Tục ngữ nói: Ra khỏi cửa không xem lịch, nhất định giẫm phải
thứ chẳng hay ho.
Về điểm này, bổn tiểu gia có cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Chính là vì lúc tôi ra khỏi nhà đã quên không xem lịch, cho
nên bây giờ mới phải bi thảm đứng trên bãi thuốc nổ này chăng.
Tôi phẫn nộ nhìn tên Nhị Bách Ngũ thân mặc áo vàng kia.
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm.
Chết tiệt, nếu ngươi dám ném ngọn đuốc trong tay xuống, sau
khi tiểu gia ta làm ma, nhất định sẽ không đến điện Diêm Vương mà đêm đêm sẽ về
tìm ngươi.
Chỉ thấy tên Nhị Bách Ngũ áo vàng kia rút từ ống tay áo ra một
tờ danh sách, há miệng đọc lớn.
“Tất cả dừng lại một chút, mọi người, ta đọc đến tên người
nào, mời đứng sang bên trái”, Hoàng Nhị nói (Nhị Bách Ngũ mặc y phục sắc vàng,
cho nên gọi là Hoàng Nhị).
Trong danh sách dài dằng dặc, tôi nghe thấy có tên mình, tên
bốn huynh đệ Âu Dương, Mặc Nguyệt và cả Mạch Thiếu Nam.
Khóe miệng giật giật liên hồi.
Tại sao lại là chúng tôi?
Mạch Thiếu Nam cay độc nhìn tôi, khóe miệng treo nụ cười căm
thù siêu cấp, nói: “Người quá nổi tiếng, quả nhiên là không nên chơi”.
Trán tôi nổi đầy gân xanh, giật giật liên hồi. Rõ ràng biết
quen người quá nổi tiếng là không tốt, sao huynh còn cười tươi rói như thế hả?
Hoàng Nhị đọc xong, liền sai thủ hạ phát cho chúng tôi mỗi
người một viên thuốc. Tôi vốn không muốn uống, nhưng Mặc Nguyệt nói: “Yên tâm,
đây chỉ là thuốc tán công bình thường thôi. Sau khi uống xong, trong một khoảng
thời gian nhất định sẽ không thể sử dụng võ công. Hoàn toàn không có tác dụng
gì khác”.
Tôi nghĩ dù sao mình cũng chẳng có võ công, nên dứt khoát
nhét viên thuốc vào miệng. Mấy tên thủ hạ liền đứng tản ra sau khi thấy chúng
tôi đều đã uống thuốc.
Hoàng Nhị nói với chúng tôi: “Phải thành thực chút, đi cùng
bọn ta”.
Sau đó lại quay đầu nói với đám người không có tên trong
danh sách: “Các người, được tự do”.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ, đưa mắt nhìn Giang Tả.
Các người không bị gọi tên thật tốt quá đi.
Giang Tả dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn tôi một cái, sau đó đi
thẳng về phía trước, một tay siết chặt nắm đấm, một tay vỗ vai Hoàng Nhị, tỏ vẻ
nghiêm trọng dõng dạc nói: “Lẽ nào ta chưa đủ nổi tiếng? Tại sao không đưa ta
theo cùng?”.
Phụt!
Khốn nạn thân tôi! Tôi từng gặp rất nhiều tên ngốc, cũng từng
trông thấy Nhị Bách Ngũ, nhưng chưa thấy tên nào vừa ngốc lại vừa Nhị Bách Ngũ
như thế.
Huynh đang nghĩ bọn tôi xếp hàng để được chia kẹo đấy hả?
Không đưa huynh theo? Tên đần nhà huynh muốn chết như thế hả,
chi bằng đổi cho tôi đi!
Hoàng Nhị trưng bộ mặt ngờ nghệch nhìn Giang Tả rồi cười nói
rằng: “Ngươi muốn đi cùng, vậy thì lên đi. Người đâu, cho hắn một viên thuốc”.
Giang Tả uống thuốc xong, cười ha hả sung sướng chạy đến kéo
tôi: “Tiểu Tình, chúng ta lại được ở cùng nhau rồi”.
Khóe miệng tôi giật giật, cuối cùng không thể kiềm chế được
liền nhấc chân giẫm thật mạnh lên chân hắn.
“Á!!! Đau quá!!!”
“Đáng đời! Sao không đau chết luôn đi!”
Tôi trừng mắt nhìn, nếu không phải bị trói tay, tôi nhất định
sẽ xông thẳng tới đá chết hắn luôn.
Âu Dương Thiếu Nhân cố nhịn cười, khẽ giọng nói với Giang Tả:
“Tả huynh, huynh quả nhiên rất đặc biệt”.
Giang Tả trố mắt nhìn lại, khẽ khàng nói: “Chỉ là ta không
yên tâm về Tiểu Tình”.
Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực, tôi chỉ đành cúi đầu bặm môi.
Tôi thầm nghĩ mấy người này, thực ra đều rất vô lương tâm. Nếu
tôi không ở đây, có thể họ đã hạ gục đám người này rồi sử dụng khinh công bay
đi lâu rồi, tên Nhị Bách Ngũ kia có giết bao nhiêu người, có cho nổ tung nơi
này hay không, họ cũng chẳng cần quan tâm.
Cho nên, tôi lờ mờ cảm thấy những người này đều vì mình mới
cam tâm tình nguyện giơ tay chịu trói như thế.
Tôi thầm nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Nhưng! Tôi thề! Tuyệt đối không cảm ơn tên Vương gia đần độn
kia.
Khốn kiếp! Huynh bị đần độn hả, lại tự nhiên đòi theo, mấy
người chúng tôi đều bị bắt hết ở đây rồi, ai sẽ đến cứu chúng tôi đây hả?
Lẽ nào phải trông mong sự trợ giúp của đám võ lâm hủ bại thối
nát kia?