Phiêu Du Giang Hồ

Chương 23: Chàng trai được gọi với cái tên Lưu Niên, rốt cuộc chàng là ai?




Vầng hào quang ảo tưởng đã nhạt dần, nhưng chàng trai kia lại không hòa mình vào vầng sáng đó mà cùng biến mất. Tôi xoay người, chăm chú nhìn chàng.
“Chàng là thật? Hay là giả vậy?”, tôi lưu luyến đắm chìm trong dung nhan tuyệt trần của chàng, ngốc nghếch hỏi.
Chàng khẽ mỉm cười, quay lại nói với tôi: “Vậy nàng hy vọng ta là gì?”
“Ha ha! Ta hy vọng chàng là thật, nhưng thực sự ta không dám khẳng định. Chàng là tiên? Là yêu tinh? Hay là người?”
“Là gì thì bản thân nàng hãy tự cảm nhận đi”, Lưu Niên nói xong liền khép mắt lại.
Trái tim tôi bỗng đập loạn lên.
Tự mình cảm nhận?
Phải dùng cái gì để cảm nhận đây? Tôi thích đôi môi quyến rũ của chàng, muốn được hôn lên đôi môi ấy. Tôi cũng thích khuôn mặt anh tuấn của chàng, muốn dùng ngón tay này chạm lên những đường nét ấy.
Hôn lên đôi môi ấy? Tôi đang rơi vào cuộc tranh đấu. Thượng Quan Tình, mày lãi quá rồi, đúng là không nên mất công chiếm lấy những thứ vốn không cần chiếm cũng thuộc về mình. Không, Thượng Quan Tình, mày nên nhã nhặn một chút, nếu không sẽ dọa người ta chạy mất đấy. Đấu tranh một hồi, cuối cùng tôi cũng quyết định đưa tay chạm tới dung nhan của chàng.
Dù sao tôi cũng không có đủ dũng khí để hôn chàng yêu tinh này. Run rẩy đưa tay ra, tôi khẽ khàng chạm lên khuôn mặt kia.
“Là thật…”
Cảm giác ấm áp truyền tới những ngón tay, là người thật, không phải ảo tưởng.
Lúc này đây tôi mới dám khẳng định, người trước mặt mình không phải yêu tinh, mà là một người giống hệt yêu tinh.
Lưu Niên mở to cặp mắt hút hồn, chăm chú nhìn tôi, nói: “Có vẻ nàng rất thích những nam tử đẹp đẽ, bên cạnh nàng đều là mỹ nam cả.”
Khóe miệng co giật, trên trán tôi nổi đầy vằn đen.
Họ là mỹ nam mà, thích mỹ nam thì có tội gì chứ, sao chàng lại nói ra những lời như vậy, khiến tôi có cảm giác bản thân mình thích mỹ nam là một trọng tội ấy. Ông Trời ơi, tiểu gia con chỉ là một cây nấm hương bình thường thôi mà.
Tôi mỉm cười rạng rỡ, thành thực nói: “Đúng vậy, mỹ nam được sinh ra trên đời chẳng phải để cho người ta thích, để người ta thưởng thức hay sao?”
Lưu Niên bất giác cười lớn, chớp chớp mắt nhìn tôi rồi nói: “Vậy nàng có thích ta không?”
Tôi bị mê hoặc rồi, gió thổi khiến những cánh hoa bay đi, từng cánh hoa lặng lẽ phiêu phất giữa không gian chỉ có tôi và Lưu Niên, cùng lũ đom đóm đêm lập lòe nhảy múa. Dưới ánh trăng sáng, hồng y của chàng càng trở nên chói lòa rực rỡ. Tôi có nên thành thực hay không? Có nên chân thành nói với chàng những suy nghĩ trong lòng mình hay không? Có điều tôi chỉ biết mỗi tên của chàng, những thứ khác liên quan đến chàng, tôi hoàn toàn không thể lý giải.
Trong không gian, bầu không khí thoáng chút bất thường khẽ khàng phiêu động, tôi có một dự cảm, nếu tôi thừa nhận mình thích chàng, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Là chuyện tốt, hay là chuyện xấu? Cuối cùng tôi quyết định sẽ thành thật, nheo mắt nhìn chàng, thì thầm nói: “Ta thích khuôn mặt tuyệt đẹp của chàng, thích đôi mắt mê hồn của chàng, thích bộ y sam sắc đỏ chàng mặc trên người, thích cái tên của chàng, nhưng ta không biết thân phận, lai lịch, mọi thứ của chàng.”
Chàng mỉm cười, ngẩng đầu ngước nhìn trời cao.
“Quan trọng vậy sao?”
“Có lẽ vậy, có thể là quan trọng, cũng có thể là không quan trọng, ta không biết nữa.”
Tôi cũng ngẩng đầu, cùng chàng ngắm nhìn thinh không.
Quan trọng hay không quan trọng, tôi cũng không biết nữa.
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến bản thân mình.
Thân phận, địa vị, lai lịch, liệu có quan trọng không? Đối với đám nam nhân mà nói, những thứ đó liệu có quan trọng không?
Dường như, khi yêu một người thì những thứ đó không còn quan trọng nữa.
“Hôm nay, đến đây thôi”, chàng nói xong liền nhẹ nhàng đứng dậy.
Tôi mỉm cười, lặng lẽ khép mi.
“Ừm, tạm biệt, Lưu Niên.”
Ngào ngạt hương thơm gió thổi về, khóm hoa vừa bị đè xuống bên cạnh đã lại khôi phục dáng vẻ ban đầu. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chàng trai yêu mị đã rời đi lúc nào không biết.
Cứ như từ trước đến nay chàng chưa từng xuất hiện vậy.
Nằm trên thảm hoa một lát tôi mới từ từ đứng dậy.
“A, đói quá, phải kiếm cái gì ăn mới được.”
Đêm đã khuya.
Đắm mình tận hưởng hương thơm tỏa khắp không gian, tôi sử dụng mười hai phần khứu giác để xác định mùi hương của Lưu Niên.
Là thứ mùi hương nhàn nhạt, mê đắm, mị hoặc.
Lại một lần nữa không kìm nổi lòng mình, tôi thầm cảm thán, chàng là thật, biết nói thế nào nhỉ… nhưng sao chàng giống yêu tinh quá.
***
Sáng sớm, khi tôi thức dậy thì mọi người đã ngồi vây quanh bàn ăn, ai nấy đều nghiêm túc chăm chú nhìn bát cơm trước mặt.
“Âu Dương Thiếu Nhân, các huynh làm sao thế? Sao ai cũng mang bộ dạng này vậy?”, tôi ngồi xuống, xoa xoa bụng hỏi.
Đói chết mất, đói chết mất.
“Lại thêm một người nữa bị giết”, Mạch Thiếu Nam nhìn tôi, thấp giọng nói.
Bát cơm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
“Hả?”
Lại có người chết? Tên khốn nạn kia đang làm cái chết tiệt gì thế. Cứ thế này thì tiểu gia tôi làm sao đuổi theo Âu Dương Huyền được chứ.
“Chỗ chúng ta đang ở đã hoàn toàn bị phong tỏa, vì thế chắc chắn hung thủ đang ở trong nội phủ. Dù sao những người ở đây đối đãi với chúng ta rất tốt, tất cả a hoàn và nô bộc vì thế cũng đều bị liên quan”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
“Người chết là ai?”
“Thành chủ phu nhân, có vẻ thủ đoạn của hung thủ không mấy phức tạp, chỉ là hạ độc, nhưng loại độc này vô cùng kỳ lạ, cho đến lúc này vẫn chưa điều tra ra là loại độc gì. Vả lại chúng ta căn bản không được tiếp cận hiện trường, cho nên chẳng thể làm gì được”, Mặc Nguyệt lắc đầu nói.
Bát cơm trong tay, cơ hồ đã chẳng còn hương vị gì nữa.
Gần đây chuyện xảy ra liên tiếp, thậm chí lúc này tôi còn bắt đầu nghi ngờ có người đang cố tình ngăn cản hành trình của chúng tôi.
“Thiếu Nhân, liệu có nên nói với quản gia, để chúng ta trợ giúp điều tra?”, buông bát cơm trong tay xuống, tôi hạ quyết tâm nói.
“Tiểu Tình, đây không phải là chuyện chúng ta nên quản”, Âu Dương Thiếu Nhân quay lại nhìn tôi, lắc lắc đầu.
Tôi đương nhiên biết đây không phải chuyện chúng tôi nên quản, nhưng, chúng tôi lúc này không thể không quản chuyện đó được nữa.
“Huynh thấy lúc này chúng ta còn có thể ra vẻ thanh bạch được nữa sao. Thành chủ sớm không chết, muộn không chết, lại chết đúng vào lúc chúng ta tới. Xem ra lúc này họ đối xử với chúng ta vẫn còn khá khách khí, kỳ thực sau lưng e rằng họ đã sớm cho chúng ta là hung thủ rồi. Cho dù đây là trùng hợp thì hành động của hung thủ cũng ảnh hưởng đến chúng ta. Ngày nào chưa bắt được hung thủ thì ngày đó chúng ta chưa thể đi khỏi đây được, không chừng một ngày nào đó chúng ta còn bị bắt rồi tống vào đại lao. Ở nơi đây, chúng ta vốn chẳng có cách nào nhờ người giúp đỡ, đến lúc cam go sẽ không có ai ra tay tương trợ, cho nên tôi nghĩ, chi bằng chủ động xuất kích, để tránh vạn nhất có xảy ra chuyện gì…”
Nói xong một đoạn lê thê như thế, tôi mệt đến mức thở không ra hơi.
Xí! Những lời đạo lý thế này, thực chẳng giống được nói ra từ miệng tôi chút nào.
Rõ ràng đám tiểu tử này cũng cảm thấy như vậy.
“Thượng Quan Tình, nàng thoát xác rồi hả?”, Mặc Nguyệt há mồm hỏi một câu như thế.
Tôi trừng mắt, bưng bát cơm lên, chẳng mấy hào hứng nói: “Ăn cơm đi, chỉ là tiểu gia tôi không muốn chết thôi.”
Chính xác, là tôi không muốn chết.
Được hưởng chế độ giáo dục của thế kỷ Hai mươi mốt vĩ đại, tôi trở thành một nhân sĩ xuyên không thành công, nếu chỉ vì chuyện này mà chết oan, đó rõ ràng là mối nhục lớn cho mười mấy năm xem phim truyền hình của tôi.
Tôi thực lòng rất muốn nói, Bao đại nhân[1], xin hãy ban cho con sức mạnh!
[1] Bao đại nhân chính là Bao công, Bao Chửng, Bao Thanh Thiên… là một vị quan thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, không khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình.
Conan[2] à! Hãy nhường cho tôi cặp mắt có thể phá mọi vụ án đi mà!
[2] Conan là nhân vật chính trong bộ truyện tranh Thám tử lừng danh Conan.
Thần thám Thượng Quan Tình bắt đầu xuất kích!
Mấy tên tiểu tử kia bị cảm nhiễm bởi thái độ nhiệt tình của tôi, cùng nhất loạt bưng bát ăn cơm.
Có điều, nếu họ có thể ngậm cái miệng không ngừng lảm nhảm, nói những lời chết tiệt như “Thượng Quan Tình bất ngờ thay đổi”, “Phát huy thần lực siêu cấp”, “Đầu bị đụng vào cây rồi”, thì nhất định tôi cũng được an ủi phần nào.
Hu hu, nhất định phải cho các người thấy bản lĩnh của bổn nữ hiệp tôi đây!
Vừa dùng bữa xong, tôi liền đánh tiếng liên lạc với người trong phủ thành chủ.
Trên thực tế, tôi vốn chỉ muốn thăm dò tung tích của chàng trai mặc hồng y kia. Nhưng sau khi nghe Âu Dương Thiếu Nhân hoa ngôn xảo ngữ, hùng biện một hồi, cuối cùng tôi đã hiểu.
Trong phủ thành chủ, có một thành chủ, năm vị phu nhân, bốn con trai và ba con gái, trong đó chẳng có người nào tướng mạo giống lão thành chủ cả.
“Ông ấy không có con riêng chứ?”, nằm bò bên thềm cửa sổ, tôi không kìm được liền hỏi.
Âu Dương Thiếu Nhân tròn mắt nhìn tôi, nói: “Con riêng? Nàng đang nghĩ gì thế hả, nếu có thì ông ta đã sớm dẫn về rồi.”
Tôi uể oải ngước nhìn bầu trời, trong lòng cảm thấy bức bối, nóng lạnh cứ chen nhau dấy lên từng hồi.
“Vậy, ở chỗ này có nam nhân nào đẹp tựa yêu tinh không?”
Tôi nghĩ, bất luận chàng có thân phận thế nào, chỉ cần chàng ở đây, nhất định tôi sẽ yêu chàng.
“Ha ha! Thượng Quan Tình, không phải nàng bị trúng tà đấy chứ. Nếu thực sự có người như thế, cái tên của Âu Dương Thiếu Nhân ta nhất định sẽ được viết ngược. Nàng phải tin tưởng thông tin tình báo của ta chứ.”
Gió thổi cuốn lên từng cánh hoa sắc trắng.
Tôi đắm mình trong trời hoa vô tận, nhưng con tim đã hoàn toàn giá băng.
Không, người này hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng tôi có thể khẳng định, đó chắc chắn không phải ảo giác, chắc chắn không phải.
Chàng từng nói, chàng tên là Lưu Niên, tôi tin rằng mình đã nhìn thấy chàng.
Nhưng nếu nội phủ vốn không tồn tại người này, vậy chàng là ai?
Xuất hiện trong cuộc đời tôi, chàng trai thân mang y phục sắc đỏ, ma mị tựa yêu tinh, rốt cuộc chàng là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.