Có một bàn tay đang bắt mạch trên tay tôi.
Tôi cười.
“Muốn giải thoát cho ta hả?”
Bất chợt nghe thấy lời than thở mơ hồ tựa như ảo giác. Lời
than thở ấy thật ngắn ngủi, nhưng dường như chứa đựng nhiều tâm tư.
“Tiểu Tình, sao nàng phải tự làm khổ mình như thế. Ta không
có ý giết nàng”, từ động mạch của tôi chầm chậm truyền xuống một luồng nhiệt.
Tôi khẽ cắn môi, ra sức tự nói với mình không được khóc.
Nhưng tôi không kiềm chế được.
“Chàng biết không, trên thế gian có một câu chuyện thế này.
Có một tiểu mỹ nhân ngư đã yêu một chàng Hoàng tử bị ngã xuống biển khơi, lúc
chàng Hoàng tử tỉnh lại thì người đầu tiên chàng nhìn thấy lại chính là Công
chúa của vương quốc nọ. Tiểu mỹ nhân ngư đã yêu chàng Hoàng tử, vì chàng, nàng
đã đến tìm mụ phù thủy, đánh đổi giọng nói của mình để lấy đôi chân. Mụ phù thủy
nói: Nếu Hoàng tử không yêu nàng, vậy thì nàng sẽ biến thành bong bóng nước.
Sau này Hoàng tử muốn kết hôn với Công chúa nọ. Trước ngày tổ chức hôn lễ, các
tỷ tỷ của tiểu mỹ nhân ngư đã đưa cho nàng một con dao nhỏ. Nói rằng chỉ cần giết
Hoàng tử, dùng máu của chàng nhỏ lên chân mình thì nàng có thể trở lại thành
người cá. Thế nhưng, kết cục cuối cùng, tiểu mỹ nhân ngư vẫn biến thành bong bóng
nước.”
“Yêu một người, từ trước đến nay ai ai cũng ngốc như vậy, chẳng
phải sao? Ta không cảm thấy bản thân mình giống tiểu mỹ nhân ngư, nhưng ta sẽ
là bong bóng nước. Lưu Niên, xin chàng hãy giết ta đi.”
Lưu Niên giơ tay ra, khẽ lau dòng lệ đang chảy dài trên khóe
mắt tôi, dịu dàng hỏi: “Tại sao? Tại sao nàng nhất định phải tìm đến cái chết”.
Không phải tôi tìm đến cái chết, mà vì tôi biết, nếu tôi
không chết, thì âm mưu phía sau kia sẽ càng ngày càng lớn hơn.
Lần đầu gặp gỡ, nam nhân này đã liền giăng thiên la địa
võng.
Thượng Quan Tình tôi chẳng thông minh nhưng cũng không phải
kẻ ngốc.
“Là ta đã giết tất cả những người ở đây, sau đó bất ngờ tự
sát. Hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến chàng, cho nên, hãy giết ta đi, đừng
gây khó dễ cho họ nữa, họ là những người quan trọng nhất đối với ta”, tôi mím hờ
đôi môi nhợt nhạt, chăm chú nhìn chàng.
Vẫn là dáng vẻ anh tuấn đó, cho dù là khoảnh khắc này nhưng
chàng vẫn mang dáng vẻ như vậy, gương mặt vẫn đẹp tựa yêu tinh.
“Tại sao?”, chàng cúi đầu, chau mày lại hỏi.
“Tại sao cứ nhất định phải chết, nàng không thích ta sao?
Không thể giúp ta được sao? Ta thực sự thích Tiểu Tình mà.”
Giọng nói mê hoặc ấy khiến lòng tôi bấn loạn, khiến trái tim
tôi nhói lên từng hồi.
Dù là giả dối, tôi cũng vẫn thích câu nói đó.
Khép mắt lại, bên cạnh tôi chợt xuất hiện những ảo ảnh về
chàng. Chàng mỉm cười, ấm áp nói với tôi: “Ta yêu nàng, Tiểu Tình, ta yêu
nàng”.
Nam nhân này đang đứng trước mặt tôi, còn tôi lại đang cố ảo
tưởng về một con người khác của chàng.
“Tất cả đều không phải tình cờ, Hầu gia xuất hiện là để ngăn
cản hành động của bọn ta, cho nên mới giết những người này. Hầu gia có dã tâm của
Hầu gia, đám nhân sĩ võ lâm bọn ta sao có thể chen vào nghị luận. Chỉ hy vọng Hầu
gia, muốn lấy cái mạng này của Thượng Quan Tình thì hãy để bọn họ được tự do
thanh sạch. Nếu được như vậy tiểu nữ Thượng Quan Tình vô cùng cảm kích. Điều mà
Thượng Quan Tình muốn, đối với Hầu gia cũng đâu có khó gì.”
Lưu Niên đứng dậy ôm tôi vào lòng, tôi có chút mơ màng, muốn
vùng ra, nhưng chẳng cách nào cử động được.
Chàng đã điểm huyệt đạo của tôi.
Xoa xoa lên trán tôi, Lưu Niên dịu dàng nói: “Tiểu Tình, ta
không để nàng chết đâu, qua đêm nay, ta sẽ thả nàng đi. Nhưng, ta sẽ lại đưa
nàng trở về bên ta. Đối với ta mà nói, những thứ nàng muốn đều vô cùng đáng
giá. Tuy ta không thể khẳng định, nhưng nàng chính là người đầu tiên có thể chống
đối ta”.
Cơ thể không cách nào cử động, miệng không cách nào nói được.
Tôi thật lòng muốn nói với chàng rằng: Ta cam lòng vì chàng
gánh vác tội danh và món nợ máu này, nhưng ta không chấp nhận để chàng làm
thương hại những người mà đối với ta họ cực kỳ quan trọng.
Cuối cùng, tôi kiệt sức nằm một mình trong căn phòng nhỏ, dõi
mắt theo ánh tà dương đang khuất sau triền núi.
Tràn ngập khắp viện giờ là những âm thanh thống thiết, thấp
thoáng sắc đỏ còn như rớt trên bệ cửa sổ.
Nước mắt tôi bất giác trào ra.
Nếu vương tử thân yêu của tôi được cấp báo rằng tôi giết nhiều
người như thế, không biết chàng sẽ buồn đến mức nào.
Tiểu vương tử của tôi, tiểu vương tử luôn đối tốt với tôi
như vậy, không biết chàng sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch gì nữa.
Cánh cửa được mở ra, tôi thấy Lưu Niên thân khoác hồng y bước
vào.
Toàn thân sắc đỏ, lọt trong tầm mắt, màu đỏ tươi tựa sắc máu
ngoài kia như đâm như chọc vào mắt tôi.
Tôi… tại sao lại yêu một người như thế…
Chàng bước đến, lại giải khai các huyệt đạo trên mình tôi.
Khoảnh khắc đầu tiên có lại tự do đó, tôi liền vung tay, một
quyền thật mạnh giáng lên mặt chàng.
Chàng không né tránh, thẫn thờ đón nhận.
Đôi tay cùng trái tim dường như đang run rẩy, nhưng tôi vẫn
không thể không hét vào mặt chàng: “Lưu Niên, hãy giết ta đi! Lúc này hãy giết
ta đi”.
Lưu Niên mỉm cười, dưới ánh quang mang, mái tóc dài đen
nhánh rối bời, nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng, Lưu Niên ôm chầm lấy tôi.
“Tiểu Tình, qua đêm nay, trên đời này sẽ không tồn tại người
nào mang tên Lưu Niên nữa. Giờ nàng đã mang trên mình tội danh của ta, nàng đi
đi, nếu có thể, một ngày nào đó hãy quay về tìm ta, tìm ta để đòi lại tất cả.”
“Tại sao, tại sao chàng lại tàn nhẫn như vậy!!!”
“Tiểu Tình, hãy nhớ tên của ta, tên thực của ta là Triều
Lưu, Triều Lưu, mà thôi không cần nữa… quên đi.”
Khoảnh khắc đó, cơ hồ tôi đang bơi trong biển máu, ngẩng lên
ngắm nhìn vô vàn cánh hoa trắng muốt phiêu phất khắp tòa thành.
Phiêu phất, bồng bềnh, ngập đầy trong đôi mắt ngấn lệ.
Đây, phải chăng là một buổi tang lễ.
Mai táng rồi, yêu tinh mà tôi thích nhất, có tên Lưu Niên.
Từ nay về sau, yêu tinh mang nụ cười yêu kiều đó, sẽ chỉ thực
sự xuất hiện trong ảo tưởng của tôi mà thôi.
Lưu Niên, hóa ra người con trai mà tôi yêu thương không chỉ
là một người tàn nhẫn mà còn là một ảo tưởng.
Trên đời này, từ trước đến nay chưa từng có Lưu Niên.