Những chuyện kỳ lạ trên giang hồ ngày nào cũng có, dạo gần
đây lại đặc biệt nhiều. Nghe nói mấy ngày này, trên giang hồ đột nhiên xuất hiện
một cô gái đẹp như tiên giáng trần, cài một chiếc trâm hoa lê trên tóc, toàn
thân khoác y phục sắc đỏ, tay cầm cây quạt mang hình mặt quỷ ngũ sắc, đàm tiếu
chuyện nhân gian, ống tay áo phất lên, hoa lê bay ra khắp trời, khi vung tay,
tãi ra ngàn vàng, nổi danh thiên hạ, thật sự là một kỳ nữ trên thế gian.”
Hỏi thế gian, người nào có thể nắm được nhân tâm thiên hạ, nếu
không phải kẻ dùng vũ lực để khống chế nhân tâm thì trước hết phải nói đến người
nhân đức.
Một người mang trái tim thất khiếu linh lung[1] như vậy, lại
còn là nữ nhi, người đó chắc chắn phải là bậc nhi nữ anh hùng chẳng nhượng mày
râu.
[1] Trái tim thất khiếu linh lung: Là trái tim nhân hậu,
trung kiên, chính trực mà Quan Âm Bồ Tát ban cho Tỳ Can – một nhân vật trong
truyện Phong Thần.
Trong những ngày này, người thuyết thư[2] trên giang hồ
không thể bỏ qua truyền kỳ về một nhân sĩ kỳ lạ, đó là một nhân vật hoàn toàn mới,
nàng chính là… chưởng môn Lê Sa của Lê Quỷ Môn.
[2] Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật hát nói Trung
Quốc, bao gồm các thể loại như bình sách, bình thoại, đàn từ…, người thuyết thư
là người biểu diễn các tiết mục hát nói trước đám đông.
Hành tẩu khắp nơi, điều duy nhất nàng làm trên giang hồ,
chính là nửa đêm thanh vắng, mang theo thủ hạ là Lục Quỷ tướng quân, phân phát
hàng chục vạn lượng bạc cho dân đen nghèo khó. Chưa từng sử dụng võ công để tiến
bước, vị kỳ nữ này trước tiên dùng nhân nghĩa để thu phục nhân tâm, cảnh tượng
mấy ngày gần đây trên giang hồ thật không ngòi bút nào có thể miêu tả được.
…
“Nghe nói vị Lê Sa…”
Trên đường cùng bọn Âu Dương Thiếu Nhân thúc ngựa tới thành Giang
Hoa, tôi tình cờ ngang qua một chỗ đang có thuyết thư.
Trong một quán trà có chút cô độc đằng kia, người thuyết thư
đang hừng hực khí thế, vui vẻ hân hoan kể chuyện về tôi, đám người xung quanh
yên lặng mà chuyên tâm lắng nghe.
Vó ngựa dừng lại, tranh thủ thời gian nghe được một đoạn như
thế. Đột nhiên tôi phát hiện, cảm giác làm một nhân vật truyền kỳ đúng là tuyệt
diệu vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác chân thực rằng bản
thân mình đang thật sự hòa vào chốn giang hồ này.
Cách trang điểm và ăn mặc của tôi lúc này hoàn toàn giống với
những lời người thuyết thư đang kể.
Trâm cài tóc là một bông hoa lê màu đen, Âu Dương Y đã làm
riêng thứ đó cho tôi. Y phục là do Mạch Thiếu Nam lựa chọn. Thứ mà tôi thích nhất,
đó chính là chiếc quạt năm phiến lông vũ thần kỳ, do mấy người đó, mỗi người chế
tạo một phiến để tặng tôi, cũng chính tay mấy người đó vẽ mặt quỷ lên từng phiến
lông vũ.
Trên mặt quạt, trong mỗi phiến lông đều ẩn một loại kỳ dược.
Màu đỏ, màu nâu, màu vàng, màu tím, xanh lục, xanh lá cây, xanh da trời. Trong
đó có độc dược, cũng có thuốc giải. Đây là vũ khí bí mật mà mấy người đó đã làm
cho tôi, có ngày tôi sẽ phải dùng đến nó.
“Tiểu Tình, đi thôi”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
Tôi không kìm được, lườm huynh ấy một cái.
“Vào trong thành Giang Hoa, không được phép gọi như thế nữa.”
“Ha ha, biết rồi.”
Quay người, tôi đang định rời khỏi đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại
thế nào tôi lại bước vào.
Trông thấy vẻ mặt diễn thuyết đầy sinh động của người thuyết
thư, người đó dáng vẻ thư sinh, và còn rất trẻ, dung nhan thuần khiết rạng ngời.
Cài một chiếc trâm hoa lê trên tóc, toàn thân khoác y phục sắc
đỏ, tay cầm cây quạt mang hình mặt quỷ ngũ sắc, đàm tiếu chuyện nhân gian, ống
tay áo phất lên, hoa lê bay ra khắp trời, khi vung tay, tãi ra ngàn vàng, nổi
danh thiên hạ.
Đoạn văn này, tôi nhớ rồi. Mãi mãi không bao giờ quên, trên
giang hồ, từng có một nữ nhi truyền kỳ như thế.
Tôi rất thích đoạn vừa rồi của người thuyết thư, quyết định
lưu giữ lại chút gì đó.
“Nè, người thuyết thư, lời nói của ngươi, ta rất thích. Hôm
nay chỗ bạc này, bổn chưởng môn tặng cho ngươi, vì ngươi đã nói những lời rất
tuyệt vời. Thấy ngươi thích những câu chuyện giang hồ như thế, chi bằng cũng nhập
vào giang hồ đi. Nếu còn có duyên gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở thành nhân vật
trong những câu chuyện đó”, tôi mỉm cười nói với người thuyết thư, vung tay ra,
thỏi bạc theo một đường vòng cung bay vào chén trà của người đó.
Sau rồi quay người, cùng với bọn Âu Dương Thiếu Nhân thúc ngựa
đi tiếp.
Giữa đám bụi mù mịt, tôi nghe những tiếng hò hét huyên náo
phía sau.
“Là chưởng môn nhân của Lê Quỷ môn.”
” A! Quả nhiên giống hệt những gì từng nghe.”
Mãi mãi sau này, tôi nghe tin rằng trên giang hồ xuất hiện một
nhân vật truyền kỳ gọi là Bạch Diện thư sinh. Cũng thầm suy đoán không biết đó
có phải là người thuyết thư này không nữa. Nhưng, đó là chuyện của sau này.
Lúc này, tại Hội quần võ mỗi năm một lần của thành Giang
Hoa, nhân sĩ khắp nơi đã lũ lượt đổ về.
“Tiểu Tình, nàng đang nghĩ gì thế?”
Đột nhiên xuất hiện một tên đeo mặt nạ lò dò đến bên cạnh
tôi, hỏi.
Tôi giật thót mình, tim đập thình thịch.
“Oa a! Ngươi là ai?”
Người vừa đến tròn mắt nhìn, hét lớn: “A! Thật là, sao nàng
có thể không biết được cơ chứ. Rõ ràng bảo là đeo mặt nạ rồi vẫn nhận ra được
cơ mà”.
“Thôi được rồi, được rồi, tôi biết, huynh là Thiếu Nhiên chứ
gì”, thở dài một hơi, tôi đành dỗ dành tên nhóc này.
Chuyện đó thực ra không thể trách tôi được.
Kỳ thực, từ lúc họ đeo mặt nạ, tôi cũng rất bức bối khó chịu.
Mấy ngày rồi mà vẫn chẳng phân biệt được họ là ai với ai.
Tuy có làm ký hiệu nhưng thực ra vẫn rất khó nhận biết.
Cũng chính vì như thế, nên trong lời kể của người thuyết thư
có nói chưởng môn Lê Sa và thủ hạ Lục Quỷ tướng quân tựa như ánh hào quang vô hạn
phân phát tiền vàng trong đêm, kỳ thực họ hành sự lại vô cùng hỗn loạn, rối rắm.
Vì đêm nọ, tôi vô số lần gọi nhầm tên, hạ nhầm mệnh lệnh. Dẫn
đến bọn tôi đêm đó, đều mệt rũ xác vì chạy ngược chạy xuôi không ngừng, tìm người
này kiếm người kia.
Cho nên, vẫn là câu nói, truyền thuyết và hiện thực dù sao
cũng có sự chênh lệch không lớn cũng chẳng nhỏ. Đương nhiên, sự sai lệch đó chẳng
ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Tôi đang nghĩ, có thể dùng cách nào để dễ dàng nhận ra họ.
Hay là xếp theo số thứ tự, viết lên mấy số ba, bốn, năm,
sáu, bảy.
Không, không nên như thế, tôi chưa muốn chết.
Ngước mắt trông về phía trước, cổng thành đang mở rộng.
Tôi hít một hơi thật sâu, thúc ngựa nhanh hơn, lớn tiếng nói
với đám người bên cạnh: “Lục Quỷ tướng quân nghe lệnh, Hội quần võ lần này
trong thành Giang Hoa, nhất định phải tham gia”.
Phía sau, một tràng cười đùa rộn lên: “Tuân lệnh, chưởng
môn”.
Tròn mắt nhìn, tôi không kiềm chế được liền mắng mỏ.
“Không nghiêm túc gì cả… “