“Đáng ghét, huynh mới vậy đấy, cười rõ ngố.”
“Nàng nói đấy nhé, vậy ta không cười nữa.”
“Không phải, không phải, huynh cười tiếp đi, nếu không cười
trông lại càng ngốc hơn.”
Tôi biết, bộ dạng lúc này của mình mới thật là ngốc nghếch,
vẻ mặt cứ dở khóc dở cười.
Nhưng hiện tại, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.
Trái tim tôi đang nhức nhối, nó như đang gào thét trong lồng
ngực, muốn nói với tôi rằng: Ta đau khổ lắm, nhưng ta cũng rất vui.
Đúng vậy, tôi đang đau khổ, đau khổ vì người mà tôi yêu say
đắm lại mang đến cho tôi ký ức kinh hoàng nhất cuộc đời. Tôi đau khổ vì tiểu
vương tử mà tôi yêu quý nhất lúc này lại là người đến bắt tôi về quy án.
Nhưng tôi cũng đang rất vui, vui vì chính lúc tôi hoang
mang, mất phương hướng nhất lại gặp được những người mình yêu quý.
Nhiều khi con người không cách nào thể hiện cảm xúc của mình
chỉ bằng những biểu cảm thông thường.
Khi cười, có thể con tim cũng đang khóc.
Nhưng khi khóc, lại cũng có thể là khoảnh khắc cảm động nhất,
vui mừng nhất.
Giống như bản thân tôi lúc này, chẳng biết là nên khóc hay
nên cười, bộ dạng không cách nào biểu đạt hết thứ tình cảm trong sâu thẳm trái
tim mình.
Nhưng, bạn có biết không, biết tất cả về tôi?
Vươn tay ra, vương tử núi băng ôm tôi vào lòng, dịu dàng ấm
áp thì thầm bên tai tôi: “Ta băng lạnh thế này, chẳng biết có thể cho nàng một
chút ấm áp hay không nữa”.
Giây phút đó, cơ hồ xung quanh đã chẳng còn bất cứ thứ gì,
trong thế giới của riêng tôi, chỉ tồn tại chàng Hoàng tử lạnh lẽo như băng tuyết
này mà thôi.
Tôi ôm chặt lấy huynh ấy, vùi tất cả những giọt lệ trong sâu
thẳm trái tim lên ngực huynh ấy.
“Lạnh quá, ôm chặt thêm chút nữa.”
Thực ra, tôi không lạnh, vì đứng bên tôi lúc này còn có cả
Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên. Còn sau lưng tôi là Âu Dương Thiếu Nhân, Mặc
Nguyệt và Mạch Thiếu Nam.
Tôi là nữ nhân vật chính đen đủi nhất, ngu ngốc nhất trong lịch
sử xuyên không.
Tôi cũng là nữ nhân vật chính hạnh phúc nhất, may mắn nhất
trong lịch sử xuyên không.
Thời khắc này, nỗi bi thương cùng niềm hạnh phúc như hòa quyện
vào nhau, khẽ khép đôi mi lại, tôi thể hội được bản thân mình đích xác là đang ở
nhân gian. Không phải là thiên đường hạnh phúc, cũng không phải là địa ngục đau
khổ, mà chính là nhân gian, nơi tồn tại cả hạnh phúc và khổ đau.
Vì đang ở nhân gian nên tôi phải chấp nhận gánh lấy những
đau thương và cũng sẵn sàng đón nhận những niềm vui, hạnh phúc tột cùng.
Tôi cười lớn, hiên ngang ngẩng cao đầu, hằn học lau đi những
giọt nước mắt, hùng hồn tuyên bố: “Được rồi, bổn nữ hiệp trở lại rồi đây”.
Triều Lưu, ta sẽ tới tìm ngươi.
Ta biết, cho dù bản thân ta không đi, ngươi cũng sẽ ép ta phải
về bên ngươi.
Ta phải tìm ngươi, vì tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ cái
ngày diễn ra cuộc gặp gỡ sai lầm đó.
Bắt đầu từ đâu thì sẽ kết thúc ở đó, chúng ta cuối cùng đều
sẽ trở về điểm khởi đầu, được không?
Một ngày nào đó về tới thành Hoa Vũ, ta nhất định sẽ tự tay
bóp chết tình cảm dành cho ngươi. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, ta phải trốn
chạy, phải tận hết khả năng của mình để cùng những người quan trọng này sống
thêm nữa cuộc sống mà ta hằng mong muốn.
Đón ánh mặt trời rạng rỡ, tôi mỉm cười nói: “Đi thôi, tôi
nghĩ các huynh đã chuẩn bị xong xuôi một hoa viên bí mật tuyệt vời dành cho tôi
rồi. Tôi muốn đến đó học võ công, không biết mấy vị sư phụ liệu có thể bồi dưỡng
đệ tử thành một cao thủ hay không?”.
Mặc Nguyệt bước lên trước vỗ vỗ đầu tôi, nói: “Nàng không
tin tưởng vào khả năng của bản thân, hay là không tin vào năng lực của bọn ta vậy?”.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười nói: “Ta thì sợ nếu đào tạo ra
một tuyệt thế cao thủ, đến cuối cùng, người phải chịu khổ lại chính là mấy
huynh đệ chúng ta”.
Tôi trừng mắt lườm huynh ấy một cái rồi quay người kéo Âu
Dương Thiếu Nhiên rời đi.
“Thiếu Nhiên nhà chúng ta sao chẳng nói câu nào thế, này, cảnh
cáo huynh không được chảy nước mũi.”
“Hu hu, Tiểu Tình à, người ta rất nhớ nàng mà.”
“Âu Dương Y, mau kéo tên nhóc phiền phức này đi thôi.”
“Tiểu Tình à, chào mừng nàng trở về bên cạnh chúng ta”, Âu
Dương Y mỉm cười rồi kéo Âu Dương Thiếu Nhiên ra, dịu dàng nói với tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi không thể tự định thần khi nhìn thấy
nụ cười như tiên giáng trần đó.
“Âu Dương Y, huynh không nói thành ngữ khiến tôi có chút
không quen.”
“…”
“Ha ha ha ha!!!”
Nếu trên đời này thực sự có ai đó được gọi là Thượng đế, vậy
thì con chân thành khẩn cầu người, xin hãy ban cho con một phép màu.
Chính trong buổi hoàng hôn, ánh tịch dương chỉ còn le lói
này, xin hãy ban cho con phép màu “Thời gian vĩnh hằng”. Con muốn giữ lại khoảnh
khắc này mãi mãi, khoảnh khắc có đủ bóng dáng và nụ cười của những người đang đồng
hành cùng con.
Trong trái tim tôi, những chàng trai này, đều là anh hùng,
là những chàng Hoàng tử mà tôi muốn bên cạnh mãi mãi, dù tôi có yếu đuối hay
hèn nhát, tôi cũng quyết phải bảo vệ họ.
Không biết ai đã từng nói, người anh hùng chân chính sẽ lưu
lại bóng hình cho toàn thế giới, lưu lại nụ cười cho người mình yêu thương.
Trên con đường dài đằng đẵng, vui cười hạnh phúc cùng những
người đồng hành bước về phía trước, phải chăng như vậy cũng được gọi là anh
hùng chân chính?
Tôi tình nguyện biến thành một kỵ sĩ phù thủy bảo vệ cho Hoàng
tử, tôi phải sử dụng toàn bộ dũng khí mình có được từ những người thân thương
nhất để chống lại tên Triều Lưu kia.
***
Trên giang hồ, đầy ắp những thứ liên quan đến tôi.
Ai ai cũng đều chỉ trích Thượng Quan Tình là nữ ma đầu lòng
lang dạ sói nhưng lại khoác trên mình tấm áo chính nghĩa, là sự ô uế đối với
thanh danh của nhân sĩ giang hồ.
Ngồi trong phòng uống trà, tôi trầm lặng nhìn tờ cáo thị
truy nã, cáo thị treo giải do quan phủ thông báo, còn có cả rất nhiều lệnh truy
nã của các bang phái giang hồ lớn nhỏ nữa.
Mười vạn lượng vàng để mua cái đầu của Thượng Quan Tình.
“Tôi còn không ngờ bản thân mình lại đáng giá đến vậy, phụ
thân của Giang Tả đúng là một cây bút lớn”, vung tay tung đống cáo thị lên trời,
tôi cười mỉa mai nói.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám cười. Thật đúng
là, đừng để tôi phải tự biên tự diễn như thế chứ. Cười cho tôi chút thể diện
cũng được mà. Cười đi.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, tôi nghiêng đầu hỏi Âu Dương Y: “Y
huynh, giờ hãy nói tình hình cụ thể đi”.
“Khắp nơi trên giang hồ, đâu đâu cũng có cáo thị truy nã
nàng, còn có rất nhiều nhân sĩ chính nghĩa tự nguyện thành lập đội truy kích để
tìm nàng. Thậm chí, họ còn thuê cả sát thủ ám toán nàng. Mấy tên tiểu tử từng
đi tìm bảo vật do nàng thuê, cũng đã lưu lạc khắp nơi, nói này nói nọ, nói rằng
bảo vật là do nàng trộm lấy.”
“Dừng!”
Khoanh tay trước ngực, tôi không thể không ngắt lời Âu Dương
Y.
Sắc mặt Âu Dương Y có chút khó coi, nhìn tôi chằm chặp.
“Tiểu Tình, nàng không cần để tâm những chuyện đó”, huynh ấy
nghiêm túc nói.
Tôi tròn mắt nhìn.
Tên tiểu tử này, rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là “tình hình cụ
thể” không vậy.
“Âu Dương Y, huynh cho rằng huynh cố tình tránh không nói tới
tình hình của các huynh thì tôi sẽ không biết phải không?”.
Âu Dương Y nghe tôi nói vậy thì cứ thế đờ người ra.
Tôi chau mày hỏi: “Các huynh phải chịu bao nhiêu áp lực trên
giang hồ? Cụ thể là bị bức ép đến mức nào? Là bắt các huynh phải giao nộp tôi
hay cái đầu của tôi?”.
“Tiểu Tình, chúng ta sẽ không làm như thế”, Âu Dương Thiếu
Nhiên chạy đến, ôm chặt lấy tôi, nói như một đứa trẻ.
Tim tôi đau nhói, đưa tay vuốt lên mái tóc huynh ấy.
“Ngốc ạ, sao huynh lại nghĩ tôi không tin tưởng các huynh chứ.
Chỉ là tôi muốn biết, các huynh phải chịu những áp lực lớn đến thế nào. Cứ bảo
bọc tôi như thế, không phải là sự giúp đỡ tốt nhất đối với tôi. Tôi muốn cùng
các huynh đón nhận tất cả chứ không phải cứ nằm trong sự bảo bọc của các huynh
giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này”, tôi nhẹ nhàng an ủi.
Thiếu Nhiên của tôi, nếu tôi không gây chuyện phiền phức, có
lẽ huynh cũng không phải buồn cùng tôi như vậy.
Mạch Thiếu Nam đang ngồi một bên, bắt chéo hai chân, mân mê
tờ cáo thị, đột nhiên nói chen vào: “Thượng Quan Tình, lúc này ta chính thức
thông báo với nàng một tiếng, cái bang dưới sự lãnh đạo của ta, từ lâu đã trở
thành một bang phái lưu manh rồi, cho nên cái bang sẽ bỏ cho nàng một phiếu”.
Trái tim tôi run rẩy.
“Huynh điên rồi hả, cái bang có bao nhiêu người hả, đừng có
làm loạn lên được không”, tôi lo tới mức không kiểm soát nổi cơn giận dữ.
Tôi thực sự rất sợ, Mạch Thiếu Nam, không được đẩy những người
vô tội vào chỗ chết nữa.
Mạch Thiếu Nam mở to cặp mắt đào hoa tuyệt đẹp, quyết liệt
nhìn tôi.
“Quyết định của bổn bang chủ, không cần người khác quản hộ.”
“Huynh!”
Tôi vô cùng tức giận, đứng bật dậy, chỉ muốn xông thẳng đến
trước mặt mà cho huynh ấy một chưởng nhưng lại bị Mặc Nguyệt ngăn lại.
Mái tóc đen của Mặc Nguyệt rủ xuống, cọ cọ lên má tôi.
“Thượng Quan Tình, chẳng phải nàng muốn học võ công sao?”
Tôi gật đầu, lặng lẽ cắn môi.
Tôi không có bản lĩnh, vốn chẳng thể giết nổi tên nam nhân độc
ác đó.
Tôi nhất định phải giỏi võ công mới có thể giết chết được hắn.
Mặc Nguyệt gật đầu, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: “Vậy thì,
bây giờ chúng ta sẽ truyền nội công cho nàng”.
Tôi sững người, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn huynh ấy.
“Ý… ý gì vậy?”
Truyền nội công? Là lấy nội công của các huynh truyền cho
tôi. Nếu truyền cho tôi, chẳng phải võ công của các huynh sẽ suy giảm hay sao?
Tôi không muốn! Không muốn dùng tới cách này.
“Tôi không muốn!!!”, tôi hét lên thất thanh, lời còn chưa dứt,
đã thấy Mặc Nguyệt mỉm cười nhìn mình.
Sau đó, mọi thứ trước mắt tôi cứ thế mờ đi.
Tôi nghe thấy Mặc Nguyệt nhàn nhạt nói: “Biết là nàng sẽ
không đồng ý, cho nên, ta chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này. Nếu muốn đánh ta, cứ
đợi đến khi tỉnh lại, bao nhiêu bực tức, nàng cứ dùng tất cả sức mạnh mình có
mà giáng vào lỗ tai ta đi. Là ta đang ép nàng”.
Đồ ngốc, Mặc Nguyệt, huynh là kẻ ngốc nhất trên thế gian
này.
Tên ngốc này, sao lại có thể dịu dàng ấm áp tới mức khiến
tim tôi phải đau nhói như thế, sao có thể…