Tôi! Cuối cùng với sứ mệnh trượng nghĩa giúp người, đã nghĩ
ra được một vài cái tên rất tuyệt.
Kết tụ tất cả tâm tư của mình để thành lập Quần anh hội, cả
một đêm ròng, bổn nữ hiệp đã dùng trí tuệ của thế kỷ Hai mươi mốt, để tặng cho
bọn họ những cái tên mà từ trước đến nay họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Đó chính là:
Nhất Nguyệt Quỷ, Nhị Nguyệt Quỷ, Tam Nguyệt Quỷ, Tứ Nguyệt
Quỷ, Ngũ Nguyệt Quỷ, Lục Nguyệt Quỷ.
Thứ tự sắp xếp lần lượt là Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y,
Âu Dương Huyền, Âu Dương Thiếu Nhiên, Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu Nam. Mấy cái tên
này chẳng hề phân biệt hơn kém.
Sao vậy? Sao vậy? Sao sững người ra thế kia, cũng chỉ có nữ
hiệp vĩ đại là tôi mới có thể nghĩ ra những cái tên nặng trình trịch như thế
đó.
Oạch, được thôi, tôi thừa nhận mình không được phép chọn nhầm
tên, những cái tên này không chỉ thứ tự trước sau mà còn thể hiện cả sáu tháng
trong năm nữa. Haizzz, ai bảo tôi vốn không thể nghĩ ra được những cái tên độc
đáo hơn chứ.
Đi đến đâu cũng cố sức gióng trống khua chiêng, thu hút sự
chú ý của người đi lại trên đường, tôi vung quạt rồi cùng bọn Âu Dương Thiếu
Nhân đến trước tửu lâu lớn nhất trong thành Giang Hoa.
Đây là Phong Vân lầu nổi tiếng ở thành Giang Hoa, với tổng cộng
ba tòa lầu cao vút, đây là nơi hằng năm các anh hùng võ lâm tụ lại để tham gia
tỉ võ, cùng nhau luận bàn võ học, chia sẻ những điều tâm đắc.
Hội quần võ mời hào kiệt thiên hạ đến đây, bởi vì thiệp mời
của hội luôn rất khó khăn trong việc quyết định mời ai, không mời ai, nên như
người ta vẫn nói, dù có cẩn thận tỉ mỉ đến mấy cũng không tránh khỏi sai sót, vẫn
sẽ có những chuyện không thể ngờ tới xảy ra. Vả lại, có những người được mời
nhưng lại chẳng muốn đến, cũng có người không được mời thì trong lòng thầm oán
hận. Cho nên mỗi lần mở Hội quần võ, minh chủ võ lâm thế nào cũng phải đắc tội
với một vài hào kiệt giang hồ. Vì chuyện này cũng gặp phải không ít bất lợi.
Vì thế năm nay, đại hiệp kỳ lạ xuất hiện trên giang hồ tựa
như gió thổi tuyết bay đột phá quá nhiều điều kỳ quái, toàn bộ thiệp mời của
các vị anh hùng đã được treo trên biển lớn trước lầu Phong Vân, thông báo cho
nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ, chỉ cần người có thể bay vọt lên lầu ba của lầu
Phong Vân lấy thiệp xuống đều có thể tham gia tỉ võ.
Sau này, Đại hội anh hùng hằng năm cũng đều quyết định số
người tham gia theo cách ấy.
Lúc này, tôi ngẩng đẩu liền có thể nhìn thấy thiệp anh hùng
đang khẽ lay động trên biển hiệu ở lầu ba.
Thoáng chau mày, nhìn tấm bảng lớn rắn chắc treo đầy thiệp
anh hùng màu đỏ, tôi có chút sửng sốt. Nếu lúc này tôi không phải Lê Sa mà là
Thượng Quan Tình, tôi sẽ làm như thế nào? Ha ha, nhất định sẽ bị chuyện đầu rơi
máu chảy dọa cho chạy mất dép rồi.
Chính lúc tôi đang thất thần, đám người xung quanh đã quây lại
thành một vòng lớn.
Tôi nghe thấy bọn họ bàn luận: “Vị cô nương này thanh tú như
thế, không phải là muốn giật thiệp anh hùng đấy chứ”.
“Không được đâu, không được đâu, cô ta gầy như thế, sao có
thể được chứ.”
“Ôi dào, năm nay, lựa chọn nhân sĩ đâu dựa vào tướng mạo chứ.
Mấy ngày trước còn có đứa trẻ bay lên giật thiệp anh hùng đấy thôi.”
Trước cửa có một lão ăn mày mái tóc bạc phơ, đột nhiên mở miệng
nói với tôi: “Nha đầu, đây không phải chỗ cô nên chơi, còn không mau về nhà
đi”.
Đi tới trước mặt lão nhân đó, tôi ngồi xuống hỏi: “Lão là
cao thủ?”.
Lão ăn mày sững người, hỏi lại tôi: “Tại sao lại nói thế?”.
“Chỉ là cảm giác, thường người mở miệng nói lúc này, chắc đều
là cao thủ”, chớp chớp mắt, tôi nghiêm túc phân tích cho lão nghe.
Không phải tôi ngốc đâu, các diễn viên trên ti vi đều diễn
như vậy mà.
Đúng lúc đó tiểu nhị cầm chổi ra trước cửa, vừa nhìn thấy
lão ãn mày liền mắng: “Lão ăn mày chết tiệt, đã nói rằng đây không phải chỗ để
ăn mày kiếm cơm, không muốn chết thì mau cút ngay”.
Lão ăn mày nghe thấy, đưa tay gạt chiếc chổi ra rồi run rẩy
lui sang bên cạnh.
Tôi trừng mắt lên, tên tiểu nhị chết tiệt này, ta còn chưa
đàm luận xong với cao thủ, nói chen vào cái gì đấy hả.
Đưa tay ra, tôi giữ chặt cây chổi tiểu nhị đang vung tới: “Ở
đây không có chuyện của ngươi, ta có việc cần thỉnh giáo vị lão bá này”.
Tên tiểu nhị có vẻ không nhượng bộ, tôi liền quét mắt sang
Âu Dương Y, Âu Dương Y hiểu ý liền ném bạc cho hắn, khi ấy tiểu nhị mới quay
người rời đi.
Lão ăn mày thầm thở dài cảm thán: “Lão ăn mày cũng chỉ là kẻ
ăn xin, không tiền bạc, càng chẳng biết võ công gì”.
Nói xong, lão đứng dậy định rời đi.
Tôi vội giữ lão lại, nói: “Lão bá, ta cũng không biết rốt cuộc
bản thân mình được mấy phân lượng, chúng ta hãy thử đánh cuộc đi. Nếu hôm nay
ta có thể bay lên đỉnh lầu ba giật thiệp anh hùng xuống, vậy mời lão bá hãy vào
lầu Phong Vân, dùng chung bữa cơm với ta, được chăng?”.
Lão ăn mày chợt rúng động, ngước mắt nhìn tôi, cảm thán nói:
“Cô nương, chớ có miễn cưỡng như thế”.
Tôi lắc đầu, quay người nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Nhất
Nguyệt, ngươi nói xem ta có thể giật được thiệp anh hùng xuống chăng?”.
Tôi cơ hồ có thể cảm thấy đôi mắt Âu Dương Thiếu Nhân đang
trợn trừng lên.
Tôi nghĩ, có lẽ huynh ấy vô cùng căm ghét cái tên Nhất Nguyệt
này. Chẳng còn cách nào khác, dù sao tôi cũng chẳng thể gọi huynh ấy là “Rau cải
trắng”[1] phải không nào?
[1] Rau cải trắng: Người Trung Quốc thường dùng từ này để chỉ
những người ngốc nghếch.
Âu Dương Thiếu Nhân khẽ khom người xuống đáp: “Chưởng môn,
công phu nơi miệng lưỡi không phải công phu thật, thực hiện ngay trước mắt mới
có thể thấy được tuyệt chiêu”.
Những phiến quạt khẽ đưa qua đưa lại, tôi cười lớn.
Ngay bản thân tôi cũng không ngờ được âm thanh đó lại hào sảng
đến thế.
“Ha ha ha ha! Ta chính là đang đợi lời khiêu khích này của
ngươi.”
Quét chân xuống đất một cái, cơ thể khẽ ngả về phía sau, khi
cảm thấy từng lọn tóc phất ngược lại, tôi cuối cùng cũng đã bay lên.
Điểm điểm từng nhịp, lẹ làng tựa bướm bay. Võ công của tôi
chẳng phải quá tốt, nhưng tôi đã vận dụng toàn bộ năng lượng của cơ thể.
Lúc này cơ thể đã được thả lỏng, kỳ thực khi nãy mới bắt đầu
dụng lực, cơ thể tôi bị kéo căng quá mức, đến giờ mới thấy mềm mại hơn một
chút. Cho nên, khi vừa vút lên khỏi mặt đất, tôi đã kịp trông thấy mọi người ai
nấy đều há mồm trợn mắt, kinh ngạc vô cùng. Bởi, tôi thực sự đã bay lên rồi.
Tôi cười, cúi nhìn chúng nhân dưới lầu, và cả đám người võ
lâm đang ở trong tòa lầu này nữa, ánh mắt khẽ phiêu diêu. Khi bay đến lầu hai,
tôi đã thấy một vài khuôn mặt quen thuộc từng gặp qua trong đại hội võ lâm, còn
cả Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Tiên đã lâu không gặp, con tim bất giác ấm áp vô
cùng.
Có thể gặp lại, đúng là rất tuyệt.
Cơ thể lướt nhẹ trên không, tôi xoay người hướng đến tấm bảng
treo thiệp trên lầu ba. Sau đó, ánh nhìn của tôi khi dừng lại tại lầu ba, vô
tình đã chạm phải ánh mắt một người.
Đã nhiều đêm trôi qua, mỗi khi khép mi, tôi lại nhớ đến người
này.
Hắn đang ngồi bên cửa sổ, nhìn tôi, mặt nạ hình nửa con bướm
khúc xạ ánh sáng chiếu thẳng lên mặt tôi. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, là mùi
hương bạc hà, từng lọn tóc hắn cũng chợt phất phơ.
Giống như ngày ấy, trước trăm ngàn loài hoa, trong khoảnh khắc,
tôi chỉ muốn bay đến bên bóng hình ấy. Dù chỉ có thể thấy một nửa dung nhan,
tôi vẫn nhận ra được.
Đôi mắt này, chính đôi mắt ru hồn này.
Là hắn, là tên yêu tinh đó…
Tôi thoáng thất thần. Mặc dù đã bao lần luyện tập trong mơ
tôi cũng không cách nào khống chế nỗi kích động trong lòng khi gặp lại hắn.
Chứa đầy sợ hãi cùng những xung động kịch liệt, trái tim tôi
cứ dội thình thình.
Tôi cố nhắc nhở bản thân, ta là Lê Sa, ta là Lê Sa, mới có
thể giấu đi biểu tình mãnh liệt của mình lúc này. Nhưng, mọi chuyện có vẻ không
dễ dàng như tôi tưởng.
Làn gió nhẹ đưa, lại lần nữa hương bạc hà kia phảng phất ùa
đến.
Tôi thấy những ngón tay thon dài của hắn đang nhè nhẹ lướt
trên viền chén nước, một giọt nước chợt bắn ra, mang theo sát khí.
Không xong rồi!
Thủ đoạn quá hèn hạ, lại dùng ám khí này. Không phải, cũng
không thể gọi là ám khí, người ta chỉ sử dụng nước thôi mà.
Thật độc ác!
Nhẹ nhàng vận lực, tôi xoay người tránh giọt nước kia.
Thoáng chau mày, tôi biết, lúc này nếu mình rút lui, sẽ chỉ
còn đường chết.
Hừ, bổn cô nương không rút lui, tiếp tục phi thân hướng đến
người kia.
Người kia cũng rất bất ngờ, đầu mày khẽ chau lại.
“Nghe danh Âm Dạ Thanh Điệp, Triều Lưu có một đám thủ hạ cực
kỳ lợi hại. Hôm nay, Lê Quỷ môn bất tài mới được thỉnh giáo”, phi thân đến trước
mặt hắn, tôi khom người, mỉm cười nói.
Trong làn gió, từng lọn tóc buông xõa xuống, tôi trông thấy
bóng hình trâm hoa lê phản chiếu trên chiếc mặt nạ hình bướm kia.
Triều Lưu, trận chiến giữa chúng ta, bắt đầu ngay lúc này!
“Lục Quỷ tướng quân nghe lệnh, hôm nay sẽ gặp các cao thủ của
Ám Dạ Thanh Điệp đại nhân.”