấy nhiễu giấc ngủ an lành sắp tới của tôi xuất hiện.
Tôi ngoái đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nguồn cơn của vạn ác.
Phút chốc ánh mắt tôi trở nên gian ác.
Nè tiểu tử! Tiểu gia tôi đây đang tìm huynh đấy!
Hai tên tiểu tử đang đánh nhau đằng kia cũng bị giọng nói
này thu hút, họ quay lại nhìn, sau đó gào thét rung chuyển trời đất: “Mộ Dung
Tuyết!”.